Diệp Gia

Chương 18

Góc nhìn từ Diệp Gia

Hôm ấy là lần đầu tiên tôi đến báo danh ở đội phòng chống ma túy nơi biên giới.

Đi băng qua hành lang vừa cũ vừa đổ nát, tôi cùng với những đội viên đến báo danh lần lượt đi vào văn phòng lụp xụp với cánh cửa sơn màu lá xanh.

Chỉ nhìn một lần tôi đã trông thấy anh. Lúc ấy anh tựa vào trên bàn làm việc nghe điện thoại. Làn da anh sậm màu mật ong, ngũ quan rõ ràng, hàng mi dài đen đậm, trang phục không phải là đồng phục cảnh sát mà là một bộ áo sơ mi đen, cổ áo không gài nút, cà vạt nới lỏng.

Trong phong cách ấy bao hàm vài phần ngang bướng hiếm thấy của cảnh sát, mặc dù cảm giác anh tạo ra cho người khác không phải là tài năng xuất chúng mà là anh tuấn, một người đàn ông anh tuấn.

Tôi nghe các thành viên cùng đi trong đội nhỏ giọng xì xầm, rằng người ăn mặc như thế là ai. Nhưng tôi đã sớm biết anh là ai, vì từ thời khắc nhận được thông báo sẽ đến đội phòng chống ma túy nơi biên giới, tôi liền tìm một ít tư liệu về người đội trưởng này. Anh không giống những cảnh sát khác, là người không muốn theo khuôn phép cũ, thường xuyên có cử chỉ khác người, sinh hoạt cá nhân cũng toàn chuyện xấu đầy trời, là một cảnh sát khiến cấp trên vô cùng đau đầu.

Sở dĩ anh còn có thể làm đội trưởng của một đội chống buôn lậu nhỏ bé là bởi nghe nói anh có một người cha rất có máu mặt.

Tóm lại, theo lời đồn thì anh chính là một hình tượng con ông cháu cha điển hình. Điều duy nhất khiến tôi khó hiểu chính là, một cậu ấm có lai lịch như vậy sao lại không đi đua xe, không chơi cổ phiếu, không mở công ty đưa ra thị trường kiếm tiền, không tham gia vào các hoạt động bất động sản mà lại đi làm một viên cảnh sát nhỏ trong đội chống ma túy.

Anh ‘Rầm’ một cái gác điện thoại, mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt có phần giận dữ. Vừa ngẩng đầu lên, anh liền quét mắt về phía chúng tôi. Một cách ngoài ý muốn, tôi phát hiện anh có đôi mắt rất sáng, thế là chẳng biết tại sao trong lòng hốt hoảng, vội cúi đầu, sợ bị anh phát hiện tôi đang chăm chú đánh giá anh.

Sau đó, tôi đột nhiên nghe anh lớn tiếng rống: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!”

Vô thức, tôi ngẩng đầu lên theo lệnh. Trong nháy mắt ấy, chẳng hề trông mong, tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Một khắc đó, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập dồn như tiếng trống. Anh nhìn tôi, hai người chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau, tôi chẳng thể đoán được trong lòng anh nghĩ gì.

Một lát sau, anh hờ hững dời mắt, vậy mà tôi bỗng cảm thấy mất mát.

Trong danh sách phân phối xuống tổ hành động không có tên tôi. Tôi giật mình, tổ hành động là nơi tôi hướng tới, bằng không tôi tuyệt đối không điều tra, chuẩn bị kỹ như vậy. Tôi biết anh là một người theo trường phái hành động, số lần hành động của tổ chống ma túy của anh vượt xa những tổ khác, gần như ngang bằng với số lần của tổ chống ma túy lớn nhất Đông Nam Á chuyển giao sang Hồng Kông. Vậy nên tổ hành động của anh rất thiếu người. Đối với sức chiến đấu của mình, tôi nắm chắc đến mười phần rằng mình sẽ được phân đến tổ hành động. Rốt cuộc kiềm chế không được, tôi đi tìm anh.

Anh nhìn tôi, mỉm cười nói: “Cậu tin chắc đến vậy sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh, nếu anh đã đọc qua sơ lược lý lịch của tôi, vậy thì tôi cái gì cũng không cần nói.

Anh nhíu đôi mày rậm, cười nói: “Vậy đấu với tôi đi!”

Tôi đè lại sự nóng nảy trong lòng, thản nhiên nói: “Vậy đấu nào!”

Cuộc chiến bắt đầu khi anh chậm rãi cởi bộ đồng phục cảnh sát màu xanh lá nhạt ra. Tôi từng cho rằng mình đã đánh bại huấn luyện viên của trường cảnh sát, vậy thì cần gì quan tâm đến một gã con ông cháu cha dính vào những xa hoa trụy lạc. Nhưng rồi tôi biết mình sai, anh như một con báo đầu đàn, động tác rất mạnh, tràn ngập sức, nhưng chẳng hề mất đi vẻ tuyệt mỹ.

Cuối cùng tôi bị anh đánh bại nằm trên mặt đất. Anh đè lấy tôi. Con tim tôi nhảy lên liên hồi, tôi chẳng rõ đó có phải chỉ bởi do mình đã vận động quá nhiều hay không. Gương mặt anh tuấn của anh gần tôi lắm. Như ma xui quỷ khiến, tôi càng muốn anh gần thêm, gần thêm một chút nữa thôi, vậy mà tôi lại nghe được thản nhiên nói: “Lâm Diệp Gia, ngày mai đến phòng tư liệu báo danh!”

Trong nháy mắt, cảm giác thất bại khó diễn tả thành lời nảy lên trong lòng. Một cách bản năng, ý thức tôi khát vọng mình sẽ được anh coi trọng, thế mà đổi lấy lại là sự coi thường như thế. Tôi cắn răng bắt đầu mắng anh, dùng tất cả những lời thô tục mình từng nghe qua nơi đầu đường xó chợ mà mắng. Lúc đầu là do tức giận, rất muốn mắng anh. Sau đó là do vẻ ngơ ngác của anh khi anh nằm trên người tôi nghe tôi mắng. Chúng tôi ở gần nhau đến thế, hai người cảnh sát nam yêu nhau là chuyện kinh thế hãi tục đến mức nào, mặc dù phóng đãng nhưng chưa chắc anh đã dám nhảy vào con đường cấm này. Giữa chúng tôi có một khoảng cách như vậy đó, chỉ là tôi không biết cả hai liệu rằng có thể vượt qua, liệu rằng sau này có thể yêu nhau hay không. Vậy nên tôi chỉ hy vọng giờ khắc này kéo dài, kéo dài một ít, một ít nữa.

Tôi nghe lệnh đi đến phòng tư liệu, ngay tại lúc tôi hùng tâm vạn trượng phải ở phòng tư liệu đạt được thành tựu, tôi lại bị anh đả kích. Anh vốn dĩ chỉ hy vọng tôi làm một thứ trang trí trong phòng. Đoạn thời gian ấy tôi phẫn nộ, rồi lại bất đắc dĩ, đành phải yên lặng chuẩn bị, chờ đợi cơ hội.

Ngày nào cũng vậy, tôi luôn chạy bộ từ ký túc xá đến đại đội, thực hiện một vài huấn luyện cơ thể đơn giản. Hôm ấy, mới từ ký túc xá chạy ra, tôi bắt gặp anh. Anh mặc bộ đồ để thao rất mới màu đen, tươi cười hồ hởi chào tôi. Tôi quay đầu đi, ra vẻ không thấy, anh cũng không giận, không nhanh không chậm theo sát sau tôi.

Mấy ngày sau đó, anh cười nói: “Diệp Gia, chúng ta đấu nữa được không?”

“Đấu cái gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Thi chạy.” Anh cười. “Ai thua mời người còn lại ăn sáng.”

Tôi có việc làm chưa được bao lâu, mỗi tháng còn phải hoàn lại tiền học phí, chi phí cho giáo viên lúc trước, hơn nữa Thượng Hải đúng là nơi đắt đỏ đến dọa người, nên bình thường có thể tiết kiệm bữa sáng thì cứ tiết kiệm. Bản thân đã không có ăn, thì làm sao mà mời được cậu ấm con nhà giàu. Nhưng tôi sao có thể cúi đầu trước mặt anh chứ.

“Đấu thì đấu!”

Nói xong, hai chúng tôi lao đi mà chạy, sau một lúc người tới ta đi, tôi cố ý dừng lại phía sau, và rồi leo lên một chiếc xe buýt chạy về phía cục cảnh sát. Với năm đồng tôi đến cục, sau đó dựa vào trước cửa đại đội nhìn anh thở hồng hộc chạy tới.

Anh vừa thở vừa bật ngón cái cười nói, “Thật lợi hại, không phải đối thủ của cậu.” Tôi thấy anh đầu đầy mồ hôi, con người trước đây tiêu sái là thế mà bây giờ thật thảm hại, vậy là cũng bật cười.

Sau đó hai chúng tôi ăn một bữa sáng ngon miệng nơi nhà hàng đắt tiền gần đó, tôi tàn nhẫn mà làm khó anh. Sau nữa, tôi nghĩ mình giáo huấn anh một lần như vậy thì ước chừng anh sẽ không đến nữa, trong lòng lại có chút mất mát. Chẳng ngờ được, hôm sau anh vẫn tươi cười đứng trước cửa chờ tôi.

Tiếp theo đó, tôi vẫn dùng năm đồng tiền mà đến trước cổng, chờ anh hồng hộc chạy đến, tiếp nữa ăn một bữa no nê. Cứ như vậy đến mấy tháng sau, tôi cũng có phần ngượng ngùng, hơn nữa khoản nợ cũng đã trả xong, vì thế bèn nói với anh: “Hôm nay đổi đi, ai thắng người đó mời!”

Anh mỉm cười nhìn tôi, nói: “Được.”

Chúng tôi lại bắt đầu liều mạng chạy, chạy được một đoạn tôi vẫn như cũ ngồi xe buýt. Nhưng đến khi xuống xe, tôi đã thấy anh dựa vào cửa chờ tôi. Thấy tôi, anh huơ tay ra hiệu, cười nói: “Hôm nay là tôi thắng.”

Anh có phần đắc ý bảo: “Tôi chạy với xe buýt tất nhiên là xe buýt thắng, nhưng tắc xi nhanh hơn xe buýt nhiều.”

Tôi bỗng nhiên hiểu được, mỗi ngày anh đều tới thi chạy cùng tôi chẳng qua là vì muốn mời tôi ăn một bữa sáng mà thôi. Đang lúc tôi cảm thấy hốc mắt nóng lên, như có thứ gì muốn chảy ra thì anh đã rất vui vẻ đẩy vai tôi đến nhà hàng.

Tôi phát hiện ra anh thích chăm sóc tôi, cũng vì được chăm sóc tôi nên anh mừng vui. Và tôi, vì sự vui mừng của anh nên nhận sự chăm sóc ấy.

Nếu đây chính là cách anh muốn chúng tôi ở chung, vậy thì tôi bằng lòng ở trên một đường thẳng song song khác, bằng lòng chậm rãi cùng anh đến vĩnh hằng, dù rằng đường thẳng của tôi mãi chẳng giao nhau cùng đường thẳng anh.
Bình Luận (0)
Comment