Điền Viên Nhật Thường

Chương 39

Lúc Lục Lăng Tây đến Vi Viên Nghệ thì đã sắp chín rưỡi rồi. Lúc hai người ra khỏi cửa còn cảm thấy thời gian còn đủ, nhưng sau một trận mưa to thì trên đường tích không ít nước, hai người vừa tìm đường đi lại vừa tránh người đi trên đường, nên lúc đến đã trễ.

Cống thoát nước ở Phượng Thành đã xây dựng vài chục năm trước, mấy năm nay cứ sửa đi sửa lại, cũng chưa từng sửa với quy mô lớn. Mưa bình thường đã dễ tích nước lại rồi, lần này lại là trận mưa to hiếm gặp suốt mấy năm, nên lượng nước tích rất nhiều, rất nhiều phương tiện giao thông công cộng phải ngừng hoạt động.

Vương Thục Tú bị chặn lại ở đơn vị, sáng sớm đã gọi cho Lục Lăng Tây nói tạm thời không về nhà được, phải đợi nước rút rồi tính tiếp. Nghe Lục Lăng Tây nói Nhan Việt tối qua bị mưa giữ lại không về được nên ngủ lại nhà, Vương Thục Tú liền dặn cậu trong nhà có đồ ăn gì, đừng thất lễ với khách. Nhan Việt hỏi có muốn anh lái xe đến đón Vương Thục Tú không liền bị Vương Thục Tú từ chối.

Suốt đường đi cứ đi chút lại ngừng, đèn đỏ sáng lên, Nhan Việt liền dừng xe. Tiếng người đi bộ ồn ào vọng vào trong xe, tuy nơi nào cũng là nước nhưng trận mưa to này đã mang theo khí mát vào Phượng Thành đang oi bức, nên mọi người thấy vui vẻ nhiều hơn. Không khí bên ngoài không tệ, dù không tốt như ở sân sau nhà Lục Lăng Tây nhưng cũng xem như là nhẹ nhàng khoan khoái, không khô nóng đến nỗi khó thở như mấy ngày trước. Nhan Việt đều mở cửa sổ suốt đường đi, chỉ cảm thấy bụi bặm luôn bay trong không khí đã được trận mưa này cọ rửa sạch sẽ, bầu trời cũng trong xanh hơn.

Anh nói như vậy với Lục Lăng Tây, cậu không nói gì cả, chỉ lo lắng nhìn nước bên ngoài. Không khí hôm nay đúng là tốt hơn ngày thường nhiều, nhưng Lục Lăng Tây biết đây chỉ là tạm thời, mưa to sẽ mang bụi bặm trong không khí thấm vào trong đất, những chất độc không tinh lọc được này sẽ làm toàn Phượng Thành ô nhiễm.

"Sao vậy?" Nhan Việt thấy tâm trạng của cậu không tốt lắm.

Lục Lăng Tây lắc đầu, "Chỉ là thấy môi trường quá ô nhiễm, ngay cả nước mưa cũng là màu đen."

Nhan Việt không ngờ điều cậu lo lắng là cái này, an ủi: "Hoàn cảnh hiện nay đúng là không tốt, nhưng quốc gia cũng đã biết là bảo vệ môi trường rất quan trọng, luôn coi đó là một trong những mục tiêu chính, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Lục Lăng Tây ừm một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận sự an ủi của Nhan Việt.

Đôi mắt Nhan Việt hiện lên ý cười, dịu dàng nhìn Lục Lăng Tây. Anh biết Lục Lăng Tây đang nói nghiêm túc, không phải thuận miệng nói một câu môi trường không tốt mà thực sự lo lắng. Thật ra anh vẫn có chuyện không hiểu, Vương Thục Tú với tính cách mạnh mẽ như vậy rốt cuộc làm sao mà nuôi dưỡng cậu thành một người khờ dại lương thiện, trong sáng như thủy tinh vậy.

"Được rồi." Anh không nhịn được vươn tay xoa xoa tóc thiếu niên, nói: "Chờ đến khi Vi Viên Nghệ kiếm được tiền, chúng ta sẽ mở rộng quy mô vườn hoa, trồng thêm nhiều loại hoa cỏ. Như vậy sẽ có nhiều người mua hơn, cũng coi như môi trường được cải thiện, cậu nói có đúng không?" Câu an ủi này có giá trị hơn so với câu an ủi sáo rỗng trước đó nhiều, Lục Lăng Tây gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện mở rộng quy mô vườn hoa mà Nhan Việt nói.

Đèn xanh sáng lên, hai người rẽ vào con phố của Vi Viên Nghệ. Từ rất xa, hai người liền thấy phía đối diện của Vi Viên Nghệ tụ tập không ít người. Đợi đến khi lại gần, Lục Lăng Tây mới nhận ra vài người trong đó là chủ cửa hàng gần đó, anh Đổng cũng ở đó, không biết tụ tập cùng nhau nói cái gì.

Lục Lăng Tây ngạc nhiên nhìn bên đó, Nhan Việt dừng xe lại nói: "Tôi sẽ mở cửa, Tiểu Tây cậu đi xem là có chuyện gì?"

"Được!" Lục Lăng Tây đồng ý, dắt Đại Hắc chạy chậm qua đường. Nhan Việt mỉm cười, chỉ lúc này mới nhìn ra Lục Lăng Tây mới mười tám tuổi, mà còn là một thiếu niên chưa trưởng thành.

Đổng Chí vừa quay đầu lại liền thấy Lục Lăng Tây chạy chậm đến đây, vội vẫy vẫy tay với cậu.

Lục Lăng Tây đứng trước mặt Đổng Chí, người phía trước chen chúc nhau khá đông, không nhìn rõ được bên trong có chuyện gì. "Có chuyện gì vậy?" Cậu không kìm được tò mò hỏi.

Đổng Chí lắc đầu, thở dài nói: "Bà Vương hôm qua bị xe đâm trúng, người nhà bà ấy đang tìm người thấy chuyện đó. Bà Vương là ai cậu nhớ chứ?"

Đương nhiên là Lục Lăng Tây biết, hôm qua bà ấy còn nói sẽ giới thiệu bạn gái cho Nhan Việt cơ mà. Trong lòng cậu lo lắng, "Bà Vương bà ấy..."

Đổng Chí vừa thấy nét mặt Lục Lăng Tây liền biết là cậu nghĩ xa quá rồi, vội nói tiếp: "Bà Vương không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là xương đùi bị gãy, hơn nữa bị mưa xối quá lâu nên cảm lạnh. Cũng không biết đứa thiếu đạo đức nào đâm, chỉ dừng lại nhìn thoáng qua rồi quay đầu bỏ chạy." Anh nói đến đây, liền nhìn về phía Đại Hắc đang ngồi xổm dưới chân Lục Lăng Tây, lúc đó Đại Hắc cũng bị như vậy, may mà gặp được Nhan Việt. Lục Lăng Tây cũng nghĩ đến đó, vỗ vỗ Đại Hắc an ủi, quan tâm hỏi: "Bà Vương không thấy rõ chiếc xe đã đâm bà ấy sao?"

Đổng Chí lắc đầu, "Nghe nói là một chiếc Audi màu đen, cái khác không thấy rõ. Hôm qua mưa lớn quá nên cameras ở trên đường cũng bị hỏng, không quay được gì cả."

Lục Lăng Tây rất mẫn cảm với chiếc Audi màu đen, hôm qua không phải Đại Hắc cũng có phản ứng mạnh với chiếc Audi màu đen sao? Suy nghĩ này vừa hiện lên, Đại Hắc vẫn luôn yên lặng hình như ngửi được gì đó, vẻ mặt có chút vội vã xao động bất an.

"Đại Hắc sao vậy?" Anh Đổng thấy kỳ lạ.

Lục Lăng Tây liên hệ với chuyện ngày hôm qua, chần chừ nhìn Đại Hắc, "Đại Hắc, có phải mày ngửi thấy gì hay không?"

Đại Hắc cúi đầu ngửi ngửi xung quanh, nhìn thì kỳ lạ, nhưng không phản ứng mạnh như hôm qua. Lục Lăng Tây kể chuyện tối qua cho Đổng Chí nghe, lúc ấy có một chiếc Audi màu đen đi qua.

Đổng Chí có chút không tin nổi, cách ngày Đại Hắc bị đâm cũng lâu rồi, thế mà Đại Hắc vẫn nhớ. "Cậu xem phản ứng của Đại Hắc này, liệu có phải là cùng một chiếc xe không?"

Lục Lăng Tây cũng nghi ngờ điểm này, nhưng Đại Hắc lại không phản ứng mạnh như ngày hôm qua. Cậu ngồi xuống trước mặt Đại Hắc, nghiêm túc hỏi: "Đại Hắc mày nhận ra được mùi này không? Cùng một người với người đã đâm mày sao?"

Đại Hắc có hơi do dự, như là không chắc chắn lắm.

Anh Đổng vỗ vỗ Lục Lăng Tây, "Hôm qua mưa lớn quá, có mùi gì thì cũng bị rửa trôi hết rồi."

Lục Lăng Tây gật đầu, không nói gì nữa. Lúc cậu dắt Đại Hắc về Vi Viên Nghệ thì những người đứng ven đường cũng tản ra. Nhan Việt kinh ngạc, "Có chuyện gì thế? Sao lại đi lâu như vậy?"

Lục Lăng Tây kể chuyện bà Vương bị đâm cho Nhan Việt nghe, nhấn mạnh chuyện Đại Hắc lúc đó rất khác lạ. Nhưng đúng như lời anh Đổng nói, vì trời mưa quá to nên mùi giữ lại quá ít, ngay cả Đại Hắc cũng không chắc chắn lắm.

Nhan Việt thấy tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng, an ủi nói: "Yên tâm đi, mấy vụ kiểu này không khó đâu, chắc sẽ phá án rất nhanh thôi. Chờ đến khi cảnh sát bắt được người gây ra chuyện này thì chúng ta dẫn Đại Hắc đi xem thử xem sao, xem có phải cùng một người không."

"Vậy cũng được sao?"

"Tất nhiên!" Nhan Việt nói chắc chắn.

Nhưng mà dù là người nhà bà Vương, hay là Nhan Việt, ai cũng không ngờ là đã qua nửa tháng nhưng một vụ đâm xe đơn giản thế này lại không có chút manh mối nào. Cảnh sát đến hỏi xung quanh vài ngày, còn từng đến Vi Viên Nghệ hỏi thăm nữa. Ngày bà Vương bị đâm thì Lục Lăng Tây đã tan tầm rồi, tất nhiên không nhìn thấy gì. Nhưng cậu nói cho cảnh sát biết phản ứng cua Đại Hắc, còn chuyện Đại Hắc bị đâm trước đó nữa, nghi ngờ liệu có phải cùng một người hay không?

Cảnh sát nghe vậy chỉ cười, không tin lời Lục Lăng Tây nói. Chó dù thông minh thế nào thì họ cũng không tin nó có thể nhớ rõ mùi của người đã đâm nó sau một khoảng thời gian dài như vậy. Nhìn Lục Lăng Tây và Đại Hắc nghiêm túc một hỏi một đáp, hai cảnh sát chỉ nghĩ là Lục Lăng Tây còn là một đứa trẻ, còn con chó này chỉ phản ứng theo điều kiện sau khi được huấn luyện mà thôi.

Lúc bà Vương mới bị đâm thì mấy chủ cửa hàng xung quanh còn thường xuyên nhắc đến chuyện này, bây giờ đã qua nửa tháng rồi mà chẳng có manh mối gì, nên mọi người cũng dần không nhắc đến nữa. Cũng chỉ có Đại Hắc lúc không có việc gì đến chỗ bà Vương bị đâm ngửi đi ngửi lại. Lục Lăng Tây cũng không quản nó, tùy Đại Hắc vậy.

Cuối tháng, Lục Lăng Tây lôi kéo Đại Hắc đi kết toán sổ sách. Từ lúc cậu nhận Vi Viên Nghệ đến nay cũng đã gần một tháng, vì được khách quen tuyên truyền nên việc làm ăn càng lúc càng tốt, khách hàng quen cũng ngày càng nhiều hơn. Ai cũng nói Lục Lăng Tây chăm sóc hoa cỏ rất tốt, cây cảnh hoa cỏ mua ở Vi Viên Nghệ luôn sống rất tốt, lại dễ chăm sóc. Nhất là không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, mà lúc nhìn thấy những cây hoa này thì tâm trạng rất tốt, ở cùng nó thì thấy rất thoải mái.

Tiếng tăm của Vi Viên Nghệ dần lan xa, tính tình Lục Lăng Tây vừa tốt lại dễ nói chuyện, khung cảnh trong đó cũng rất tuyệt, rất nhiều khách hàng đi qua không có việc gì làm lại đi vào trò chuyện, trêu đùa cậu. Chỉ cần bọn họ đi vào Vi Viên Nghệ, thì lúc đi ra phải mua cái gì đó. Lục Lăng Tây tính sau một tháng, trừ tiền nhân công, cậu và Nhan Việt lãi được hai vạn đồng.

Lục Lăng Tây hưng phấn, cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ mở rộng được quy mô vườn hoa nhanh thôi. Đến lúc đó lượng tiêu thụ và lãi chắc chắn sẽ rất cao, cậu có thể sớm ngày trả tiền nợ cho Nhan Việt. Bàn chuyện sổ sách xong, Lục Lăng Tây bắt đầu chuẩn bị việc mở cửa hàng trên mạng như lời Nhan Việt thuận miệng nói trước đây.

Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt đặc biệt ở kiếp trước, tuy Lục Lăng Tây có tiếp xúc với máy tính, cũng tìm hiểu thế giới bên ngoài thông qua máy tính, nhưng lại không hiểu biết nhiều về internet. Những gia sư mà nhà họ Lục mời về dạy cậu cũng không dạy những thứ này. Cậu biết có thể mua đồ trên mạng, nhưng không thể tưởng tượng được muốn mua gì trên mạng cũng được, chỉ cần cậu có tiền.

Từ sau khi Nhan Viêt mua một chiếc máy tính đặt trong cửa hàng, thì Lục Lăng Tây nghiên cứu chuyện mở cửa hàng trên mạng rất lâu. Điều cậu lo lắng nhất là việc vận chuyển hoa cỏ sẽ khiến chúng bị hư hại gì đó, những vấn đề khác trong mắt cậu không tính là gì.

"Muốn mở cửa hàng trên mạng thật sao?" Nhan Việt hỏi.

Lục Lăng Tây gật đầu, vẻ mặt sung sướng nói: "Tôi đã nghiên cứu qua rồi, rất đơn giản, không phức tạp đâu, chỉ cần đăng ký một tài khoản trên Taobao là có thể mở cửa hàng được rồi." Cậu còn tìm thấy rất nhiều người trong nghề trên Taobao, thấy được đủ loại hoa cỏ, quả thực phong phú hơn chợ hoa nhiều.

Lúc Lục Lăng Tây nói những thứ này thì đôi mắt sáng rõ, Nhan Việt thấy vậy, tuy trong lòng không muốn Lục Lăng Tây mệt mỏi, nhưng lại càng không muốn đập vỡ nhiệt tình của cậu, đành phải gật đầu.

Lục Lăng Tây cười híp mắt, "Nhan đại ca anh đồng ý rồi đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ làm rất tốt, sớm ngày tuyên truyền danh tiếng của Vi Viên Nghệ chúng ta lan xa."

Nhan Việt mỉm cười, nói: "Được."

Lục Lăng Tây được Nhan Việt ủng hộ, nhiệt tình dâng cao mười phần, nhưng chưa đợi cậu chuẩn bị mở cửa hàng trên mạng thật tốt, thì anh Hàn vài ngày không đến đã kéo một mối làm ăn lớn cho cậu. Mà người mua này Lục Lăng Tây cũng quen biết, chính là Lý Vĩ Sinh vừa gặp nửa tháng trước.
Bình Luận (0)
Comment