Người đăng: MTkiba
Hắn khó chịu chẳng phải vì lời nhận xét của Bách Liên dành cho Cổ Mị Nhi. Thật lòng mà nói thì bản thân hắn muốn phế bỏ Cổ Mị Nhi hơn ai hết. Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ có thể nghĩ mà không thể làm, thậm chí đến việc công khai nói ra miệng cũng là một việc xa xỉ với hắn. Ấy vậy mà bây giờ Bách Liên lại dám thẳng thừng bình phẩm Cổ Mị Nhi - người đang là tông chủ đương nhiệm của Âm Dương Tông. Đáng nói hơn nữa là căn cứ vào ý tứ của bà ta thì ai cũng dễ dàng nhận ra được rằng bà ta muốn phế bỏ vị tông chủ này. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến Cực Lạc khó chịu nhất, thứ làm hắn khó chịu nhất là bộ dáng không thèm để ai vào mắt kia của bà ta. Để giải tỏa sự bực bội trong lòng, Cực Lạc nhìn Bách Liên tôn giả, cười lạnh hỏi lại:
"Bách Liên, nếu ngươi cho rằng tông chủ đương nhiệm không xứng, như vậy theo ngươi thì ai mới xứng?"
Dường như chẳng bận tâm tới sự bực bội của Cực Lạc, Bách Liên thản nhiên đáp:
"Người xứng đáng ngồi lên ngôi tông chủ là... Cổ Lan."
"Bộp bộp bộp"
Cực Lạc vỗ tay "tán dương":
"Bách Liên a Bách Liên! Cực Lạc ta thật là khâm phục ngươi đấy! Hình như việc bế quan quá lâu đã khiến đầu óc ngươi không còn được minh mẫn thì phải. Chưa nói đến đệ tử của ngươi có xứng làm tông chủ hay không, vấn đề là hiện giờ tông chủ đương nhiệm vẫn còn tại vị, thế mà Bách Liên ngươi lại ngang nhiên công khai tỏ ý muốn hạ bệ. Bách Liên, từ khi nào quyền hạn của ngươi đã lớn đến như vậy rồi hả?"
Ban đầu, dưới sự tác động của nhi tử mình là Trương Vũ, vốn dĩ Cực Lạc cũng có ý định ủng hộ Cổ Lan lên làm tông chủ, thay thế địa vị của Cổ Mị Nhi. Thế nhưng sau nhiều lần cân nhắc, hắn cảm thấy tính toán ấy chưa được thỏa đáng. Hắn muốn phế bỏ Cổ Mị Nhi, điều đó không giả. Tuy nhiên, nếu để cho Cổ Lan lên thay thì đối với hắn vẫn chẳng có bao nhiêu lợi lộc. Mặc dù Cổ Lan từng hứa hẹn cho hắn không ít nhưng thực hiện được đến đâu thì e là chỉ có bản thân nàng mới biết được. Đối với sự âm hiểm của Huyết Tu La, Cực Lạc hắn dẫu không hiểu mười thì cũng rõ được bảy tám. Trừ đó ra thì còn một điều nữa làm cho hắn phải cân nhắc, đó là Cổ Lan cũng là con gái của Cổ Liệt.
Vì những lẽ trên, Cực Lạc đã quyết định từ bỏ việc ủng hộ Cổ Lan. Tất nhiên, hắn lại càng không muốn để Cổ Mị Nhi tiếp tục tại vị, thay vào đó, hắn đang có dự tính sẽ trợ giúp Nguyễn Phong, vốn là đại trưởng lão hiện thời của Âm Dương Tông và đồng thời cũng từng là một trong ba nhân tuyển tham gia tranh đoạt ngôi vị tông chủ lần trước. Nguyên nhân khiến hắn hành động như vậy kỳ thực rất đơn giản: Nguyễn Phong là người thế cô. Hay nói cách khác, đây là loại người dễ khống chế hơn cả so với hai tỷ muội Cổ Mị Nhi và Cổ Lan.
Cực Lạc có dã tâm gì hay không thì chẳng ai khẳng định được, ngoại trừ chính hắn. Riêng chuyện muốn củng cố quyền lực thì lại là vấn đề quá đỗi bình thường, thiết nghĩ hầu hết mọi người ở vào vị trí của hắn đều cần phải làm như vậy. Quyền lực to bao nhiêu thì lợi ích lớn bấy nhiêu. Đó là luật bất thành văn của thế giới này. Trần trụi mà xét thì thế tục giới và tu tiên giới không khác nhau là mấy. Nếu vàng bạc châu báu, lầu các xa hoa, ngựa xe lộng lẫy là lợi ích mà phàm nhân muốn thỏa mãn thì linh thạch, pháp bảo, tiên đan, thần dược... lại là nhu cầu cấp thiết đối với tu tiên giả. Hiển nhiên, ngoài kỳ ngộ và cơ duyên ra, những thứ đó phụ thuộc rất nhiều vào quyền lực của từng người có được nhiều ít. Lợi ích là vậy, còn về trách nhiệm thế nào, lớn đến đâu, thực hiện ra sao thì có lẽ không nên đề cập tới. Tùy tâm.
Với một người xuất thân tà đạo như Cực Lạc thì sợ rằng cũng chỉ được đến thế. "Thắng làm vua, thua làm giặc", đó là câu nói phổ biến của phàm nhân. Riêng tại tu tiên giới, có một câu khác thích hợp hơn: "Thực lực vi tôn". Và trong tà đạo, câu nói ấy lại càng được thể hiện hết sức rõ ràng.
Vấn đề bây giờ là ai sẽ thể hiện điều đó, tại nghị sự đường này? Tông chủ tiền nhiệm Cổ Liệt? Cực Lạc tôn giả? Hay Bách Liên tôn giả?
Trong lúc mỗi người đang âm thầm tính toán đường đi nước bước cho mình, Bách Liên rốt cuộc phản ứng sau một hồi trầm mặc. Có điều, sự phản ứng này đã vượt quá dự đoán của mọi người. Chỉ thấy bà ta đưa tay nắm lấy quải trượng vốn đang được giữ bởi tay còn lại của mình. Kế đến, một cách chậm rãi, bà ta giơ quải trượng lên, sau đó thì chống xuống đất như cũ. Động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức nó chẳng đủ để làm phát ra tiếng động va chạm nào. Nhưng chính cử chỉ tựa gió thoảng qua ấy lại tạo ra một luồng uy áp hết sức khủng khiếp.
Trước luồng uy áp bất ngờ kia, phàm là người có tu vi dưới Chân Đan Cảnh gần như ngã rạp xuống ngay lập tức. Nếu chỉ như thế cũng không nói làm gì, dẫu sao thì Niết Bàn Cảnh và Chân Đan Cảnh vốn dĩ là một khoảng cách quá lớn. Trước Chân Đan là "Vô", sau Chân Đan mới là "Hữu", câu nói này không phải tự nhiên mà có. Niết Bàn và Chân Đan tuy chỉ cách nhau một bước, nhưng nếu ví chúng như trời với đất thì cũng không hề ngoa. Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là ngay cả hai người có tu vi Chân Đan Cảnh trung kỳ là Cổ Liệt và Cực Lạc tôn giả cũng đang phải vất vả ra sức chống đỡ luồng uy áp nọ của Bách Liên tôn giả! Việc này khiến cho trong lòng cả hai không hẹn mà cùng nghĩ tới một khả năng...
Rất nhanh, luồng uy áp kinh khủng vừa rồi đã được Bách Liên tôn giả thu hồi. Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đã đủ để bà ta "thể hiện" mình. Liếc sang Cực Lạc tôn giả, bà ta nói:
"Lúc nãy ngươi hỏi ta từ khi nào mà quyền hạn của ta đã lớn đến như vậy phải không? Bây giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi. Đó là từ khi ta đột phá vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ cách đây ít ngày."
Quả nhiên!
Trong lòng Cực Lạc và Cổ Liệt đồng thời hô lên. Theo lý mà nói thì lẽ ra bọn họ phải vui mừng vì Âm Dương Tông đã xuất hiện một cường giả đỉnh tiêm của Thiên Vũ đại lục mới đúng. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược, họ chẳng những không chút vui mừng mà còn cảm thấy lo lắng. Trước giờ, Âm Dương Tông vẫn luôn được giữ ở thế cân bằng bởi hai người họ và Bách Liên. Kể cả hiện tại, dù Cổ Mị Nhi đã thay Cổ Liệt tiếp quản ngôi vị tông chủ thì trong khoảng thời gian ngắn tình hình vẫn sẽ không có bao nhiêu thay đổi. Tiếc rằng sự ổn định ấy chắc chắn đã chẳng còn nữa.
Cổ Liệt và Cực Lạc đều có tu vi Chân Đan Cảnh trung kỳ đỉnh phong, thậm chí, bọn họ đã bước một chân vào cánh cửa hậu kỳ từ rất lâu. Có thể nói, chỉ một bước chân nữa thôi thì họ sẽ chính thức trở thành cường giả đỉnh tiêm của Thiên Vũ đại lục này. Một bước chân. Nghe thì có vẻ đơn giản mà lại vô cùng khó khăn. Thấy trước mắt, rất gần nhưng chân không tiến được, tay không chạm được. Có lẽ chỉ những ai ở trường hợp như họ mới hiểu cảm giác bất lực đó là như thế nào. Thật lòng, để có thể chịu đựng và đứng giữa ranh giới chẳng khác nào như thiên đường và địa ngục kia trong suốt mấy trăm năm tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng gì. Âu đó cũng là nỗi khổ của kẻ tu đạo.