Điền Viên Nhật Thường

Chương 42

Khâu Điền Viên Nghệ là cửa hàng cây cảnh lớn nhất Phượng Thành, có vườn hoa và vườn ươm rất lớn ở vùng ngoại ô. Ông chủ Khâu Điền Viên Nghệ tên là Khâu Điền, qua nhiều năm kinh doanh đã có quan hệ không tồi với một vài đơn vị chính phủ, là nhà cung cấp cố định của những đơn vị này. Đơn vị của Lý Vĩ Sinh là một trong số đó.

Ba ngày trước, Lý Vĩ Sinh đột nhiên liên lạc với Khâu Điền Viên Nghệ, nói muốn trả về tất cả cây cảnh bọn họ vừa mang đến. Lý do mà Lý Vĩ Sinh đưa ra là mấy chậu cây nhìn không có sức sống, lãnh đạo không thích. Chuyện này chẳng khác nào đã tát mạnh vào mặt Khâu Điền Viên Nghệ.

Khâu Điền tức muốn chết, lão tung hoành thương trường nhiều năm, tự cho là mình đoán được chuyện gì xảy ra. Gì mà lãnh đạo không thích chứ, không chừng là nhà nào cạnh tranh phá rối sau lưng lão. Nghĩ vậy, lão liền tìm người nghe ngóng xem là có chuyện gì, cuối cùng lão cũng hỏi thăm được, nhưng kết quả lại khiến lão ngạc nhiên. Đúng là có người đoạt mối làm ăn của lão, nhưng không phải mấy đối thủ cạnh tranh mà lão nghĩ, mà lại là một cửa hàng cây cảnh nhỏ chỉ có một vườn hoa vài mẫu đất.

Lúc ấy Khâu Điền đã nghĩ phải gây chuyện phiền phức cho Vi Viên Nghệ kia, nhưng lại bị Khâu Tuấn con lão ngăn lại. Đừng thấy Vi Viên Nghệ nhỏ, có thể trèo lên Lý Vĩ Sinh thì rất có thể có núi dựa phía sau, làm lớn chuyện sẽ không tốt. Sau lại Lý Vĩ Sinh đến gặp bọn họ đặt hàng, này cũng coi như giữ mặt mũi cho Khâu Điền Viên Nghệ. Lúc hai bên nói chuyện thì Lý Vĩ Sinh luôn tỏ vẻ bảo vệ cho Vi Viên Nghệ, Khâu Điền cân nhắc lời gã nói, nghĩ thế nào cũng thấy Lý Vĩ Sinh có quan hệ với Vi Viên Nghệ. Tuy Lý Vĩ Sinh chẳng là cái gì, nhưng anh ta lại làm bên hậu cần, hàng năm luôn chạy bên ngoài nên quen nhiều người, cũng có chút tiếng nói, Khâu Điền dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho Lý Vĩ Sinh.

Nhưng chuyện chịu thiệt này không thể ăn không được, Khâu Điền sau khi tiễn Lý Vĩ Sinh thì liền đến vườn hoa chọn chậu cây mà Lý Vĩ Sinh đặt. Lão nghĩ thì hay lắm, tên nhóc bên Vi Viên Nghệ kia không biết trời cao đất rộng, ỷ vào quan hệ giành mối làm ăn của lão sao? Lão sẽ dùng chậu cây tát mạnh vào mặt nó, để thằng nhãi kia hiểu được tại sao Khâu Điền Viên Nghệ lại là lão đại giới này ở Phượng Thành.

Hôm nay đưa hàng đến, Khâu Điền liền cố ý sai con trai lão ta đi, cũng tỏ ý coi trọng đơn hàng này.

Lý Vĩ Sinh tưởng là hai bên đến cùng lúc, nhưng thực ra không phải, là Khâu Tuấn cố ý chờ Lục Lăng Tây. Nhìn thấy bọn Lục Lăng Tây lái một chiếc Jinbei cũ nát đến, Khâu Tuấn liền cười nhạo, đúng là không biết sống chết.

Nếu hai bên đến cùng lúc, thì lấy của nhà nào trước cũng phải chú ý. Lý Vĩ Sinh nghĩ, dù anh lần đầu hợp tác với Lục Lăng Tây nhưng đã tin tưởng chất lượng cây mà Vi Viên Nghệ đưa tới, nên muốn xem bên Khâu Điền Viên Nghệ trước đã, lỡ như không được thì đem đổi lại cũng vừa thời gian. Nghĩ vậy, Lý Vĩ Sinh nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây cậu đợi trước đã, tôi lấy hàng bên này trước."

"Được." Lục Lăng Tây gật đầu, cậu không bận lắm, tiện thể cũng muốn xem chậu cây nhà họ thế nào. Cậu làm ở Vi Viên Nghệ đã hai tháng, nhưng cũng chỉ đi dạo ở chợ hoa, còn chưa từng được xem cây cảnh nhà khác gieo trồng.

Thấy Lý Vĩ Sinh đến bắt chuyện, Khâu Tuấn đắc ý nhìn Lục Lăng Tây, trong mắt gã thì Lý Vĩ Sinh để bọn họ dỡ hàng trước chứng tỏ có quan hệ gần gũi với họ hơn. Gã mang vẻ mặt khiêu khích, Lục Lăng Tây thì lại mang vẻ ngây thơ, hoàn toàn không hiểu mạch nước ngầm đang bắt đầu chuyển động. Anh Lý thấy vậy thì lắc đầu, xem ra còn phải nói chuyện với Khâu Điền Viên Nghệ, tránh cho nhóc kia gặp phiền phức.

Khâu Tuấn chỉ huy công nhân khiêng chậu cây xuống, có hơi kiêu ngạo nói với anh Lý: "Anh Lý, anh thấy thế nào?"

Là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học nông nghiệp Trung Quốc, Khâu Tuấn không phải là bao cỏ, mà là có thực tài. Chậu cây lần này được gã và cha gã chọn lựa cẩn thận, dù là dáng cây hay màu lá cây đều là tốt nhất trong đám cây trong vườn.

Thật ra lúc anh Lý trả những cây cảnh trước về, Khâu Tuấn cũng biết anh Lý nói có lý. Việc làm ăn của Khâu Điền Viên Nghệ ngày càng lớn thì sẽ khác với lúc chỉ có vài mẫu vườn cây, không có tinh lực để chăm sóc tỉ mỉ nữa. Bây giờ bọn họ thuê công nhân, nhiều người thấy không phải là việc làm ăn của mình thì có phần không quan tâm lắm, có vài cây không được chăm sóc tốt. Chuyện này cũng là ỷ vào việc Khâu Điền Viên Nghệ có quan hệ thân thiết với các đơn bị, lại nói người bình thường cũng không nhìn ra tốt xấu, bình thường chẳng có ai nói gì, cho đến khi anh Lý trả hết cây về.

Trước khi đưa hàng, Khâu Tuấn đã tưới nước và bón phân cho chúng, chỉ chưa rửa sạch các lá cây thôi. Gã muốn đảm bảo rằng cây Trầu Bà và cây Phát Tài khi đưa đến chỗ anh Lý thì tràn ngập sức sống, vừa nhìn là đã khiến người ta thích rồi.

Mấy chậu cây Phát Tài và cây Trầu Bà đặt trên đất, anh Lý nhìn thấy thì gật đầu. Xem ra lần này Khâu Điền đã để tâm hơn, những cây đưa đến lần này không tệ, nhìn có sức sống hơn nhiều. Anh gọi người trong phòng hậu cần bưng hết vào trong, rồi sau đó nhìn Lục Lăng Tây.

"Tiểu Tây, đến lượt chúng ta dỡ hàng rồi."

Lục Lăng Tây gật đầu. Cậu vừa mở cửa xe, thì bên kia mắt Khâu Tuấn đã giựt giựt. Tuy những chậu cây kia còn chưa khiêng xuống xe, nhưng nhìn từ chiều cao thì bọn họ đã thua một bậc rồi. Đợi đến lúc người phòng hậu cần giúp khiêng cây trên xe xuống, thì tầm mắt của mọi người đều không dứt ra được.

Cây cảnh của Trung Quốc có nguồn gốc sâu xa, luôn chú trọng việc "Xem lá thưởng dáng". Lần này Khâu Tuấn và cha gã chọn lựa nửa ngày trời, những cây Trầu Bà và cây Phát Tài không cây nào mà lá không xanh biếc, dáng cây tuyệt đẹp. Nhưng khi Vi Viên Nghệ khiêng chậu cây ra, Khâu Tuấn biết họ thua rồi. Nếu so sánh màu sắc lá cây thì hai nhà không khác nhau lắm, lá cây đều xanh biếc ướt át, chỉ là Vi Viên Nghệ sáng bóng hơn một chút. Nhưng điều này không phải người trong nghề thì không nhìn ra được, quan trọng là dáng cây.

Cây Trầu Bà bên Vi Viên Nghệ thì cành dài rủ xuống, chập chờ trong gió, mà cây Phát Tài thì đứng ngay ngắn vững vàng, khí thế vô cùng. Rõ ràng là hai loại cây phổ thông thôi, nhưng liếc nhìn là có thể thấy thần vận khác nhau, càng khó hơn chính là những chậu cây cảnh này không chậu nào là không tràn ngập sức sống, hiện lên vẻ phấn chấn bừng bừng.

Mặt Khâu Tuấn lập tức đen thui. Rõ ràng là cùng một loại Trầu Bà, nhưng bên Vi Viên Nghệ thì là mỹ nhân phong lưu uyển chuyển, nhà bọn họ thì chẳng khác nào nha đầu cầm quạt phía sau giai nhân. Cùng loại cây Phát Tài, nhưng Vi Viên Nghệ thì như tướng quân khí thế trầm ổn, nhà bọn họ lại như gã sai vặt dắt ngựa cho tướng quân. Lúc đứng một mình thì nhà bọn họ cũng rất tốt, nhưng nếu đặt hai nhà cùng một chỗ, thì người nào không bị mù có thể nhìn ra tốt xấu.

Lúc này Khâu Tuấn liền sốt ruột, đứng cùng nhau như vậy không phải càng thấy chỗ xấu của chậu cây nhà họ sao? Gã không nói thêm gì nữa, vội lôi anh Lý sang một bên thương lượng, xem liệu có thể để bọn họ đưa đám cây này về, họ sẽ đổi một đám khác đến đây.

Anh Lý cũng hiểu được nỗi băn khoăn của gã, không làm khó gã đồng ý ngay. Đứng riêng rẽ thì không sao, nhưng đặt cùng một chỗ sẽ thấy được sự chênh lệch.

Lý Vĩ Sinh vừa đồng ý, Khâu Tuấn lập tức bảo nhóm công nhân khiêng chậu cây lên, trước khi đi hầm hầm nhìn Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây đang bị anh Lý kéo sang nói chuyện, không chú ý đến Khâu Tuấn, ngược lại Dịch Hàng thấy được, liền trừng mắt hung ác nhìn lại.

Rời khỏi đơn vị của Lý Vĩ Sinh, mặt Khâu Tuấn cứ đen thui, trong lòng khó chịu. Hôm nay gã tới là để dằn mặt, cuối cùng mình lại bị đánh ngược lại. Không biết cây ở Vi Viên Nghệ được chăm sóc thế nào, nếu có thể học được kỹ thuật đó... Khâu Tuấn híp mắt, thầm tính toán. Gã đang suy nghĩ thì di động bỗng reo lên. Gã nhíu mày lại, cầm lên nhìn thoáng qua, rồi lập tức đổi nét mặt, cười nói: "Lữ thiếu."

Người bên kia cũng không thoải mái trong lòng, không đợi Khâu Tuấn nói gì đã mắng xối xả.

"Khâu Điền Viên Nghệ các người có phải không muốn làm nữa không, mấy cây giống lần trước anh bán cho cha tôi TMD vài ngày đã chết. Cấp trên sắp xuống kiểm tra rồi, đây là hạng mục trọng điểm của năm nay đấy, thị trưởng mới đang nhìn chằm chằm kia kìa, anh nói bây giờ làm sao đây?"

"Chết?" Khâu Tuấn có hơi khó tin, "Lữ thiếu, những cây giống đó công nhân đã xem qua rồi, nói không có việc gì mới trồng xuống, sao mới được mấy ngày đã chết rồi chứ."

"TMD anh cho là tôi lừa anh à, anh đến bên vệ đườnng nhìn xem, là sống hay là chết anh nói cho tôi đi, sau đó cho tôi biết anh định làm thế nào?"

Đầu bên kia cúp điện thoại luôn, sắc mắt Khâu Tuấn liền vặn vẹo khó đoán. Người vừa gọi cho gã là Lữ Hoằng Tân, con trai của cục trưởng Cục quản lý đô thị Phượng Thành. Hạng mục chính năm nay của Phượng Thành chính là xanh hóa đô thị, nơi phụ trách hạng mục này chính là ban xanh hóa đô thị thuộc Cục quản lý đô thị. Lữ Hoằng Tân mượng tên tuổi của cha gã, phụ trách không ít hạng mục. Dựa vào giao tình giữa gã và Lữ Hoằng Tân, Khâu Điền Viên Nghệ đã phụ trách phần lớn trong hạng mục này, hai bên cũng coi như là hợp tác vui vẻ.

Nghĩ vậy, Khâu Tuấn xì khinh miệt một tiếng. Nếu mấy cây liễu giống bị chết, TMD cũng là do hai cha con Lữ Hoằng Tân tham lam mà ra. Lúc trồng những cây con này gã đã nói rồi, cây quá nhỏ rất khó lớn. Cây 5 cm với cây 2 cm thì cây 5 cm sẽ dễ sống hơn. Tuy giá thành cao hơn một chút, nhưng sau này sẽ đỡ lo và ít việc hơn. Kết quả là hai tên này báo giá lên trên mua cây 5 cm, quay đầu lại trả tiền mua cây 2 cm, kiếm được nửa số tiền mua cây. Lúc lấy tiền thì không có phần của gã, lúc xảy ra chuyện lại tìm gã, mẹ nó chứ!

Khâu Tuấn tuy chửi vậy, nhưng trong lòng cũng biết nếu xảy ra chuyện thì Khâu Điền Viên Nghệ sẽ không chạy được, gã nên đi xem một chuyến. Nhưng tên Lữ Hoằng Tân này sao mấy hôm trước không liên lạc được, giống như bốc hơi vậy, mất tích nửa tháng mới nhảy ra đây. Cũng không biết mấy ngày đó chạy đi đâu, hay là gây phiền phức phải chạy ra nước ngoài vậy.

Trong lòng đoán già đoán non, Khâu Tuấn nhìn thoáng qua cửa sổ, nơi này là tòa thị chính, hai bên xanh hóa không tồi, liễu rủ lả lướt hầu hết đều là cây già trên mười năm. Nghĩ cũng biết cho Lữ Hoằng Tân mười lá gan thì gã cũng không dám trồng mấy cây liễu như chổi lau nhà ở đây, chắc là nơi nào cũ nát ở Phượng Thành sẽ là chỗ trồng nhiều nhất.

Khâu Tuấn đi được một lúc thì Lục Lăng Tây cũng đi khỏi đây sau khi chuyển hàng xong, cậu đi một chuyến vẫn không đưa hết được, phải chạy thêm mấy chuyến nữa.

Dịch Hàng lái xe chạy ra đơn vị của anh Lý, không về theo đường cũ mà quẹo vào một ngõ nhỏ. "Tôi nhớ ở đây có đường gần hơn, ngắn hơn một nửa đường lúc chúng ta đi đến đấy."

Lục Lăng Tây không có ý kiến gì về khoảng cách đường đi, chỉ có yêu cầu duy nhất là Dịch Hàng có thể lái chắc hơn một chút. Tuy hôm nay Đại Hắc không ở đây, nhưng cậu cũng sắp không chịu nổi xóc nảy của cái xe Jinbei này rồi.

Dịch Hàng cười hắc hắc, đạp mạnh chân ga, Lục Lăng Tây vội thắt dây an toàn, không nói gì trừng mắt nhìn Dịch Hàng. Hai người rẽ trái rẽ phải, Lục Lăng Tây chỉ thấy nhà ở hai bên đường càng ngày càng cũ, nhà cao tầng cũng dần ít đi. Dịch Hàng giới thiệu với cậu, "Đây là phía nam Phượng Thành, chắc là cậu không còn nhớ rõ nữa. Vốn bên này rất phồn hoa, phía dưới này đều là than đá, bên kia chính là tập đoàn than Phượng Loan. Sau này than đá dưới đây đều bị đào hết, tập đoàn than Phượng Loan cũng chuyển đi. Có vài công ty bất động sản định quy hoạch nơi này, kết quả vừa đào nền liền thấy phía dưới rỗng tuếch, không thể xây nhà cao tầng được. Việc này sau khi bị truyền ra ngoài thì không ai đến quy hoạch nữa, nên đã cũ càng cũ hơn. Cậu đừng thấy tiểu khu của chúng ta đã cũ rồi, thực ra tốt hơn ở đây nhiều."

Lục Lăng Tây vừa nghe Dịch Hàng nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ngạc nhiên, "A, đây không phải là chiếc xe lúc nãy của Khâu Điền Viên Nghệ sao?"

"Sao vậy?"

Dịch Hàng tò mò nhìn về phía Lục Lăng Tây nói, quả nhiên thấy chiếc xe tải màu trắng đứng ở phía bên trái cách đó không xa. Cửa xe tải mở rộng, gã đàn ông gặp lúc trước hình như tên là Khâu Tuấn thì phải, đang ngồi xổm ở ven đường nhìn cây liễu giống.

Dịch Hàng theo bản năng nhìn Lục Lăng Tây, trong lòng tự hỏi sao bọn họ ai cũng có tật xấu này vậy. Lần trước lão tam xuống xe một chuyến đã khiên về một cây liễu giống, cái người tên Khâu Tuấn kia chắc cũng định khiêng về một cây.

"Lão tam, cái cây kia bị sao vậy?" Dịch Hàng khó hiểu, không hiểu Khâu Tuấn đang nhìn gì.

Lục Lăng Tây quét radar tinh thần, tấm bảng trắng trồi lên, hơi nhíu mày. "Cái cây kia sắp chết." Không chỉ mình nó, mà hai cái cây bên cạnh cũng sắp chết.

Dịch Hàng không quan tâm đến mấy chuyện này, "Đó là chuyện của Cục lâm nghiệp, không có liên quan gì đến chúng ta." Lúc cậu nói chuyện đã xẹt qua Khâu Tuấn rất nhanh, Lục Lăng Tây thu lại radar, nét mặt mệt mỏi không nói gì thêm.

Qua tấm bảng trắng có thể thấy được mấy cây giống này khác cái cây mà cậu trồng ở sân sau. Nó không chết héo vì thiếu nước, mà là vì đất chua quá mức dẫn đến đất cằn cỗi, bộ rễ của cây con vốn yếu, như vậy khiến nó không thể đâm sâu vào đất được, rễ không thể hấp thu chất dĩnh dưỡng trong đất. Cậu lại nghĩ đến trận mưa to nửa tháng trước, nếu thêm vài lần như vậy nữa thì không biết môi trường sẽ xấu đến mức nào.

Sau khi chạy bốn chuyến đến vườn hoa, Lục Lăng Tây và Dịch Hàng cuối cùng cũng chuyển hết số chậu cây mà anh Lý đặt. Anh Lý sảng khoái thanh toán hết tiền, Lục Lăng Tây cầm tiền liền quyết định sẽ thương lượng với Nhan Việt chuyện mở rộng quy mô vườn hoa. Giống như lần trước Nhan Việt nói vậy, cậu không làm được gì thì có thể trồng thêm hoa cỏ. Như vậy sẽ có nhiều người mua hơn, cũng coi như là cải thiện môi trường được một chút.

Lúc trở lại Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây lại gặp Diệp Khang, từ khi Diệp Khang đến Phượng Thành liền không có việc gì làm, mỗi ngày đến Vi Viên Nghệ ngồi. Có khách hàng còn tưởng Diệp Khang là nhân viên Lục Lăng Tây mới tuyển. Lục Lăng Tây thì khách khí với Diệp Khang, ngược lại Nhan Việt thường sai Diệp Khang giúp khách chuyển chậu cây, lấy phân, sai khiến không kiêng nể gì.

"Về rồi à." Nhìn thấy Lục Lăng Tây đi vào, Nhan Việt mỉm cười nói.

Lục Lăng Tây nhìn hai người gật đầu, Đại Hắc thì vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Lăng Tây, thân thiết cọ cọ trên đùi cậu. Lục Lăng Tây vui vẻ xoa xoa đầu Đại Hắc, thật ra cậu muốn đưa Đại Hắc đến vườn hoa hít thở không khí, nhưng Đại Hắc vừa thấy Dịch Hàng làm lái xe thì chết sống không chịu lên.

"Dịch Hàng đâu rồi?"

"Cậu ấy đưa tôi đến đầu phố rồi về rồi."

Nhan Việt nhếch môi, vừa lòng với đáp án này. Bởi vì Dịch Hàng và Lục Lăng Tây lớn lên cùng nhau, nên Nhan Việt rất đề phòng với sự thân thiết của họ. Nếu không phải lúc đầu đã nói cho Dịch Hàng làm chân đưa hàng của Vi Viên Nghệ, thì Nhan Việt sẽ không để cho hai người có cơ hội cùng đến vườn hoa.

Diệp Khang trêu chọc nhìn Nhan Việt, dục vọng chiếm hữu của Nhan Việt với Lục Lăng Tây mạnh ngoài ý muốn. Anh nhìn Nhan Việt yên lặng nhẫn nhịn, liền muốn biết cực hạn của Nhan Việt tới đâu. Chú ý thấy ánh mắt bát quái của Diệp Khang, Nhan Việt thản nhiên nhìn anh. Diệp Khang lập tức chuyển sang vẻ đứng đắn, nhưng mắt thì lại không như vậy. Lại nói, anh còn không biết người anh em tốt của mình có tiềm chất biến thái đấy. Nghĩ đến Lục Lăng Tây bị biến thái nhìn chằm chằm, anh không khỏi thầm xót thương cho cậu.

Hai người mắt đi mày lại Lục Lăng Tây hoàn toàn không chú ý thấy, cậu ghi chép sổ sách ngày hôm nay xong liền nói với Nhan Việt chuyện mở rộng quy mô vườn hoa.

Với yêu cầu của Lục Lăng Tây, Nhan Việt không muốn từ chối.

Lục Lăng Tây hơi xấu hổ, "Hoa hồng tháng này không thể đưa cho Nhan đại ca được, phải chờ đến tháng sau."

Nhan Việt không nhịn được vươn tay xoa tóc Lục Lăng Tây, cười nói: "Quy mô vườn hoa càng lớn thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, số tiền này Nhan đại ca vẫn tính đấy."

Gần đây Lục Lăng Tây đã quen với việc Nhan Việt xoa đầu cậu rồi, cậu cảm thấy giống như là cậu thích xoa đầu Đại Hắc vậy, là một kiểu thân thiết. Nhan Việt không nỡ rời tay, thuận thế vỗ nhẹ lên bả vai Lục Lăng Tây, thuận miệng nói: "Sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mở rộng quy mô vườn hoa?"

"Không phải bỗng nghĩ đến, mà luôn có kế hoạch này." Lục Lăng Tây giải thích, dễ nhắc đến chuyện hôm nay thấy. Cậu thì nói tùy ý, nhưng Nhan Việt và Diệp Khang liếc nhìn nhau, mắt hơi tối lại.

Chuyện Nhan Việt để ý là Khâu Điền Viên Nghệ ra vẻ đối địch với Lục Lăng Tây, còn Diệp Khang lại chú ý đến chuyện cây giống sắp chết mà Lục Lăng Tây nói.

Anh tựa như lơ đễnh hỏi: "Có nhiều cây giống chết không?"

Lục Lăng Tây ngạc nhiên nhìn Diệp Khang, gật đầu.

Diệp Khang và Nhan Việt trao đổi ánh mắt, lấy cớ hút thuốc đi ra Vi Viên Nghệ. Anh gọi điện cho anh ba nhà mình nhắc nhở một câu. Hạng mục xanh hóa Phượng Thành là do thị trưởng mới nhậm chức đề xuất, là thư ký của thị trưởng, Diệp Thành cũng quan tâm đến chuyện này, Diệp Khang không muốn anh ba nhà mình bị người ta che mắt, vậy thì người nhà họ Diệp sẽ mất mặt lắm.

Diệp Khang vừa đi, Nhan Việt liền hỏi về chuyện Khâu Điền Viên Nghệ. Anh nhận ra Lục Lăng Tây không thấy Khâu Điền Viên Nghệ đối chọi với mình, ngược lại nghiêm túc khen ngợi bên đó chăm sóc cây rất tốt, cậu phải học tập bên đó.

Nhan Việt nghe cậu nói vậy, đôi mắt đang tối lại dần dần hiện lên ý cười. Vậy là tốt rồi, anh thà rằng cậu luôn ngây thơ như vậy, mưa gió bên ngoài có anh ngăn lại là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment