[Diệp Hoàng] Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên

Chương 6


Mùng Năm, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu trở về Bắc Kinh, vừa xuống máy bay liền đến thẳng Diệp gia.

Em trai song sinh của Diệp Tu vốn đang làm việc ở Mỹ cũng trở về, nói là không chờ được nữa, muốn gặp vị đại tẩu trong truyền thuyết.

Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên gặp Diệp Thu đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng diện mạo hắn và Diệp Tu như hai giọt nước, nhưng y lại cảm thấy bọn họ thực chất hoàn toàn khác nhau, ít nhất y vừa nhìn qua đã có thể phân biệt được hai người họ.

Diệp phu nhân hỏi han chuyện hai người đến Quảng Châu, sau đó nắm tay Hoàng Thiếu Thiên xin lỗi nói, "Thiếu Thiên, là do mẹ sơ sảy, bình thường chuyện của hai đứa bé này mẹ vẫn không quản, thế nên hai đứa kết hôn mẹ cũng không nghĩ nhiều, lẽ ra mẹ nên đến gặp cha mẹ con lâu rồi mới phải.

Hiện tại tuy đã muộn, nhưng cũng nên để mẹ có cơ hội xin lỗi cha mẹ con, con giúp mẹ hỏi hai người họ xem khi nào có thời gian, mẹ tới Quảng Châu gặp mặt ông bà thông gia?"
Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ Diệp phu nhân đã tính tới chuyện này, vốn dĩ đưa Diệp Tu về nhà với y đã rất không nên, nếu để cha mẹ hai bên gặp mặt, vậy tiếp theo không phải hai người họ sẽ tổ chức hôn lễ sao?
Có nghĩa là từ đăng ký kết hôn sẽ trở thành kết hôn thật sự?!
Hoàng Thiếu Thiên lo lắng nhìn Diệp Tu, có điều Diệp Tu còn đang mải ăn nho, giống như hoàn toàn không nghe thấy Diệp phu nhân nói gì.

Hoàng Thiếu Thiên cũng không tiện nhắc hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn cười, "Mẹ, không cần phức tạp như vậy, cha mẹ con đang nói muốn tới Bắc Kinh du lịch, đến lúc đó hai bên gặp mặt là được rồi."
"Như vậy không tốt lắm, về tình về lý mẹ vẫn nên đến Quảng Châu mới đúng!"
"Không cần không cần, gia đình con cũng không nhiều lễ tiết như vậy! Thật sự, đến lúc ấy con sẽ giúp mẹ hẹn thời gian!"
Diệp phu nhân còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Tu bên cạnh đã kịp thời mở miệng, "Mẹ, khi nào thì có cơm? Sáng nay bọn con phải đi sớm, cơm trên máy bay lại khó ăn, hiện tại đã sớm đói bụng."
Diệp phu nhân trừng hắn một cái, sau đó mỉm cười vỗ vỗ tay Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên đói bụng rồi đúng không? Để mẹ xem dì giúp việc chuẩn bị thế nào rồi, con ăn tạm chút hoa quả đi." Nói xong liền đứng dậy đi vào bếp.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhào đến bên người Diệp Tu chọc chọc hắn, phụng phịu, "Ban nãy anh làm gì đấy? Không sợ tôi để lộ ra hay sao?"
Bởi vì Diệp Thu vẫn còn ở đây, Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ dám nhỏ giọng bên tai Diệp Tu mà thôi.

Diệp Tu cười cười, "Suy nghĩ của tôi cũng giống như cách em giải thích, không phải em đã đối phó xong rồi?"
"Nhưng đó là mẹ anh, anh càng biết làm sao mới phải!"
Hai người kề tai nói nhỏ, Diệp Thu ngồi ở đối diện không khỏi nheo mắt, "Này này này, ở đây vẫn còn một người lớn sống sờ sờ đâu, hai người thu liễm một chút được không?"
"Ách..." Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới phát hiện động tác của y và Diệp Tu có chút thân mật quá mức, vội vã dịch sang bên cạnh tách khỏi hắn.

Diệp Tu tùy ý liếc nhìn hắn, "Sao cậu còn ở đây? Khoe bản thân không có tuệ nhãn sao?"
"Khụ..." Một câu này thành công làm Hoàng Thiếu Thiên sặc nước.


Y trừng Diệp Tu một cái, đôi khi y cảm thấy Diệp Tu không làm diễn viên đúng là tổn thất lớn cho giới giải trí.

Rõ ràng hai người một chút quan hệ cũng không có, Diệp Tu lại có thể bày ra dáng vẻ bọn họ rất thân thiết đâu.

Có lẽ Diệp Thu đã sớm quen thuộc phong cách của hắn, mắng "Lão ca hỗn đản", sau đó hỏi, "Nói một chút xem, hai người quen biết như thế nào? Em hỏi mẹ, mẹ bảo mẹ cũng không hỏi."
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy lo lắng đến đứng ngồi không yên, vội ném lại một câu "Tôi đi rửa tay" rồi nhanh chóng chạy mất.

Những lúc như thế này y cảm thấy một người đối phó sẽ tốt hơn, hai người cùng nói không chừng sẽ xảy ra sơ suất.

Hoàng Thiếu Thiên vừa đi, Diệp Thu lập tức ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu, "Anh nói thật đi, anh thật sự kết hôn?"
Diệp Tu liếc hắn, "Một trăm phần trăm!"
Diệp Thu hết nhìn phòng rửa tay lại nhìn phòng bếp, sau khi xác định tạm thời không có ai đi ra mới thấp giọng hỏi hắn, "Không thể nào, anh đang làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại kết hôn với y? Trước đây em chưa hề nghe anh nhắc tới y, cho dù biết từ trước cũng không thân thiết đi?"
"Ân." Diệp Tu cũng không giấu giếm.

"Vậy anh có ý gì? Giận dỗi Tiểu Mạn nên tùy tiện tìm một người kết hôn?"
"Nghĩ gì thế? Ca là loại người như vậy?"
"Vậy hiện tại là thế nào?"
Không chờ Diệp Tu trả lời, Diệp phu nhân đã trở ra nhắc mọi người chuẩn bị ăn cơm, chuyện này coi như không nói tiếp được nữa.

Sau bữa cơm chiều, Diệp Tu đưa Hoàng Thiếu Thiên trở về, đứng trước cửa nhà hỏi y, "Thiếu Thiên đại đại, hôm nay ca có thể tá túc một đêm không? Thật sự không muốn tiếp tục lái xe."
Hoàng Thiếu Thiên ngượng ngùng, "Đây vốn là nhà anh, anh muốn ở liền ở, phòng ngủ chính vẫn thường xuyên được dọn dẹp, lúc nào cũng có thể ngủ lại nha!"
Diệp Tu cởi giày tiến vào, "Còn không phải tôi sợ em bất tiện sao?"
"Tôi có gì bất tiện chứ?"
Căn nhà này của Diệp Tu rộng ba trăm mét vuông, phòng ngủ chính rộng khủng khiếp, phòng ngủ của khách cũng đầy đủ tiện nghi, từ khi chuyển vào Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn ngủ ở phòng của khách, phòng ngủ chính chỉ có người giúp việc mỗi tuần tới dọn dẹp, bản thân y cũng chưa bước vào bao giờ.

Thực ra căn nhà này Diệp Tu cũng không thường xuyên ở, trước đây thỉnh thoảng có tới, sau khi Hoàng Thiếu Thiên tới, hắn chưa ngủ lại lần nào.

Hơn nửa năm mới nằm lại trên giường của mình, không hiểu sao có chút xa lạ.

Giường kingsize rộng hơn hai mét, một người nằm lại càng thấy lớn hơn.


Diệp Tu nở nụ cười, vốn dĩ hắn luôn ngủ một mình, chẳng qua mấy hôm trước tới nhà Hoàng Thiếu Thiên ngủ chung với y, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy trống vắng.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn Diệp Tu đã rời đi, tuy không có ai khiến hắn phải đích thân đến gặp trong dịp Tết, nhưng thân là người làm ăn vẫn phải xử lý các mỗi quan hệ xã hội chu toàn, bởi vậy nên những ngày nghỉ còn lại có vô số các bữa tiệc hắn phải đi ứng phó.

Hoàng Thiếu Thiên được nghỉ tới mùng Bảy, hai ngày còn lại y đều dành để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu trở lại công việc.

Mùng Bảy đoàn phim sẽ tiếp tục quay, cảnh diễn của y vốn không nhiều, năm ngoái đã quay xong hơn một nửa, bây giờ có lẽ chỉ cần hơn nửa tháng là có thể đóng máy.

Vốn tưởng rằng y lại sắp bắt đầu quãng thời gian chờ công việc, không ngờ người đại diện nói y còn có vài thông cáo, tuy đều nhỏ đến không thể nhỏ hơn, ví dụ như chương trình radio ban đêm, hoặc là tham gia vào một tiết mục ngắn nào đó, nhưng ít nhất vẫn có việc làm.

Đầu tháng Ba, người đại diện mang tới cho y một tin vô cùng tốt, y được mới tới tham dự một chương trình nghệ thuật rất nổi tiếng.

Xưa nay chỉ những nghệ sĩ đang hot hoặc có tư lịch lớn mới được tham gia chương trình này mới được ưu ái mà thôi, người như Hoàng Thiếu Thiên có tới cũng chỉ là tham gia cho đủ, chụp vài bức ảnh, nói cũng không được nhiều lời.

Có điều được tham gia cũng là một cơ hội tốt!
Bởi vậy nên y cuống quýt cảm ơn người đại diện, không ngờ sau đó mới biết, chương trình này là lão hí cốt kia muốn nâng đỡ Cố Trường Phong, cố ý đưa Cố Trường Phong đi cùng.

Hai người kia cũng không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau như vậy, nhưng nghệ nhân tham gia đã được ấn định từ trước, vì vậy lão hí cốt có không hài lòng cũng không thể yêu cầu đài truyền hình thay người.

Có điều như vậy cũng đủ để Hoàng Thiếu Thiên không còn tâm tư tranh thủ xuất hiện trước ống kính nữa, cả quá trình đều làm nền cho người ta, hỏi một câu sẽ trả lời một câu, không hỏi liền không nói.

Nghệ nhân mới trong công ty tới cùng y liên tiếp nháy mắt ra hiệu y, y cũng coi như không nhìn thấy, chỉ mong mau chóng chụp xong để y sớm trở về.

Nhưng lão hí cốt đột nhiên gọi y lại.

MC thấy lão hí cốt gọi y, liền nhanh chóng kéo y ra giữa, "Thiếu Thiên, cậu nói cũng quá ít rồi, cậu xem ngay cả Vương tiền bối cũng nhìn không nổi, cố ý giúp cậu tranh thủ cơ hội xuất hiện đây."
Hoàng Thiếu Thiên cười cười, "Cảm ơn tiền bối, trong đoàn kịch tiền bối luôn rất chiếu cố những người mới như tôi."
Lão hí cốt nói cười yến yến, "Ai nha, nhắc lại chuyện này làm gì? Tôi cũng từng trải qua giai đoạn như các cậu mới đạt được đến ngày hôm nay, biết các cậu hiện tại không dễ dàng gì, nhưng còn trẻ phải chịu chút khổ sở, sau này mới có thể thành công.


Nào, tới đây, nếm thử món canh này xem, tôi nhớ cậu là người Quảng Châu, người Quảng Châu đều thích uống canh đúng không?" Nói xong liền giúp Hoàng Thiếu Thiên múc một bát canh mà chương trình chuẩn bị cho nghệ nhân tham gia.

Hoàng Thiếu Thiên vội đưa tay muốn đỡ, "Cảm ơn tiền bối, để tôi tự làm...!A!!!"
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp nhận lấy, lão hí cốt đã vung tay, cả bát canh nóng bỏng đều hắt về phía Hoàng Thiếu Thiên.

Những người tham gia đều kinh sợ không nói lên lời.

Cố Trường Phong đột nhiên lao tới chắn trước người Hoàng Thiếu Thiên, tất cả canh nóng đều hắt lên người hắn.

"Em có sao không?" Mọi người vì chuyện xảy ra quá đột ngột mà chưa kịp phản ứng lại, chỉ có Cố Trường Phong lo lắng hỏi Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên hoảng hốt tới ngây người, "Anh...!anh không sao chứ?"
"Anh không sao, em không bị thương là tốt rồi."
Hoàng Thiếu Thiên không trả lời, y đột nhiên nhớ tới khi mới đến học ở trường thành phố, thời điểm y bị bạn bè bắt nạt, cũng là Cố Trường Phong đứng ra bảo vệ y.

Trong khoảng thời gian này, vì một số chuyện mà y đã nghĩ cả đời này không muốn nhìn thấy hắn nữa, Cố Trường Phong lại hết lần này đến lần khác làm y thất vọng, y vốn đinh ninh là trước đây mắt mù mới thích hắn.

Hóa ra...!đều là do y quá cố chấp, chỉ vì hắn phạm phải sai lầm, mà tuyệt tình chặt đứt mọi hi vọng của hắn.

Vậy mà khi y gặp chuyện, hắn vẫn nguyện đứng ra che chở cho y.

Bởi vì phát sinh biến cố, Cố Trường Phong hiện tại lại có chút danh tiếng, chương trình lập tức dừng lại, mọi người nhốn nháo muốn đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra.

Tâm tình Hoàng Thiếu Thiên có chút hỗn loạn, đành bảo bạn đi cùng về trước, bản thân muốn đi rửa tay.

Không ngờ lại gặp phải Cố Trường Phong lẽ ra giờ này đang ngồi trên xe đến bệnh viện.

"Thiếu Thiên, em không bị thương chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Tôi thật sự không sao, sao anh còn chưa đến bệnh viện?"
"Anh vốn không có chuyện gì, chẳng qua tay bị mỏng một mảng mà thôi.

Quan trọng là em, em thật sự không sao đúng không? Có cần báo cho Diệp tổng không?"
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, "Không cần."
"Vẫn nên nói trước với hắn một câu đi, nếu không hắn sẽ rất lo lắng." Nói xong liền trực tiếp lấy điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên gọi cho Diệp Tu.


Hoàng Thiếu Thiên không lên tiếng, cũng không lấy lại điện thoại, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Người kia vừa nhấc máy, y liền thấy Cố Trường Phong cung kính hẳn lên, giống như Diệp Tu đang đứng trước mặt hắn.

"Thiếu Thiên, có chuyện gì vậy?"
"Diệp tổng, là tôi, tôi là Cố Trường Phong, ngài còn nhớ chứ?"
Người bên kia trầm mặc vài giây, "Sao cậu lại cầm điện thoại của Thiếu Thiên?"
"Là thế này, ban nãy Thiếu Thiên gặp chút chuyện, có điều hiện tại đã không sao rồi."
"Để Thiếu Thiên nghe điện thoại."
"Ân, ban nãy Thiếu Thiên tham gia chương trình suýt chút nữa bị bỏng, cũng may tôi đứng gần đã chắn cho y, nên y không sao cả, ngài đừng lo lắng."
"Vậy nên tôi phải cảm ơn cậu thật hậu đúng không?"
"Không cần không cần, những chuyện này đều là tôi nên làm."
"Đưa điện thoại cho Thiếu Thiên!"
"Vâng vâng!"
Cố Trường Phong vẫn một mực cung kính đưa điện thoại tới, Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy, "Ân?"
"Em có sao không?"
"Không sao."
"Khẩu khí của em không giống không sao."
"Dù sao cũng không bị bỏng."
"Nếu vậy tức là trái tim bị tổn thương rồi?"
"Không hẳn, sớm đã quen."
"Em đang ở đâu?"
"Đài truyền hình."
"Tôi đang ở gần đó, để tôi đưa em về."
"Không cần, tôi tự gọi xe được."
"Chờ tôi ở cửa." Nói xong Diệp Tu liền cúp máy.

Cố Trường Phong bên cạnh cười hỏi, "Diệp tổng tới đón em sao? Để anh đưa em ra ngoài."
Hoàng Thiếu Thiên tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Phong, "Anh biết không, ban nãy tôi đã rất cảm động, thậm chí còn tự trách bản thân đối xử với anh quá nhẫn tâm.

Tôi đúng là đồ ngốc, đúng không, Cố Trường Phong?"
-.

Bình Luận (0)
Comment