Người đăng: MTkiba
Nghe vậy thì hòa thượng vội xua tay lắc đầu lia lịa:
"Thí chủ, Phật dạy bạo lực là không tốt. Rất không tốt."
Nét mặt lạnh lùng, Lãnh Hàn Bích bắt đầu vận linh lực vào thanh đao trong tay. Ngay khi hắn định xuất đao thì những tiếng nổ lại vang lên:
"Ầm"
"Ầm... Ầm..."
Tiếp đó là những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
"Có kẻ đã xâm nhập vào hang động!"
"Các vị, chúng ta đừng chần chừ nữa!"
"Tất cả yêu tộc theo ta!"
"La Sát Phái theo ta!"
"Âm Dương Tông theo ta!"
...
Cư như vậy, chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều lũ lượt kéo đi, duy chỉ còn lại tu sĩ Lam Nguyệt Cung ở lại. Không phải vì bọn họ không muốn đi mà là vì không dám đi. Nguyên nhân là bởi Lãnh Hàn Bích - đệ tử duy nhất của cung chủ - vẫn còn ở đây.
Tại Lam Nguyệt Cung, sau mấy vị thái thượng trưởng lão thì có hai nhân vật khiến mọi người e ngại nhất, đó là Lãnh cung chủ và đệ tử của ông - Lãnh Hàn Bích. Nhưng nếu đem cân đo đong đếm mà nói thì bọn họ sợ đắc tội với Lãnh Hàn Bích hơn là vị Lãnh cung chủ của mình.
Trong nhận thức của họ thì Lãnh Hàn Bích là một kẻ lãnh huyết vô tình, luôn độc lai độc vãng, ngoài thanh đao của hắn thì tất cả mọi thứ khác đều chỉ được chia làm hai loại: muốn hoặc không. Vật muốn lấy, chuyện muốn làm, người muốn giết và ngược lại.
Hắn là kẻ không có tình cảm.
"Lãnh công tử, Tinh Cung chúng ta có tham gia tranh đoạt bảo tàng không?"
Một vị trưởng lão lấy dũng khí hỏi.
Lãnh Hàn Bích hơi nhíu mày, không phải vì câu hỏi của trưởng lão kia mà là bởi tên hòa thượng nọ đã nhân lúc mọi người kéo nhau đi tranh đoạt bảo tàng mà lẩn trốn theo. Đối với bảo tàng gì kia thì hắn chẳng hề hay biết gì cả. Sau khi tiến vào U Minh Chi Địa, hắn đã một mình tách ra đi tầm bảo, từ đó không còn liên lạc gì với mọi người nữa.
Tâm tư xoay chuyển, Lãnh Hàn Bích hạ lệnh ngắn gọn:
"Đi."
"G... r... ừ..."
"G... r... ừ..."
Lúc đến nơi, hiện ra trong tầm mắt Lãnh Hàn Bích là tràng cảnh chém giết khốc liệt giữa hai bên: tu sĩ và quái thú.
Tu sĩ tất nhiên là ba thế lực nhân tộc, yêu tộc và quỷ hồn. Còn về quái thú, chúng có hình dáng giống người, chỉ khác là làn da màu xanh, khuôn mặt dữ tợn và có hai chiếc sừng trên đầu.
Chẳng biết hai quái thú kia đã dùng thần thông gì mà cơ thể đột nhiên trở nên vô cùng to lớn, gấp cả chục lần kích thước ban đầu của chúng, cao đến gần năm trượng.
"G... r... à... o..."
"Á! Không...!"
"G... r... à... o..."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
"A... A... A..."
Liên tiếp là những tiếng hét thảm của các tu sĩ vang lên.
"Bà nội nó! Tên nào bảo quái thú canh giữ chỉ có tu vi Chân Đan Cảnh sơ kỳ? Chiến lực kinh khủng này rõ ràng là ngang với Chân Đan Cảnh trung kỳ!"
Một tên tu sĩ nhân tộc không kiềm được chửi to.
Trong lúc ấy, bên trong hang động.
Một thân ảnh di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Thân ảnh kia hiển nhiên là Giang Lưu Nhi. Sau khi quan sát thấy các thế lực nhân tộc, quỷ hồn, yêu tộc đã tề tụ đông đủ, hắn liền khiêu khích hai con quái thú nọ rồi dẫn dụ chúng ra ngoài; kế đến thì hắn đánh ra một đòn công kích cực mạnh về phía hai quái thú, tiếp đó, nhân khoảng thời gian ngắn ngủi mà bọn chúng bận phải chống đỡ đòn công kích kia, hắn lập tức thi triển liễm tức thuật và nhanh chóng ẩn nấp. Phần còn lại chỉ việc đợi cho tu sĩ và quái thú giao đấu thì hắn âm thầm xâm nhập vào trong hang động. Tuy khả năng liễm tức, tàng hình của hắn còn lâu mới bì được với Đồng Đồng nhưng để qua mặt mấy tu sĩ từ Chân Đan Cảnh trung kỳ trở xuống thì không khó.
Mặc dù vụ "bảo tàng" chỉ là do Giang Lưu Nhi bịa ra, thế nhưng trong hang động này thật sự đúng là có bảo tàng.
Chỉ mới xâm nhập được một đoạn ngắn mà Giang Lưu Nhi đã bắt gặp không ít các loại thiên tài địa bảo trân quý. Nào là Âm Thiền Quả, Cửu Diệp Thảo, linh chi ba vạn năm... Tất cả đều là những thứ cực kỳ hiếm gặp. Và dĩ nhiên là hắn sẽ chẳng đứng trơ mắt ra nhìn mà không động chạm gì đến. Toàn bộ đều bị hắn "tiện tay" thu vào không gian giới chỉ hết, dù hắn không dùng thì cũng có thể đưa cho người khác dùng, hoặc lấy ra trao đổi cũng là lựa chọn không tệ.
Tóm lại những thứ quý hiếm và có giá trị thì chẳng ai chê nhiều cả.
"Rẽ phải."
"Sang trái, ngõ thứ ba."
Nghiệt liên tục lên tiếng chỉ đường cho Giang Lưu Nhi.
Sau một lúc, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được nơi cần đến.
Trước mặt Giang Lưu Nhi hiện giờ là một hồ nước kỳ dị. Sở dĩ nói kỳ dị là bởi nước bên trong hồ không giống những nơi khác. Nó có màu đen tuyền. Nhưng điều khiến cho hắn chú ý nhất không phải là nước trong hồ kia mà là một viên châu màu đỏ như máu được đặt trên tảng đá nằm ở giữa hồ.
Bên trong Thiên Oán kiếm, ngay khi vừa trông thấy hồ nước đen kia, trông thấy viên châu đỏ như máu kia, Nghiệt đã bất động, hai mắt trừng lớn, miệng lẩm bẩm:
"Quả nhiên... Quả nhiên... Quả nhiên là nó... Nước sông Vong Xuyên... Diệt Hồn Châu... Nước sông Vong Xuyên..."
Từ lúc đi vào hạp cốc quỷ dị và tìm thấy viên Ma châu ẩn chứa khí tức U Minh ở Tùng Nguyệt Lâm mấy năm trước, nó đã vô cùng rung động. Mà không, có lẽ sự rung động ấy đã có từ trước đó nữa, từ lúc mà nó khẳng định về thân phận của Giang Lưu Nhi.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện kinh thiên gì mà lại khiến hắn - một đấng chí tôn - phải chuyển thế đầu thai... Tại sao nước sông Vong Xuyên của cõi U Minh lại xuất hiện ở Thiên Vũ đại lục này? Tại sao Diệt Hồn Châu - một trong tứ bảo - cũng lưu lạc đến đây?"
"Tại sao? Tại sao? U Minh Giới đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
...
Nghiệt không ngừng hỏi và càng hỏi thì nó càng nghĩ, càng nghĩ thì nó lại càng kích động, thậm chí là có dấu hiệu muốn nổi điên.
Tất nhiên những điều đó Giang Lưu Nhi không thấy mà cũng chẳng nghe được, bởi vì hiện tại hắn và Nghiệt không hề ở trạng thái câu thông với nhau.
Giờ khắc này, tâm trí Giang Lưu Nhi đang bị viên châu đỏ như máu nằm giữa hồ nước đen hấp dẫn. Hắn cảm giác như có một giọng nói bảo hắn hãy cầm viên huyết châu kia lên. Một giọng nói đầy ma lực mà hắn không cách nào kháng cự lại được. Cứ thế, hắn từng bước đi xuống hồ...
Cuối cùng, tay hắn đã sắp chạm vào viên huyết châu.
Lúc này, Nghiệt đã bình tĩnh lại đôi chút. Một lần nữa nó nhìn về phía hồ nước, vừa lúc trông thấy Giang Lưu Nhi đang định cầm Diệt Hồn Châu lên. Nó kinh hoảng hét lớn:
"Đừng đụng vào!"
Nhưng đáng tiếc đã muộn. Tay Giang Lưu Nhi đã chạm vào huyết châu. Ngay tức khắc, hai mắt hắn mở to hết cỡ, tiếp đến thì gương mặt bắt đầu vặn vẹo, gân xanh hiện rõ, thật chẳng thể nhìn ra dung mạo ban đầu đâu nữa. Về viên huyết châu kia, nó đang dần hòa tan vào bàn tay hắn.
Trông cực kỳ quỷ dị!
Trong không gian linh hồn của Giang Lưu Nhi, Nghiệt điên cuồng thúc dục lực lượng Thiên Oán kiếm nhằm thoát ra ngoài. Nhưng tất cả đều là vô ích. Vô số tia huyết quang do Diệt Hồn Châu hóa thành đang tiến vào và phong tỏa không gian nơi đây. Không chỉ vậy, kể cả nước đen trong hồ hay nước sông Vong Xuyên cũng đang bắt đầu biến động. Chúng uốn lượn bao bọc lấy Giang Lưu Nhi, nâng cơ thể hắn lên và dần dung nhập vào trong.