Người đăng: MTkiba
"Ý ngươi là Ân Giao?"
"Còn có ai khác sao?"
Tâm tư khẽ động, Thiên Ma dò hỏi:
"Ngươi nhìn ra lai lịch của nó?"
"Không nhìn ra. Ta chỉ biết nguyên thần của nó có gì đó rất lạ. Còn nếu ngươi hỏi cụ thể là gì thì thú thật ta cũng chẳng biết."
Thiên Ma lại lần nữa rơi vào trầm mặc...
Hôm sau.
Chứng kiến những kẻ đang quỳ trước mặt mình, Thiên Ma lạnh lùng cất tiếng:
"Chưa có lệnh của ta, tại sao các ngươi dám rời bỏ Diêm La Điện?"
"Tại sao các ngươi không trả lời?"
Thấy vẫn chẳng có ai đáp lại, Thiên Ma cau mày, hơi động thần niệm. Tức thì, phàm những ai bị trúng Khống Hồn Thuật liền nằm ôm đầu kêu la thảm thiết.
Nhìn những đệ tử Bách Hoa Môn mình phải chịu dày vò tàn khốc, Hoa Thiên dập đầu cầu khẩn:
"Điện chủ! Xin hãy tha cho đệ tử Bách Hoa Môn! Tất cả đều là do ta đã ra lệnh cho họ rời đi! Điện chủ! Cầu xin người!"
Dẫu những lời van cầu của nàng rất tha thiết nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ để làm Thiên Ma dừng sự trừng phạt của mình lại. Mãi một lúc sau, khi tiếng kêu la bắt đầu nhỏ dần thì hắn mới chấm dứt.
"Nghe cho kỹ đây. Nếu còn có lần sau thì tốt nhất là các ngươi hãy tự kết thúc tánh mạng của mình đi. Bởi vì nếu không, ngay cả đến cơ hội tiến nhập luân hồi các ngươi cũng chẳng có đâu."
Trông theo bóng lưng của Thiên Ma, Hoa Thiên cảm thấy thế gian sao mà ảm đạm. Nàng nâng đầu một vị trưởng lão đã bất tỉnh của Bách Hoa Môn bên cạnh đặt lên đùi mình, nước mắt không kiềm được nhiễu xuống. Cũng chẳng phải riêng gì mỗi mình nàng, tất cả mọi người ở đây đều có tâm trạng vô cùng tồi tệ. Nếu có thể đi họ đã không chút ngần ngại mà rời khỏi nơi này rồi. Chỉ là... họ không thể. Dù cho bọn họ có chạy đến cùng trời cuối đất đi nữa cũng vô dụng, chỉ cần Thiên Ma khẽ động thần niệm thì bọn họ sẽ lập tức chết ngay. Họ biết rất rõ điều đó.
...
"Ưm..."
Nhẹ kêu một tiếng, Lý Thiên Kiều tỉnh dậy. Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một gương mặt vô cùng khả ái, đến nỗi khiến cho Lý Thiên Kiều nghĩ rằng người trước mặt mình là một tiểu tiên tử hạ phàm, mặc dù nàng chưa nhìn thấy thần tiên bao giờ.
"Thiên Kiều tỷ tỷ, tỷ khỏe chưa?"
Ân Giao quan tâm hỏi.
Lý Thiên Kiều đưa tay xoa đầu cô bé, khẽ cười:
"Cảm ơn con... muội muội. Ta khỏe rồi."
Có vẻ chưa tin lắm, Ân Giao dùng cánh tay nhỏ nhắn của mình sờ lên trán Lý Thiên Kiều, tiếp đến là má, ngực, bụng...
"Ân Giao, muội làm gì vậy?"
Ân Giao thu tay lại, lắc lắc đầu:
"Không có gì."
Sau vài giây lưỡng lự, Ân Giao bỗng nhỏ giọng gọi:
"Tỷ tỷ."
"Sao vậy?"
"Tỷ tỷ làm sai chuyện gì đúng không?"
Nghe thế, Lý Thiên Kiều hơi nghi hoặc:
"Ân Giao, Điện chủ nói gì hả?"
Ân Giao lần nữa lắc đầu.
Thấy vậy, trong lòng Lý Thiên Kiều lại càng khó hiểu. Nhưng Ân Giao cũng chẳng để nàng thắc mắc quá lâu, cô bé bảo:
"Tối qua... Ân Giao nghe tiếng kêu của tỷ tỷ. Khi Ân Giao đến gần thì thấy cha đang đánh tỷ, còn tỷ thì đang ôm lấy cổ cha cầu xin..."
Nghe được bấy nhiêu thì khuôn mặt Lý Thiên Kiều đã hồng lên như gấc. Nàng vội dùng tay che miệng Ân Giao lại.
"Không được nói nữa."
Cô bé gỡ tay Lý Thiên Kiều ra, nghi hoặc hỏi lại:
"Tại sao không được nói?"
"Vì... Bởi vì... Tóm lại không được nói là không được nói."
"Có phải Thiên Kiều tỷ tỷ sợ cha trách phạt không? Để Ân Giao đi xin cha sau này đừng đánh tỷ tỷ như vậy nữa."
Nói xong, cô bé đột nhiên quay mặt về một khoảng không gần đó, mở miệng:
"Cha ơi! Sau này cha đừng đánh Thiên Kiều tỷ tỷ nữa được không! Tỷ tỷ rất tội nghiệp."
Trước hành động đột ngột của Ân Giao, Lý Thiên Kiều khẩn trương nhìn theo ánh mắt cô bé, đến khi thấy nơi ấy vốn chẳng có ai thì nàng mới thở ra một hơi. Nhẹ gõ lên đầu cô bé, nàng mắng yêu:
"Tiểu linh tinh! Muội làm tỷ tỷ hoảng sợ đấy có biết không?"
Ân Giao đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị gõ, nhăn nhó nói:
"Sao lại đánh Ân Giao? Ân Giao muốn giúp tỷ mà."
"Muội dọa ta như vậy mà bảo là... bảo là..."
Lời vừa đến đó thì Lý Thiên Kiều chẳng thể nói tiếp được nữa. Toàn bộ sự chú ý của nàng đã bị một thứ khác cuốn lấy. Một hình bóng quen thuộc mà lạ lẫm. Sau phút ngây người ngắn ngủi, rốt cuộc Lý Thiên Kiều cũng phản ứng lại. Nàng hơi khom người thi lễ:
"N-Nô tỳ tham kiến Điện chủ."
Vẫn là câu chào hỏi bình thường như mọi khi, nhưng hôm nay không hiểu sao Lý Thiên Kiều lại chẳng thể nói trôi chảy được. Thậm chí đến cả tay mình nàng cũng thấy thừa thãi, vì thật sự là nàng không biết phải để chúng vào đâu.
Dĩ nhiên bộ dáng bối rối ấy của nàng rất dễ bị người khác nhìn ra, dẫu đó chỉ là một đứa trẻ con. Chỉ là khi lọt vào mắt Ân Giao thì cô bé lại suy diễn theo một chiều hướng khác. Cô bé cho rằng vì Lý Thiên Kiều sợ bị cha mình trách phạt nên mới như vậy. Và thế là cô bé nắm lấy áo Thiên Ma, nài nỉ:
"Cha! Cha đừng đánh Thiên Kiều tỷ tỷ! Tỷ tỷ chưa khỏe đâu, còn bệnh đấy! Cha không được đánh tỷ ấy!"
Thiên Ma cúi xuống nhìn Ân Giao, khuôn mặt chẳng lộ buồn vui. Trong lòng hắn đang rất hoài nghi về lai lịch của cô bé. Với liễm tức thuật và ẩn nặc thuật của mình, hắn tin dù là một đại nhân vật Chân Đan Cảnh hậu kỳ cũng không thể nào khám phá ra được. Thế nhưng vừa rồi, hắn đã bị cô bé phát hiện, hơn nữa còn là dễ dàng phát hiện. Bởi vì rõ ràng là cô bé chẳng hề sử dụng linh lực hay một bí thuật nào cả. Nó hệt như một loại giác quan, hoặc thứ gì đó đại loại.
Tạm gác nghi hoặc trong lòng, Thiên Ma nói, giọng vẫn lạnh nhạt như thường lệ:
"Ai bảo ngươi là ta muốn đánh nàng ấy?"
"Cha không đánh Thiên Kiều tỷ tỷ hả?"
Ân Giao hỏi lại, mặt hớn hở trông thấy. Chợt, nháy mắt sau, thần sắc cô bé bỗng đổi hẳn. Cô bé ngước nhìn Thiên Ma với ánh mắt soi mói. Qua một lúc, cô bé mới nghiêm túc hỏi lại một lần nữa:
"Cha thật sự sẽ không đánh tỷ ấy đúng không?"
Thái độ của Ân Giao khiến cho Thiên Ma rất không hài lòng. Hắn khom người xuống, tay hướng về cô bé... Đáng tiếc, tay hắn còn chưa kịp chạm thì cô bé đã bị người kéo lui lại.
"Điện chủ! Ân Giao còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện. Nó vì quan tâm nô tỳ nên mới như thế. Tất cả là do lỗi của nô tỳ, xin Điện chủ hãy trách phạt nô tỳ!"
Lý Thiên Kiều quỳ gối khẩn cầu. Tuy lúc nào Ân Giao cũng luôn miệng gọi Thiên Ma là cha nhưng Lý Thiên Kiều thừa hiểu đó chỉ là sự chủ quan của cô bé. Với Thiên Ma, nàng biết điều đó chẳng có nghĩa gì cả. Nàng chưa bao giờ thật sự cho rằng Thiên Ma sẽ có chút tình thương phụ tử nào dành cho cô bé. Và nếu như hắn có trừng phạt cô bé thì nàng cũng không thấy đó là chuyện bất ngờ gì. Trong nhận thức của nàng, hai chữ "Thiên Ma" tượng trưng cho sự lạnh lùng, bí ẩn và... tàn nhẫn.
Nhưng có vẻ như lần này nàng đã sai. Hoặc có thể đây là một ngoại lệ hiếm hoi. Hắn bảo nàng:
"Ta không nhớ là mình đã nói sẽ làm gì nó cả. Nhưng nếu ngươi còn không đứng lên thì biết đâu ta thật sự sẽ trừng phạt nó cũng nên."
Nghe hắn nói thế thì Lý Thiên Kiều lập tức đứng dậy, chẳng dám quỳ lâu thêm một giây nào nữa. Nàng đặt tay lên hai bờ vai Ân Giao; trên gương mặt nàng, nỗi lo lắng vẫn chưa tan.