Điền Viên Nhật Thường

Chương 90

Việc tiêu thụ Điếu Lan kiểu mới dần chậm lại vào đầu tháng mười hai, đó cũng nằm trong dự kiến của Tiết Vĩnh Thông và Nhan Việt.

Tuy Trung Quốc có luật bảo vệ quyền chủng loại thực vật mới, nhưng quyền sở hữu trí tuệ ở đây lại luôn ở trong tình trạng xấu hổ, rất nhiều sản phẩm công nghệ cao đã xin quyền sở hữu trí tuệ mà vẫn khó tránh khỏi việc bị "đánh cắp", chứ đừng nói đến thực vật không hề khó khăn gì trong việc "phục chế". Đó cũng là lý do vì sao ngay từ đầu Nhan Việt đã trao quyền. So với việc chờ người khác lén mua về nhân giống, không bằng trực tiếp trao quyền, như vậy còn kiếm được số tiền phí trao quyền nữa.

Những người trồng hoa thông qua con đường Tiết Vĩnh Thông vẫn còn bận tâm đến mặt mũi. Đều là người trong nghề, mọi người cũng nguyện ý giữ gìn ích lợi trong cái giới này. Dù sao quyền bảo vệ chủng loại thực vật mới là ích lợi chung của cả mọi người, một khi tạo nên thói quen không theo quy tắc, thì chịu thiệt cuối cùng vẫn là người trong giới. Nhưng hiểu biết như vậy chỉ có những người trồng hoa lớn thôi, còn những người buôn bán nhỏ lẻ thì vì kiếm tiền mà không thèm quan tâm chuyện này.

Khi Điếu Lan loại mới lưu thông trên thị trường, rất nhiều những người buôn bán nhỏ lẻ đã chọn trộm mua về lén nhân giống chỉ vì bớt đi số tiền "phí trao quyền" kia. Trừ chuyện đó, thì trên thị trường còn xuất hiện Điếu Lan mới thật giả lẫn lộn. Điếu Lan loại mới không khác những cây Điếu Lan chưa tiến hóa quá nhiều, nếu nhìn kỹ mới nhận ra lá cây rộng hơn một chút, cũng tươi tốt hơn. Nhưng người dân bình thường rất khó phát hiện sự khác nhau giữa chúng, bởi vậy nên rất nhiều người buôn bán nhỏ lẻ đã nói là Điếu Lan kiểu mới, nhưng thật ra đều là Điếu Lan bình thường.

Với hai tình huống này, tiếp tục giữ quyền là chuyện không dễ dàng. Tiết Vĩnh Thông đã thấy nhiều chuyện thế này trong giới này rồi, cười khổ nói với Nhan Việt: "Được rồi, chúng ta cũng đã kiếm được tiền, còn lại chỉ cần củng cố thị trường ở Phượng Thành là được. Mấy người bán lẻ kia cũng không phải là đốc ngốc, cây nhà ai tốt hơn đều biết rõ ràng, chỉ cần đường bán lẻ này nắm trong tay chúng ta là được rồi, đây là chuyện lâu dài."

Nhan Việt gật đầu, chấp nhận.

Tiết Vĩnh Thông thấy Nhan Việt đã hiểu, còn không quen khoe công lao của mình, cũng vì Nhan Việt đến tìm ông nên địa vị của ông đã vững chắc hơn, những người trồng hoa lớn kia mới nguyện ý nể tình. Nếu mang danh Vi Viên Nghệ ra, thì chuyện chưa chắc đã thuận lợi như vậy.

Nhan Việt không thể không thừa nhận Tiết Vĩnh Thông nói đúng. Dù là nghề nào cũng đều là nhìn người hạ dao, có Tiết Vĩnh Thông ra mặt nên những người kia mới nguyện ý giữ quy tắc trong nghề, nếu đổi thành Vi Viên Nghệ không chút địa vị nào, thì những người kia sao lại nguyện ý bỏ một số "tiền uổng phí" ra chứ. Cho dù ngay từ đầu những người trồng hoa lớn kia e ngại mặt mũi không dám nhân giống Điếu Lan mới lộ liễu, nhưng bọn họ sẽ đợi đến khi thị trường loạn mới ra tay, lúc đó Nhan Việt cũng chẳng làm gì được. Trừ khi anh bắt vài kẻ đã vi phạm quyền răn đe, nhưng nếu như vậy ngoại trừ đắc tội với giới cây cảnh thì Vi Viên Nghệ chẳng được gì tốt cả.

Tiết Vĩnh Thông nói xong lại nhắc đến thu hải đường. Lúc trước ông có nhân phẩm tốt, giữ vững lương tâm mình, nếu không ông lén nhân giống thu hải đường thì cũng chẳng có chuyện của Vi Viên Nghệ. Tất nhiên người tốt được báo đáp, nếu không phải lúc trước ông giữ vững lương tâm mình, thì cũng sẽ không có những hợp tác sau này với Nhan Việt.

Điểm này Tiết Vĩnh Thông nói không sai, sở dĩ Nhan Việt dám hợp tác nhiều lần với ông chính là vì xem trọng nhân phẩm của Tiết Vĩnh Thông. Trong giới cây cảnh ở Phượng Thành, Tiết Vĩnh Thông là một trong số ít những người không có nhiều tiếng xấu. Anh nhìn Tiết Vĩnh Thông với ý sâu xa, "Tôi tin rằng hợp tác giữa chúng ta mới chỉ là bắt đầu."

Tiết Vĩnh Thông lập tức nghe hiểu ý trong đó, hai người ăn ý nhìn nhau cười, tất cả đều chưa nói ra.

Mấy vấn đề trong việc mở rộng Điếu Lan, Nhan Việt cũng không giấu Lục Lăng Tây. Thật ra trong lòng anh rất mâu thuẫn, vừa hy vọng thiếu niên vẫn mãi không hiểu chuyện đời, anh sẽ ngăn lại hết thảy mưa gió bên ngoài cho cậu, rồi lại cảm thấy nếu có trách nhiệm với thiếu niên, anh nên để cậu nhìn thấy một thế giới chân thật, mà không phải là xã hội được anh tô đẹp. Có đôi lúc Nhan Việt cảm thấy những cảm xúc này của mình hơi giống với cảm xúc của người lớn với con cháu trong nhà, bởi vì quá căng thẳng nên mới dè dặt, không biết phải làm sao.

Khéo léo nói ra tình huống mà bọn họ đang gặp phải cho Lục Lăng Tây, Nhan Việt tưởng Lục Lăng Tây nghe xong sẽ tức giận, ai ngờ thiếu niên lại an ủi anh. "Nhan đại ca, không phải anh đã nói Điếu Lan này có giá trị bảo vệ môi trường lớn hơn giá trị kinh tế sao? Thực vật tiến hóa vốn không phải là vì kiếm tiền, mà để cải thiện môi trường. Chỉ cần thứ khách hàng mua là Điếu Lan đã tiến hóa là được, còn có phải là mua từ chỗ chúng ta hay không không quan trọng. Còn về phần những người bán Điếu Lan bình thường lừa gạt khách hàng, khách hàng cũng không phải là đồ ngốc, sau khi phát hiện bị lừa sẽ không mua ở đó nữa. Mang tiếng lừa gạt, cuối cùng người gánh hậu quả chỉ là bọn họ mà thôi, chúng ta không cần tức giận."

Cậu nói rất nghiêm túc, an ủi Nhan Việt. Trong lòng Nhan Việt thấy mềm mại, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: "Tiểu Tây nói rất đúng."

Lục Lăng Tây "ừ" một tiếng, vươn tay ôm lấy Nhan Việt. "Nhan đại ca đã làm rất tốt rồi." Cậu gật mạnh đầu, nói chắc chắn.

Nhan Việt nghe vậy khóe miệng nhếch lên, ý cười trong mắt tràn ra.

Tối hôm đó Tiêu Phong không đến, Nhan Việt ăn cơm xong lưu luyến về phòng bên cạnh, phòng 301 chỉ còn lại hai mẹ con Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú. Lục Lăng Tây gọi Vương Thục Tú đang chuẩn bị về phòng, đặt một tấm thẻ ngân hàng trước mặt cô.

Vương Thục Tú giật mình, "Đây là gì vậy?"

Lục Lăng Tây xấu hổ, khẽ nói: "Của hồi môn cho mẹ."

Nửa năm qua Vi Viên Nghệ luôn kiếm được tiền, nhưng Lục Lăng Tây vẫn đang còn trả nợ cho Nhan Việt. Từ hai trăm nghìn ban đầu đến tiền Nhan Việt bỏ ra mua lại vườn hoa Khâu Điền, Lục Lăng Tây đều nhớ rõ. Cho dù hai người là người yêu, nhưng Lục Lăng Tây cảm thấy vẫn phải tính toán rõ ràng trong chuyện tiền bạc, cậu không thể chiếm không cú Nhan Việt được. Lục Lăng Tây kiên trì, Nhan Việt không có cách nào đành đồng ý với cậu. May mà lần trước hợp tác với Cao Vĩnh Lương đã kiếm được một số tiền, hơn nữa lần này còn có thu nhập là Điếu Lan loại mới, Lục Lăng Tây không những trả hết nợ cho Nhan Việt, mà còn thừa ra một phần. Cậu giữ lại toàn bộ phần này, làm thành một tấm thẻ, mật mã là sinh nhật Vương Thục Tú.

Lục Lăng Tây nói rất đúng tình hợp lý, Vương Thục Tú lập tức ngơ người. Một lúc lâu sau mới hồi hồn lại, cô đập Lục Lăng Tây một cái theo bản năng.

"... Tiểu hỗn đản học cái này với ai hả? Mẹ mà cần mày chuẩn bị của hồi môn sao, mày giữ lại làm tiền cưới vợ đi."

Vương Thục Tú không chịu lấy tấm thẻ này, tiền tiểu hỗn đản kiếm được không dễ, giữ lại lần sau cưới vợ thì dùng. Cô có tiệm cơm của riêng mình, việc buôn bán cũng khá tốt, sao cần Lục Lăng Tây quan tâm đến mấy thứ này chứ. Hơn nữa cô tin nhân phẩm của Tiêu Phong, đó không phải là loại đàn ông nhìn chằm chằm tiền của phụ nữ. Dù cô không có tiền, chẳng lẽ Tiêu Phong sẽ ghét bỏ cô sao?

Lục Lăng Tây nghe từ cưới vợ thì chột dạ, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Vương Thục Tú, "Ba rất tốt, ba cũng nói sẽ chăm sóc tốt cho mẹ. Không phải con không tin ba, chỉ là mấy năm nay mẹ đã chịu khổ nhiều rồi. Trước kia con không hiểu chuyện, thường xuyên khiến mẹ đau lòng. Bây giờ con đã lớn, con cũng muốn làm gì đó cho mẹ."

Đây là lời thật lòng của Lục Lăng Tây. Vương Thục Tú tốt với cậu cậu biết, cậu cũng muốn báo đáp cho Vương Thục Tú. Nói đến đây, Lục Lăng Tây có vẻ xấu hổ, vành tai hơi đỏ lên. "Mẹ còn trẻ, còn có thể sinh em trai nữa."

Nếu như nói Lục Lăng Tây tri kỷ tặng một tấm thẻ khiến Vương Thục Tú cảm động, thì sinh thêm em gì đó lại khiến Vương Thục Tú thẹn quá thành giận. Cô không khách khí nhéo mặt Lục Lăng Tây, mày liễu dựng lên, "Mẹ mày đã 42 rồi, mày thấy còn sinh được sao?"

Lục Lăng Tây xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu nhỏ giọng nói: "Lần trước con đã hỏi qua bác sĩ Tô rồi, anh ấy nói vẫn được."

Vương Thục Tú: "..."

Cô không biết nên nói gì nữa.

Nói sang chuyện này, Vương Thục Tú lại quên luôn luôn chuyện cái thẻ. Lục Lăng Tây vội lấy cớ tìm Nhan Việt có việc, xoay người chạy nhanh như chớp. Cậu vừa chạy, Đại Hắc lập tức đuổi theo sao. Một người một chó hành động nhịp nhàng, Vương Thục Tú nhìn mà dở khóc dở cười, oán hận mắng, "Tiểu vương bát đản." Mắng xong tầm mắt của cô lại đặt lên cái thẻ kia, chỉ thấy trong lòng rất vui sướng. Tiểu hỗn đản vậy mà đã trưởng thành rồi.

Hôn lễ của Tiêu Phong và Vương Thục Tú chọn vào cuối tháng mười hai. Hai người đã bàn bạc rồi, đến lúc đó sẽ ở trong tiểu khu. Mặc dù Tiêu Phong có nhà, nhưng thứ nhất là hoàn cảnh không tốt như ở tiểu khu, thứ hai là Vương Thục Tú không nỡ để Lục Lăng Tây lại. Tiêu Phong thấy Nhan Việt cũng sẽ không đồng ý Lục Lăng Tây đi cùng bọn họ, nên y đến ở luôn. Y thấy chẳng có gì, cũng không để ý việc người khác nói y đến ở nhà vợ, dù sao chỉ cần y và Vương Thục Tú sống vui vẻ là được.

Bởi vì phải chuẩn bị việc kết hôn và bận việc trong nhà kính, nên mấy ngày này Tiêu Phong khá bận rộn. Chờ đến khi y biết Lục Lăng Tây còn chuẩn bị của hồi môn cho Vương Thục Tú từ chỗ Nhan Việt, liền cười cười. Suy nghĩ của Lục Lăng Tây rất đơn giản, chắc là cũng chẳng có ý gì, Nhan Việt cố ý nói chuyện này chính là tạo chỗ dựa cho Vương Thục Tú. Tiêu Phong cảm thấy Nhan Việt đúng là dồn hết tâm của mình lên Lục Lăng Tây. Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Phong quay đầu đã chuẩn bị sính lễ thật tốt. Vợ của y sao có thể dùng tiền của người đàn ông khác chứ, dù người đó là Lục Lăng Tây cũng không được.

Thực ra Tiêu Phong sớm đã có ý định đưa hết tiền cho Vương Thục Tú giữ, chỉ là y đã nói vài lần nhưng Vương Thục Tú không nhận, Tiêu Phong biết ý của Vương Thục Tú nên cũng không nhắc lại. Lúc đó y nghĩ hai người sắp kết hôn rồi, trước khi kết hôn Vương Thục Tú không muốn tiêu tiền của y, nhưng sau khi kết hôn rồi thì giữ tiền của y là chuyện đương nhiên, đến lúc đó Vương Thục Tú sẽ không dễ từ chối. Lục Lăng Tây làm như vậy đã gợi một ý cho y, có của hồi môn thì phải có sính lễ, lần này Tiểu Hoa chắc không thể không nhận được rồi?

Hai ngày nhận được hai cái thẻ, Vương Thục Tú cũng phải nghi ngờ liệu có phải tiểu hỗn đản đã bàn trước với Tiêu Phong rồi không.

Lâm Mỹ trêu ghẹo cô, "Bao nhiêu phụ nữ muốn được như cô, vậy mà cô còn không thích."

Vương Thục Tú phản bác, "Tôi có tay có chân, tự mình kiếm được tiền, chưa đến lúc già rồi không động đậy được."

Lâm Mỹ xuy một tiếng, "Chỉ vì cô nghĩ như vậy nên mới có một tên Lục Nhất Thủy chẳng giống đàn ông. Cô kiên cường, cô giỏi giang, cô làm hết chuyện của đàn ông rồi, vậy cần đàn ông để làm gì? Cô đó, đừng chui rúc vào sừng trâu. Anh Phong khác với tên trứng mềm Lục Nhất Thủy kia, không phải là loại đàn ông chẳng làm được gì. Cô kết hôn với anh Phong để làm gì, để hai người cùng nhau vượt qua cuộc sống, nếu cô cứ giống như trước chuyện gì cũng tự mình chống, vậy kết hôn với anh Phong để làm gì chứ."

Vương Thục Tú không phản bác lại được, không có cách nào với Lâm Mỹ nữa. "Cô chỉ khéo nói thôi."

Lâm Mỹ cười, "Thấy lời tôi nói là đúng phải không?"

Vương Thục Tú trừng mắt nhìn cô, cười cười không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment