Người đăng: MTkiba
Chỉ trong nháy mắt, y phục trên người Lý Thiên Kiều đã bị Thiên Ma xé nát.
"Điện chủ! Cầu xin người! Đừng mà! Đừng..."
Mặc cho những tiếng khóc than của Lý Thiên Kiều, Thiên Ma chẳng chút nào động tâm. Hắn như một con sói đói nhảy bổ vào người nàng, tiếp đến thì đè nàng xuống đất, hôn khắp mọi nơi trên cơ thể ngọc ngà trần trụi: từ má, tai, miệng cho đến cổ, ngực...
Lý Thiên Kiều rất muốn thoát ra khỏi đây nhưng sức lực nàng làm sao có thể đấu lại hắn. Đôi tay nàng muốn vùng vẫy thì lại bị đôi tay hắn ghì chặt, chân nàng cũng thế, cả người nàng đều thế.
Bỗng nhiên, hai mắt Lý Thiên Kiều trừng lớn, mặt mày kinh hoảng. Nàng cảm nhận được thứ đồ vật của nam nhân kia đang chạm vào phía dưới mình.
"Không! Không được! Không thể! Không thể!"
Lý Thiên Kiều dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình cố vùng vẫy, cố đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra. Nhưng lại một lần nữa, tất cả chỉ là vô ích.
"Á... Á... Á..."
Sau một tiếng thét đau đớn, Lý Thiên Kiều nằm chết trân. Tay nàng, chân nàng, cả người nàng... Hết thảy đều buông xuôi.
Nàng nằm đấy, trên sàn nhà, mặc cho nam nhân trên người đang không ngừng rong ruổi, không ngừng chinh phạt. Những giọt nước mắt khuất nhục trào ra trên gương mặt nhăn lại vì đau.
Chẳng rõ bao lâu, chẳng biết bao nhiêu lần, Lý Thiên Kiều không nhớ. Nàng chỉ biết mình bị dày vò đến chết đi sống lại. Nàng cứ ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất, choáng ngợp lấy tâm trí nàng là những động tác thô bạo của nam nhân kia, là đau đớn mà nàng phải chịu. Nàng không nhớ thêm được gì nữa cả.
Lần cuối cùng mà nàng tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Khi ấy, nam nhân kia chỉ lạnh lùng nói với nàng một câu:
"Mặc y phục vào và ra khỏi đây."
Nàng cảm thấy khuất nhục, vô cùng khuất nhục. Nàng bước ra khỏi phòng trong đau đớn tột cùng, cả thân xác lẫn tâm hồn. Thậm chí lúc đó nàng đã muốn tự vẫn quyên sinh để không phải chịu đựng nữa. Thế nhưng nàng không làm được. Nàng không thể để nữ nhi của mình lại một mình...
Về phần Thiên Ma, sau khi cưỡng đoạt Lý Thiên Kiều, hắn đã thì thào một câu như sau:
"Nghiệt à Nghiệt... Quả nhiên ngay từ đầu ngươi đã chẳng có thiện tâm gì với ta cả. Mọi thứ đều đúng như ý muốn của ngươi... Cái gì mà có thể chuyển đổi ma khí thành linh khí? Tất cả đều là dối trá. Ngươi và Giang Nghinh Từ đều như nhau. Tất cả đều muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích của mình... Mà thôi... Chẳng sao hết... Chẳng sao hết... Ta sẽ hủy diệt thế gian này, sau đó lại hủy diệt các ngươi. Ta bây giờ đã không còn là Giang Lưu Nhi, cũng chẳng phải là Niệm Từ. Ta là Ma. Thiên Ma. Thiên Đọa Chi Ma."
...
Trong căn phòng tao nhã thơm mùi nữ nhân, Lý Thiên Kiều ngồi co ro trên giường, khuôn mặt đờ đẫn như người mất hồn. Chuyện đêm đó cứ không ngừng ám ảnh tâm trí nàng. Rất thật mà lại như ảo mộng. Một cơn ác mộng.
Từ khi trượng phu của nàng mất vào hai mươi năm trước, nàng đã nghĩ cả đời sau này của mình sẽ chỉ sống vì nữ nhi. Nào ngờ...
Lý Thiên Kiều đưa tay lên trán, xoa nhẹ để đầu mình đỡ nặng nề một chút. Trong lúc lơ đễnh, một thân ảnh thoáng qua mắt nàng.
Bằng một tốc độ nhanh nhất, Lý Thiên Kiều ngước lên nhìn.
Khi đã xác định thân ảnh vừa rồi không phải do mình tưởng tượng, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng lo lắng xen lẫn vài phần sợ hãi. Bất giác, cơ thể nàng không tự chủ mà xê dịch vào trong một chút.
Thiên Ma đi tới trước giường nàng, giọng lạnh lùng:
"Cởi y phục ra."
Nghe xong câu đó, thân thể Lý Thiên Kiều lập tức run lên nhè nhẹ. Nàng dùng hai tay nắm chặt lấy quần áo, mặt cúi gầm xuống, ngực phập phồng vì sợ.
Trông thấy nàng ta như thế, Thiên Ma mới bảo:
"Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta?... Không sao. Ta sẽ để nữ nhi của ngươi thay thế vậy."
"Đừng!"
Lý Thiên Kiều vội vã lao xuống giường, quỳ gối van xin:
"Điện chủ! Xin người đừng làm thương tổn đến nữ nhi của thuộc hạ! Thuộc hạ cầu xin người!"
"Vậy thì lập tức làm theo lệnh ta."
"Vâng. Thuộc hạ... Thuộc hạ sẽ làm theo."
Lý Thiên Kiều nói trong nghẹn ngào. Nàng đứng lên, bàn tay chậm rãi cởi từng lớp y phục mình ra, đến khi cả người chỉ còn sót lại hai mảnh vải nhỏ che lấy hai nơi thầm kín của nữ nhân.
"Tiếp tục cởi."
Mệnh lệnh lạnh lùng, giọng nói vô cảm lại lần nữa vang lên.
Những ngón tay khẽ run, Lý Thiên Kiều cởi xuống hai mảnh vải duy nhất còn sót lại mà lòng vô cùng nhục nhã. Nổ lực sau cùng của nàng là dùng đôi tay đặt lên hai nơi thầm kín trên người. Nhưng đôi tay nhỏ nhắn ấy thì có thể che đậy được bao nhiêu đây?
Nhìn dáng vẻ như chú cừu non của nàng, Thiên Ma chẳng tỏ vẻ gì. Từ đầu tới cuối, nét mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Phía dưới hay là phần ẩn sau mặt nạ phía trên đều như thế cả.
Lần này hắn không nhảy bổ vào Lý Thiên Kiều nữa mà chậm rãi tiến sát lại. Hắn dùng tay trái vòng ra phía sau ôm lấy tấm lưng mượt mà của nàng, tiếp đến thì dùng tay phải nâng cằm nàng lên. Một cách từ tốn, hắn đặt lên đôi môi mềm ẩm ướt như cánh sen hồng một nụ hôn.
Sau một lúc, bờ môi chẳng làm hắn thỏa mãn nữa. Hắn dùng lưỡi muốn cạy mở hàm răng đang cắn chặt của nữ nhân trong lòng ra.
Cảm nhận được điều ấy, Lý Thiên Kiều lại càng cắn chặt răng hơn, quyết không để hắn như nguyện. Bất chợt, một cảm giác đau đớn từ môi nàng truyền đến.
"Á!"
Thiên Ma hắn... hắn vậy mà cắn... mà cắn nàng.
Giữa lúc cơn kinh ngạc này còn chưa dứt thì một cơn khác lại kéo ập đến. Nhân cơ hội vừa nãy, lưỡi của Thiên Ma đã tiến vào miệng nàng.
"Ưm... Ưm..."
Lý Thiên Kiều vùng vẫy muốn thoát ra, hai tay nàng liên tục đập lên ngực Thiên Ma. Nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích. Cả người nàng đều đã bị hắn ghì chặt, rất chặt. Bên trong miệng, lưỡi hắn đang không ngừng tìm kiếm. Nàng càng trốn thì hắn càng đuổi, cuối cùng thì nàng đành bất lực để hắn cuốn lấy.
"Ưm... Ưm..."
Thiên Ma như một kẻ tham lam vô tận, quấn quýt chán chê thì hắn lại giữ chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà mút lấy ôn hương nhuyễn ngọc.
Trước sự xâm lược không ngừng, đầu óc Lý Thiên Kiều dần trở nên trống rỗng, hai mắt lim dim, chẳng còn phân biệt nổi đông tây nam bắc đâu nữa. Bất chợt, hai mắt nàng mở lớn. Nơi ngực nàng, một bàn tay vừa mới đặt lên.
Lý Thiên Kiều vội tách miệng mình ra, dùng cả hai tay giữ lấy bàn tay kia, muốn gỡ xuống.
Nhưng... Thiên Ma há sẽ buông tha nàng?
Hắn đẩy nàng vào tường, dùng tay phải nắm chặt cả hai cổ tay nhỏ nhắn của nàng giơ cao khỏi đầu, tay còn lại thì đặt lên một bên ngực xoa nắn. Vẫn chưa thấy đủ, hắn cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy bầu ngực căng tròn còn lại, tham lam mút lấy.
"Đừng!... Không nên! Không được!"
"Đừng... Đừng..."
"... Ưm... Ưm... Ư..."
Những tiếng kêu la mỗi lúc một trở nên yếu ớt, sau cùng thì biến thành những âm thanh "ưm... ư..." không rõ.
"Á!"
Trong cơn mê muội, Lý Thiên Kiều đột ngột hét lên. Một cơn đau từ hạ thể vừa truyền tới. Tiếp đó là những đợt trùng kích liên tiếp khiến nàng phải cau mày nhăn nhó. Mặc dù đã không còn là trinh nữ từ lâu nhưng hạ thể nàng vốn không lớn, hơn nữa phía trong lại khá hẹp. Từ khi còn là thiếu nữ tới giờ thì nó vẫn luôn một mực như vậy, chẳng hề thay đổi chút nào cả.
Có lẽ điều may mắn duy nhất lúc này đối với nàng là Thiên Ma không quá thô bạo như ba hôm trước.
Từng phút chầm chậm trôi qua.
Hiện tại, khuôn mặt Lý Thiên Kiều đã không còn nhăn nhó nữa, thay vào đó là vẻ mê man lạc lối. Chẳng biết từ khi nào hai tay nàng đã vòng ra sau ôm lấy cổ Thiên Ma, ghì đầu hắn vào ngực mình; bên dưới, hai chân nàng cũng làm tương tự, đu lên và kẹp chặt lấy hông hắn.
"Ưm... Ư... Ưm..."
Từ miệng nàng, những âm thanh vô nghĩa liên tục phát ra. Cả căn phòng chìm trong tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng nam nữ hoan ái... đầy dâm mỹ.
...