Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cẩn Gia Lạc nắm tay Phó Gia Du đi tới bàn ngồi xuống, Phó Gia Du cẩn thận bày đồ ăn ra bàn, đưa đũa cho Cẩn Gia Lạc nói:- Anh thử đi, mấy món này là em tự làm đó.
- Em cùng ăn với anh đi – Cẩn Gia Lạc đề nghị.
Phó Gia Du khẽ lắc đầu từ chối:- Không cần, em đã ăn rồi, anh cứ ăn đi.
Cẩn Gia Lạc ăn thử mở miệng khen ngợi:- Rất ngon, tay nghề rất tốt – Phó Gia Du tươi cười rạng rỡ đáp lại.
Khi Cẩn Gia Lạc cúi người chăm chú ăn cơm, ý cười của Phó Gia Du biến mất, đôi mắt lóe lên, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng:- Gia Lạc, dạo này anh đang bận việc gì thế?- Chỉ là chút rắc rối trong kinh doanh mà thôi – Cẩn Gia Lạc không đề phòng trả lời.
Phó Gia Du tất nhiên biết rõ thực sự không phải chỉ là chút rắc rối như trong lời của Cẩn Gia Lạc bởi vì do chính cô đã gây ra mọi chuyện, nhưng cô không thể nói ra, chỉ đề nghị:- Nếu anh có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với em nha.
- Được – Cẩn Gia Lạc không chút nghi ngờ đồng ý.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa, không đợi người bên trong đồng ý, Cẩn Gia Văn đã lo lắng mở cửa bước thẳng vào nói:- Anh hai, em nghe nói… - Thấy trong phòng không chỉ có mình Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn khựng lại, lời muốn nói nuốt ngược trở lại, đổi lời nói – Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh – Ánh mắt lại mang theo đề phòng nhìn Phó Gia Du.
Phó Gia Du tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của Cẩn Gia Văn mở miệng:- Gia Lạc, em chỉ tới đưa cơm cho anh thôi, bây giờ em về đây, nếu anh có chuyện gì thì gọi cho em.
- Được – Cẩn Gia Lạc đồng ý, Phó Gia Du đứng lên, lúc đi đến bên cạnh Cẩn Gia Văn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẻm trừng mắt nhìn hắn rồi mới xoay người rời khỏi.
Ở bên ngoài phòng, Phó Gia Du vẫn còn nghe thanh âm nói chuyện bên trong.
- Anh hai, sao anh lại để cô ta vào đây? – Cẩn Gia Văn oán giận hỏi.
Cẩn Gia Lạc nhàn nhạt trả lời:- Cô ấy chỉ đến đem đồ ăn cho anh thôi.
- Anh hai, em không tin cô ta, anh phải đề phòng cô ta – Cẩn Gia Văn tiếp tục nói.
- Cẩn Gia Văn – Cẩn Gia Lạc lớn tiếng gọi tên hắn, nghiêm túc nhìn vào hắn nghiêm túc gằn từng chữ - Phó Gia Du chính là người con gái anh yêu, anh xem trọng cô ấy hơn bất cứ thứ gì, anh không cho phép bất cứ ai nghi ngờ hay tổn hại cô ấy, dù cho người đó là em.
- Nhưng… - Cẩn Gia Văn vẫn muốn nói gì đó.
Cẩn Gia Lạc quét mắt lạnh lùng nhìn hắn cắt ngang nói:- Huống chi cô ấy vốn không biết gì cả.
Cẩn Gia Lạc đã nói như vậy thì Cẩn Gia Văn không định tiếp tục nói ra những lời không tốt đẹp về Phó Gia Du nữa, chuyển sang hỏi Cẩn Gia Lạc về chuyện đã xảy ra.
Phó Gia Du rời khỏi, ở bên ngoài gặp được Cẩn Gia Tú và Lưu Nhân vừa tới, Cẩn Gia Tú nắm tay của Lưu Nhân vừa xuống xe nhìn thấy Phó Gia Du vui mừng kéo Lưu Nhân đi tới hỏi:- Chị Gia Du, sao chị lại ở đây?- Chị đem chút đồ ăn đến cho anh hai em – Phó Gia Du trả lời, ánh mắt nhìn sang Lưu Nhân bên cạnh lại hỏi – Hai người tới đây làm gì?Cẩn Gia Tú không chút nghĩ ngợi đáp lại:- Anh Nhân nghe nói Cẩn gia xảy ra rắc rối nên muốn đến hỏi một tiếng, nếu có gì cần giúp đỡ anh ấy có thể giúp.
Giúp đỡ? Lưu Nhân muốn giúp đỡ Cẩn gia? Thật nực cười mà, Cẩn gia chính là hung thủ gián tiếp hại hắn tan nhà nát cửa, hắn thế mà muốn giúp đỡ cho Cẩn gia.
Đôi mắt của Phó Gia Du tối lại, cụp xuống che giấu sóng gió to lớn tận đáy lòng, trong khoảnh khắc đó cô rất muốn nói rõ hết mọi chuyện với Hà Gia Nhân, để cho hắn phân biệt rõ ràng ai là kẻ thù.
Tức giận đến mức tay nắm chặt, há miệng định nói nhưng lại nhìn nụ cười trên gương mặt của Cẩn Gia Tú lại còn có ý cười cưng chiều trên gương mặt của Lưu Nhân, đã chặn ngang cổ họng của cô, cô không đành lòng, không nỡ phá hủy tình cảm của bọn họ, để cho trong lòng Lưu Nhân mang áy náy, hối hận dày vò như cô.
Tình cảm của cô với Cẩn Gia Lạc đã định sẵn mang theo huyết hải thâm thù, mang theo nước mắt đau thương, cô không thể làm điều đó với tình cảm của Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú.
Ánh mắt Phó Gia Du lúc tối lúc sáng cứ nhìn chằm chằm Lưu Nhân đứng sững người, Cẩn Gia Tú khó hiểu gọi cô:- Chị Gia Du, chị Gia Du.
Phó Gia Du giật mình một cái, vội thu lại mọi biểu tình, Cẩn Gia Tú lo lắng hỏi:- Chị Gia Du, có chuyện gì thế, sao chị cứ nhìn chằm chằm anh Nhân thế?- Không có, chị đang nghĩ chút chuyện thôi, hai người đi vào trong đi – Phó Gia Du bâng quơ cho qua rồi xoay người rời khỏi.
Lưu Nhân nhìn bóng lưng Phó Gia Du bỏ đi nghiền ngẫm suy nghĩ, hắn cảm thấy thái độ của Phó Gia Du rất lạ dường như có gì muốn nói với hắn lại không mở miệng, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo tình cảm gì đó.
Phó Gia Du nhanh chóng thu lại hết mọi hành động và xóa hết mọi dấu vết, không chỉ có Cẩn Gia Lạc mà Lưu Nhân cũng tham gia chuyện này, họ rất có thể tra đến chỗ cô, cô không thể bại lộ ngay lúc này được.
Tối đêm đó, Cẩn Gia Lạc lại như thường lệ đến đón cô tan làm, Phó Gia Du vừa bước ra ngoài ngân hàng Thân Thông liền nhìn thấy Cẩn Gia Lạc, cô tới gần mở miệng hỏi:- Gia Lạc, sao anh lại tới đây?- Công việc đỡ bận hơn nhiều rồi, nên anh đến đón em cùng đi ăn cơm – Cẩn Gia Lạc mỉm cười trả lời, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.
- Được – Phó Gia Du tất nhiên không từ chối.
Cẩn Gia Lạc đưa Phó Gia Du đến quán nhỏ của lão Trần trong ngõ hẻm bên cạnh nhà hàng Vicky, vừa ngồi xuống lão Trần nhìn thấy cô liền cười nói:- Cô Gia Du, cô tới rồi sao? Lâu rồi không thấy cô đến đây, vẫn ăn món cũ đúng không?- Chú Trần, lấy hai phần như cũ đi, dạo này con hơi bận nên ít đến – Phó Gia Du đáp lại.
Lão Trần đáp được rồi xoay người đi nấu món ăn.
- Gia Lạc, công việc thật sự ổn thỏa rồi chứ? – Phó Gia Du hỏi, cô biết bản thân đã thu tay hẳn Cẩn gia tổn thất không nghiêm trọng lắm nhưng cô vẫn thử hỏi một chút.
Cẩn Gia Lạc vừa lau chén đũa vừa trả lời:- Còn chút rắc rối nhỏ thôi, em yên tâm đi.
Lão Trần nhanh chóng đem đồ ăn đặt trên bàn nói:- Đây, hai vị, mau thử tay nghề của lão già này, xem thử có ngon không?- Chú Trần không cần khiêm tốn, đồ chú nấu lúc nào mà chả ngon, có thể sánh kịp với nhà hàng năm sao – Phó Gia Du mở miệng khen ngợi.
Lão Trần cười một tiếng rồi xoay người đi chuẩn bị cho vị khách khác.
- Gia Lạc, anh đã điều tra ra ai đã làm chưa? – Phó Gia Du giả vờ thuận tiện hỏi, cô muốn biết bọn họ rốt cuộc có điều tra tới cô hay không.
Cẩn Gia Lạc hơi nhíu mày khẽ lắc đầu đáp lại:- Người đó thật sự rất ranh ma kịp thời xóa bỏ hết mọi dấu vết, anh và Lưu Nhân cũng không điều tra được bất cứ manh mối nào.
.