[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên

Chương 32


Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên quay phim mới, chương trình thực tế của y và Diệp Tu cũng được phát sóng.

Có hai người tham gia, lại thêm âm nhạc là do Trương Giai Nhạc sáng tác, hiệu ứng cũng vô cùng tinh xảo, vừa công chiếu tập đầu tiên đã trực tiếp giành vị trí hotsearch, mà tag Diệp Hoàng cũng hot hơn bao giờ hết.
Những người trước đây mắng Diệp Tu bội tình bạc nghĩa, lúc này thấy trong chương trình Diệp Tu sủng nịch săn sóc Hoàng Thiếu Thiên như vậy tâm đều mềm nhũn, than thở vì sao mình không gặp được người như vậy.
Đáng tiếc Hoàng Thiếu Thiên hiện tại hoàn toàn không dư thừa tinh lực chú ý những chuyện này, mỗi ngày chỉ tận lực hoàn thành vai diễn của mình.
Chờ năm tháng sau khi sát thanh, y cư nhiên lại có cảm giác đã dùng thân phận của người khác sống qua một đời.
Tô Mộc Thu cực kì hài lòng với diễn xuất của y, không chỉ một lần vỗ vai y xác nhận, "Bộ phim tiếp theo vẫn sẽ tìm cậu, không được từ chối, nhất định phải lưu thời gian cho tôi đấy."
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa mở miệng, Ngụy Sâm đã tiến tới quàng vai y, "Được được, bộ phim tiếp theo của cậu là khi nào? Hiện tại cân nhắc đi, Thiếu Thiên của chúng tôi là diễn viên nổi tiếng thế giới, nào có nhiều thời gian như vậy để lưu cho cậu! Muốn lưu thời gian cũng được thôi, trước tiên ký hợp đồng rồi chuyển khoản đầy đủ, chuyện gì cũng dễ nói!"
Tô Mộc Thu cười, "Lão Ngụy, đứng trên lập trường của Thiếu Thiên mà nói chính là diễn không công a, có bộ phim nào của tôi không phải do Diệp Tu đầu tư? Y muốn tôi trả thù lao cao, tôi cũng chỉ có thể đòi tiền của Diệp Tu, cuối cùng không phải chính là tiêu tiền của hai người họ sao? Này rất thú vị?"
"Phi phi phi, công tư phân minh!" Ngụy Sâm vừa nói vừa kéo Hoàng Thiếu Thiên lên xe, "Nhanh lên nhanh lên, không phải hôm nay nhóc muốn trở về sao? Nếu còn chần chờ, máy bay cũng không dễ tính như ta kiên nhẫn chờ nhóc đâu!"
Hoàng Thiếu Thiên cười cười chào Tô Mộc Thu, sau đó lên xe tới thẳng sân bay, tới khi trở về cũng không còn sớm nữa, trong nhà không có ai, Phiền Phiền đã tới Diệp gia với Diệp phu nhân, bảo mẫu xin nghỉ phép mấy ngày, Diệp Tu có lẽ vẫn đang tăng ca chưa tan tầm.

Y tắm rửa thay đồ sạch sẽ, chờ tới hơn nửa đêm mới nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó đèn bật sáng rực cả phòng khách, y quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Diệp Tu tiến vào.
Diệp Tu thấy y không khỏi sửng sốt, lập tức nhào tới ôm y vào lòng, "Sao đã trở về rồi? Không phải nói hai ngày nữa anh tới đón em sao?"
Hoàng Thiếu Thiên lúc này đã vô cùng buồn ngủ, cuối cùng cũng chờ được người, chỉ dụi dụi hai cái, không muốn nói nhiều, "Buồn ngủ quá, ngày mai nói đi."
Diệp Tu thấy sắc mặt y nhợt nhạt yếu ớt không khỏi đau lòng, ôm y trở về phòng ngủ, tới khi tắm rửa xong trở ra, y vùi trong chăn nệm ngủ say.

Hắn nhẹ nhàng lật chăn nằm xuống ôm người tiến vào mộng đẹp.
Lần này Hoàng Thiếu Thiên vừa ngủ là ngủ đến bất tỉnh, đến tận giữa trưa ngày hôm sau.
Vốn dĩ vai diễn của y đến hôm nay mới có thể sát thanh, nhưng y cố gắng hoàn thành trước hai ngày để có thể cho Diệp Tu một kinh hỉ, hơn nữa vừa kết thúc vai diễn đã vội vàng bay trở về, thêm một đoạn thời gian trước vẫn liều mạng cố gắng, đương nhiên không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Diệp Tu cũng biết thời gian này y rất khổ cực, vì vậy dậy sớm cũng không đánh thức y.
Tới buổi trưa khi Hoàng Thiếu Thiên rời giường, Diệp Tu đã đến công ty từ sớm, bữa sáng được bày cẩn thận trên bàn ăn, còn có một mảnh giấy nhớ ––– Cơm trưa trong tủ lạnh, em dùng lò vi sóng hâm nóng lên trước mới ăn.

Buổi tối chúng ta ăn ở ngoài, tan tầm anh sẽ về đón em.

Hoàng Thiếu Thiên mở tủ lạnh ra, quả nhiên thấy mấy món ăn đã được nấu sẵn, có lẽ là buổi sáng trước khi đi làm Diệp Tu chuẩn bị trước cho y.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Hoàng Thiếu Thiên mở máy tính chơi game, nhân vật là Dạ Vũ Thanh Phiền, Diệp Tu nói đây là tài khoản trước đây y chơi rất tốt, tiếc là hiện tại đã không còn nhớ nữa.
Tuy Diệp Tu đã dạy y chơi lại, nhưng vì vừa rồi bận rộn nên y cũng không có thời gian đăng nhập, lúc này không khác người chơi mới là bao.
Có điều không ít nhân vật chạy tới cạnh nhân vật của y, nói không ngờ sinh thời còn có thể thấy Dạ Vũ Thanh Phiền đăng nhập, thậm chí rất nhiều người bái là đại thần.
Hoàng Thiếu Thiên phải bỏ ra không ít công sức mới có thể cắt đuôi được những người kia, tự mình tìm bản đồ đánh quái.
Vừa ngồi xuống chơi một chút đã qua nửa ngày, ngay cả Diệp Tu trở về khi nào y cũng không biết.
"Ham như vậy sao? Còn muốn ăn tối nữa không?" Diệp Tu đứng sau y cười hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên buông chuột, chậm rãi xoay người, "Anh về rồi? Em cũng hơi đói, còn phải ra ngoài sao? Ăn ở nhà là được."
Diệp Tu kéo y, "Trong nhà không còn đồ ăn, hơn nữa anh đã đặt bàn trước rồi, đi thôi."
Hoàng Thiếu Thiên đành phải đi theo hắn.
Nửa giờ sau đến nơi, Diệp Tu nắm tay Hoàng Thiếu Thiên dẫn y vào trong, lúc này y mới phát hiện hắn đưa y tới một nhà hàng cực kỳ xa hoa.
Không phải Diệp Tu không thường đến những nơi này, chẳng qua đây là lần đầu tiên hai người đến nơi như vậy.

Hoặc là đi ăn malatang, hoặc là đi ăn lạp sườn, cũng có thể tùy tiện chọn một quán nướng bên đường, những nơi trang trọng thế này, trong trí nhớ ngắn ngủi của Hoàng Thiếu Thiên quả thực chưa từng có, không biết trước đây đã đến chưa.
Nhà hàng rất vắng, khách tới cũng chỉ có hai người, có điều phục vụ lại rất nhiều, giống như chỉ để phục vụ hai người họ.
Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu đưa y đến chỗ ngồi, còn cẩn thận kéo ghế giúp y, Hoàng Thiếu Thiên cau mày, "Tình huống gì đây?"
Diệp Tu cười, "Hoàn cảnh trang nhã như vậy anh cũng nên làm chút chuyện lịch thiệp chứ, không phải sao?"
Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ một chút, thấy hắn nói cũng hợp lý, đơn giản không hỏi thêm nữa.
Nhưng buổi tối hôm ấy, Diệp Tu săn sóc tới nỗi khiến Hoàng Thiếu Thiên không khỏi kì quái.

Tuy bình thường hắn cũng rất sủng nịch y, nhưng tự tay giúp y cắt bít tết cũng quá không bình thường đi?
Càng kỳ lạ hơn chính là cả buổi tối, nhà hàng này không còn bất kỳ vị khách nào nữa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được, nhăn mặt hỏi Diệp Tu.
Diệp Tu đứng dậy đi đến trước mặt y, quỳ một gối xuống nắm lấy tay đi, đáy mắt lấp lánh ý cười, "Hoàng Thiếu Thiên, chúng ta kết hôn đi!"
Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, y vốn muốn kéo Diệp Tu dậy, dù sao đang nhiều người nhìn như vậy, nhưng những lời này của Diệp Tu là có ý gì?
"Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn.


Nhưng chúng ta chưa tổ chức hôn lễ.

Thiếu Thiên, anh chưa từng cầu hôn em, chưa hỏi em có muốn cùng anh đi đến thiên trường địa cửu không, ngay cả nhẫn cũng chưa trao cho em.

Em gặp chuyện không may, hiện tại không còn nhớ rõ quá khứ, không sao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, coi như cho anh một cơ hội cầu hôn em, cũng cho em một cơ hội nhận lời." Diệp Tu đã sớm chuẩn bị nhẫn kĩ càng, nâng lên đưa tới trước mắt Hoàng Thiếu Thiên, "Vì vậy, Hoàng Thiếu Thiên, em có nguyện ý kết hôn với Diệp Tu không?"
Hoàng Thiếu Thiên căn bản không ngờ tới Diệp Tu sẽ làm chuyện như vậy.
Nói không cảm động chính là nói dối, thậm chí y còn cảm thấy sống mũi hơi cay.
Y trừng Diệp Tu một chút, "Anh cố ý đúng không, muốn làm em mất mặt sao?" Nói xong liền cầm nhẫn đeo vào, "Kết hôn liền kết hôn, ai sợ ai?"
Diệp Tu vội nắm tay y, "Này này này, để anh làm mới đúng!"
Hoàng Thiếu Thiên rút tay về, "Được rồi, đâu cần nhiều thủ tục như vậy? Đeo lên rồi anh còn muốn tháo xuống?"
Diệp Tu tuy trong lòng có chút không cam, nhưng nghĩ tới thời điểm hôn lễ còn có thể giúp y đeo lại, như vậy cũng không thiệt chút nào..

Bình Luận (0)
Comment