Người đăng: MTkiba
Trong mắt lão Phong Tử xẹt qua một tia khác lạ, ông quay mặt qua trái, nhìn người vừa mới lên tiếng.
Trước cái nhìn khác thường của lão Phong Tử, Cổ Mị Sanh vẫn rất bình tĩnh, chẳng tránh né hay có chút nào mất tự nhiên. Có chăng là nụ cười như có như không luôn thường trực trên khuôn mặt phơn phớt hồng kiều diễm kia.
"Được rồi, vậy thì thêm ngươi nữa đi."
Lão Phong Tử nói tiếp:
"Cần thu xếp gì thì các ngươi hãy tranh thủ, nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát."
...
Trong khi đó, ở Đại Thiện Quốc, tại một phòng đấu giá của Tinh Cung.
Một người thanh niên chậm rãi bước vào một khu vườn đầy hoa với đủ loại màu sắc: xanh, đỏ, tím, vàng, lam... Sau cùng, hắn tiến lại gần chiếc bàn đá duy nhất trong vườn, nhìn cô gái đang ngồi đó, cười hỏi:
"Sư muội, ta có thể ngồi đây không?"
Cô gái ngước mặt lên nhìn, nhẹ gật đầu, sau đó lại cúi xuống đọc cuốn ngọc giản trong tay.
"Muội đang đọc Nhập Môn Luyện Đan Thuật hả?"
Thanh niên kia bắt chuyện.
Cô gái lần nữa gật đầu, dường như không muốn chuyện trò gì.
Thanh niên thầm cười khổ. Tính cách vị sư muội này của hắn là như vậy, luôn sống khép kín, ngoài hai vị bằng hữu kia của nàng thì chẳng bao giờ thấy nàng giao lưu với ai. Mặc dù quen biết đã ba năm nhưng số lần nàng nói chuyện với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, và hầu hết đều là hắn nói, nàng nghe. Mà hắn cũng không biết là nàng có nghe không nữa. E rằng với nàng thì nó cũng chỉ như gió thoảng bên tai...
Người thanh niên buồn bã nghĩ.
Hắn yêu thích nàng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì toàn bộ tâm trí hắn đã bị nàng cuốn hút. Dáng vẻ lạnh lùng và khí chất cao ngạo ấy, hắn không cách nào xua đi được. Nhất là đôi mắt kia, tĩnh lặng và buồn bã. Đến mức mỗi lần nhìn vào nó, hắn lại có cảm tưởng như mình đang nhìn vào một cơn mưa trong khung trời mây mù giăng kín. Hắn không biết tại sao đôi mắt nàng lại buồn đến vậy. Hắn không dám hỏi, mà dù có hỏi đi nữa thì hắn biết câu trả lời nhận được sẽ chỉ là cái lắc đầu hoặc sự lặng thinh. Có lẽ những gì nàng dành cho hắn chỉ có bấy nhiêu.
Lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu sẫm, hắn dịu dàng nói:
"Ta nghe nói muội đang gặp bình cảnh tu luyện..."
Hơi ngập ngừng, hắn nói tiếp:
"Viên đan dược này có thể trợ giúp muội đột phá bình cảnh, coi như một chút tâm ý của ta, hy vọng muội nhận lấy."
Cô gái dời ánh mắt khỏi cuốn ngọc giản, không nhìn chiếc hộp mà nhìn thẳng vào mặt hắn. Nàng có thể thấy được sự chân thành ở đó. Qua khoảng năm hay sáu giây gì đấy, nàng mới lên tiếng:
"Xin lỗi, ta không thể nhận."
Quả nhiên.
Dù đã lường trước nhưng người thanh niên không thể không cảm thấy thất vọng khi nhận được câu trả lời này. Ngay cả đan dược kia là gì nàng còn chưa hỏi đến... Hắn nói, giọng lạc hẳn đi:
"Xin lỗi, là ta đường đột... Không làm phiền sư muội nữa. Ta về..."
Sau khi người thanh niên đã rời đi, một giọng thiếu nữ vang lên:
"Tiểu Tuyết, Triệu sư huynh tặng quà cho ngươi sao ngươi lại không nhận?"
Từ một nơi gần đó, hai thân ảnh hiện ra. Các nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, là Tô Phỉ và Lâm Thái Anh. Người vừa hỏi chính là Tô Phỉ.
Không ngây ngô như nghĩa muội của mình, Lâm Thái Anh có vẻ hiểu chuyện hơn. Chờ ngồi xuống ghế xong nàng mới nói:
"Triệu sư huynh là một người tốt. Tướng mạo tuấn tú, tu vi cũng rất cao, là một sự lựa chọn không tệ. Thải Tuyết, ngươi không muốn suy nghĩ chút nào sao?"
Nghe xong những lời của Lâm Thái Anh, sắc mặt Lâm Thải Tuyết càng trở nên lạnh lẽo hơn.
"Thái Anh, ta không muốn nghe những lời như thế nữa."
Thầm lắc đầu, Lâm Thái Anh chiều theo:
"Được rồi. Sau này ta sẽ không đề cập tới chuyện này nữa."
"Hai ngươi đang nói gì mà sao ta cứ cảm thấy khó hiểu thế nhỉ?"
Tô Phỉ mặt mày nghi hoặc, quay sang bảo Lâm Thái Anh:
"Thái Anh, ngươi giảng giải cho ta một chút đi!"
"Chuyện người lớn, con nít chớ chen vào!"
Tô Phỉ chu môi, lẩm bẩm:
"Người ta cũng lớn rồi mà."
"Ngươi đúng thật là... Giá như mà ngươi đem tâm trí đặt vào việc tu luyện thì tốt rồi. Ngươi nên nhớ là chỉ khi nào đột phá Thần Thông Cảnh thì mới có cơ hội được trở về Tuyết Sơn. Nếu tới lúc ta và Thải Tuyết đều đột phá thì sẽ chỉ còn lại một mình ngươi ở đây thôi đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Tô Phỉ liền căng ra, khẩn trương nói:
"Thái Anh, Tiểu Tuyết, hai ngươi không được bỏ ta lại một mình! Ta... Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện! Nhất định sẽ!"
Lâm Thái Anh "Xì" một tiếng, bảo:
"Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã nói câu đó lần thứ bảy trong tháng này rồi đấy! Thật không biết ngươi có phải con mèo lười đầu thai không nữa!"
Tô Phỉ mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt ra được lời nào.
Lười biếng đâu phải lỗi của ta, do ông trời định đấy chứ!
Đó là những gì Tô Phỉ nghĩ trong đầu lúc này. Gạt Lâm Thái Anh sang một bên, nàng chuyển qua bắt chuyện với Lâm Thải Tuyết:
"Tiểu Tuyết, ngươi biết gì chưa? Ta nghe mọi người nói với nhau là hai ngày nữa người trên Tuyết Sơn sẽ đến đây đấy. Không biết tỷ tỷ của ta có đến không?"
...
Sau một hồi chuyện trò với Lâm Thái Anh và Tô Phỉ, Lâm Thải Tuyết trở về phòng mình.
Nơi ở hiện tại của nàng không phải là chi nhánh của Tinh Cung tại Xích Quỷ Quốc mà là một chi nhánh khác tại Đại Thiện Quốc. Cách đây ba năm, chi nhánh ở Xích Quỷ Quốc đã bị người của Âm Dương Tông phá huỷ rồi.
Trong cơn hỗn loạn ấy, may mắn là các nàng đã chạy thoát được, nếu không thì cũng chẳng biết được giờ này ba người nàng đã biến thành bộ dáng gì nữa. E là đã bị bọn tà đạo kia bắt làm lô đỉnh tùy ý thái bổ rồi cũng nên.
Nghĩ tới điều đáng sợ đó, Lâm Thải Tuyết bất giác rùng mình. Nàng vội lắc mạnh đầu xua tan đi.
"Cốc cốc cốc"
Nghe tiếng gõ cửa vọng vào, khuôn mặt Lâm Thải Tuyết hơi nghi hoặc. Nàng thả thần thức ra xem thử. Vài giây sau, nàng thu thần thức lại, vội bước ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một lão nhân khoảng độ sáu mươi. Vừa thấy Lâm Thải Tuyết, ông liền cúi đầu thi lễ:
"Lão nô tham kiến tam tiểu thư."
"Lâm bá, không cần đa lễ."
Đợi cho lão nhân đứng thẳng người lên, Lâm Thải Tuyết mời ông vào phòng rồi mới hỏi:
"Lâm bá, tại sao ông lại đến đây?"
Trong lòng nàng đang rất thắc mắc. Từ lúc nàng bái nhập Thiên Nhai Các đến nay thì gần như đã chẳng còn liên lạc gì nữa với Lâm Gia Thành, với Lâm Phủ. Tại sao bây giờ Lâm bá - một gia nhân thân tín của cha nàng lại đến đây? Nàng có cảm giác bất an.
Phía đối diện, lão nhân cũng tức Lâm bá ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng:
"Tam tiểu thư, lão gia..."
Cha?
Không lẽ ông ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nỗi bất an vừa cảm giác được đã bao trùm lấy tâm trí Lâm Thải Tuyết. Nhất là khi trông thấy nét mặt nặng trĩu của Lâm bá, tim nàng lại đập nhanh hơn.
Nàng hỏi lần nữa, giọng lớn hơn:
"Lâm bá, rốt cuộc cha ta thế nào, mau nói đi!"
"Tam tiểu thư, lão gia... Lão gia sắp không được rồi!"
Oanh!
Đầu óc Lâm Thải Tuyết trở nên trống rỗng, cả cơ thể cũng đứng im bất động.
Mãi một lúc sau, ý thức của nàng mới hoạt động trở lại. Nàng không nói gì mà quay mặt vào trong phòng, đi từng bước. Cứ như thế hơn một phút, nàng đột ngột quay lại bảo:
"Chúng ta về nhà!"