Người đăng: MTkiba
Ngưng trệ. Mọi thứ đều như dừng hẳn lại trong mắt Thiên Ma. Suy nghĩ, hơi thở, thời gian... Tất cả.
Dĩ nhiên chúng chỉ là cảm giác của riêng hắn, thực tế thì mọi chuyện vẫn đang diễn ra với trọng tâm là cuộc chiến giữa lão Phong tử và Minh Huệ. Vốn có tu vi cao hơn, thêm nữa lại còn đang ở trạng thái điên cuồng nên không lạ gì khi người chiếm ưu thế là lão Phong tử. Nói là chiếm ưu thế chứ thật ra thì ông đang dần Minh Huệ tơi bời hoa lá.
"Rầm"
"Rầm"
Liên tục là những cú văng người ngoạn mục bất đắc dĩ của Minh Huệ. Nếu không nhờ có tấm da dày dạn thì có lẽ xương cốt của Minh Huệ đã sớm bị gãy nát hết rồi. Dẫu vậy thì tình cảnh của hắn hiện giờ cũng đang vô cùng tồi tệ. Hắn buộc lòng phải hướng Tinh hậu cầu cứu:
"Tinh hậu! Mau giúp ta ngăn Phong đạo hữu lại! Hắn đã phát điên rồi!"
Tinh hậu nghe thế thì hơi cau mày, thoáng lưỡng lự giây lát rồi lại tiếp tục công kích Cổ Mị Nhi. Với nàng mà nói thì việc giết Thiên Ma mới là trọng yếu nhất.
Cứ thế, cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục diễn ra với mục đích và tư tâm của những kẻ tham chiến...
Chính ngay lúc này, bên thi thể Lưu Thanh, từ chiếc túi đeo bên hông nàng, một tia sáng trắng vừa nhá lên. Xuất hiện là một tiểu yêu thú có thân hình nhỏ bé, tròn trịa: Đồng Đồng. Tiểu tử kia đưa hai tay lên dụi mắt liên tục, có vẻ như nó vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ dài. Há miệng ngáp một cái xong, nó bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh, cho đến khi thân ảnh Lưu Thanh lọt vào tầm mắt...
Nó vui vẻ chạy mấy bước ngắn ngủn tới ngay sát bên cạnh nàng, miệng kêu "Chi chi". Có điều rất nhanh, sự vui vẻ của nó đã giảm dần, giảm dần rồi lịm hẳn. Nó dùng hai cánh tay bé xíu nắm lấy y phục nàng, lay khẽ. Sau vài lần, nó bắt đầu dùng sức lay mạnh hơn, cả tiếng gọi "Chi chi" cũng lớn hơn. Chỉ là... không một ai đáp lại. Cuối cùng, nó buông y phục Lưu Thanh ra, ngồi bệt xuống đất, gương mặt thất thần.
"Soạt... Soạt..."
Những bước chân nặng nề vang lên khe khẽ... Thiên Ma ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng. Chẳng rõ có phải vì bị tâm trạng ảnh hưởng hay không mà thay vì trốn tránh Thiên Ma, Đồng Đồng lại ngước nhìn rồi chợt dùng một tay nắm lấy áo hắn, tay còn lại thì chỉ vào Lưu Thanh nhỏ giọng kêu "Chi chi".
Thiên Ma đương nhiên hiểu rõ ý của Đồng Đồng. Nó muốn hắn cứu Lưu Thanh. Nhưng... hắn cứu được sao? Hắn đâu phải thần tiên. Mà dù có là thần tiên đi nữa thì liệu có giúp nàng cải tử hoàn sinh được không? Hắn không trả lời được.
Trong khi Thiên Ma và Đồng Đồng đang thẫn thờ bên thi thể Lưu Thanh thì trận chiến giữa Tinh hậu và Cổ Mị Nhi đã sắp đến hồi kết. Chẳng biết từ lúc nào trên tay Tinh hậu bỗng xuất hiện thêm một kiện pháp khí. Nó cũng không xa lạ gì với Cổ Mị Nhi, chính là bảo vật trấn môn của Tinh Cung: Lam Tinh. Chứng kiến Lam Tinh linh quang đại thịnh, Cổ Mị Nhi lập tức tế ra Thánh Hỏa Lệnh để đối phó.
Thánh Hỏa vừa ra, bầu không khí xung quanh liền trở nên nóng bức, tiếp đó là một tiếng phượng minh vang vọng bốn phương.
Cổ Mị Nhi đã thi triển Thánh Hỏa Âm Dương Quyết - đệ nhị biến: Phượng Sí Tường Không!
Đối mặt với hỏa phượng oai nghiêm, thần sắc Tinh hậu thoáng ngưng trọng, nàng há miệng phun ra một ngụm tinh huyết lên Lam Tinh. Tiếp đó, nàng chỉ tay về phía hỏa phượng, miệng hô:
"Tinh Tiễn Hoành Không!"
Lam Tinh tức thì hóa thành một mũi tên lao đi, nháy mắt đã tới trước mặt hỏa phượng. Chẳng có tiếng nổ dữ dội nào như tưởng tượng, có chăng chỉ là một tiếng phượng kêu thảm ngân vang.
Hỏa phượng đã bị diệt!
Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đấy, tinh tiễn do Tinh hậu đánh ra vẫn tiếp tục bắn tới Cổ Mị Nhi.
Cổ Mị Nhi hết sức kinh hãi, nàng không nghĩ chiến lực của Tinh hậu lại mạnh mẽ đến như vậy. Một cách vội vã, nàng tế ra Âm Dương Kính hòng ngăn chặn tinh tiễn của Tinh hậu.
"O... à... n... h..."
Lần này thì Tinh Tiễn đã bị phá, thế nhưng tình huống của Cổ Mị Nhi cũng không khá hơn là bao. Sau cú va chạm, cả người nàng bị hất văng cả đoạn dài. Xem ra đã bị thương khá nặng. Về phía Tinh hậu, nàng há có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Một lần nữa, nàng dùng pháp khí Lam Tinh thi triển tuyệt kỹ Tinh Tiễn Hoành Không, nhưng mục tiêu công kích của nàng không phải Cổ Mị Nhi mà là Thiên Ma. Căn cứ vào trạng thái của Thiên Ma hiện giờ, Tinh hậu tin tưởng tuyệt đối hắn sẽ chẳng thể nào ngăn cản được tinh tiễn của mình.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc với Thiên Ma thì dị biến bỗng phát sinh. Một vệt sáng màu đen không rõ từ đâu xuất hiện đã ngăn chặn và hóa giải tinh tiễn của Tinh hậu.
"Ngươi là ai?"
Tinh hậu nhìn kẻ áo đen vừa phá hỏng việc lớn của mình, lạnh lùng hỏi.
Nhưng người áo đen kia dường như không có ý định trả lời nàng. Hắn quay sang nói với Thiên Ma và Cổ Mị Nhi vừa mới chạy tới:
"Tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do Thánh nữ yêu tộc đứng đằng sau giật dây. Được rồi, các ngươi mau đi đi."
Cổ Mị Nhi nhìn người áo đen, ánh mắt đầy rẫy nghi hoặc. Nàng không xa lạ gì với người này. Nàng nhớ rất rõ hắn chính là kẻ đã ra tay hạ sát Bạch Vô Cực nhằm diệt khẩu vào hơn ba mươi năm trước. Nàng không hiểu tại sao hôm nay hắn lại xuất hiện tại Đà La Tự này, hơn nữa lại còn là để giúp mấy người nàng và Thiên Ma. Thật lòng thì nàng rất muốn biết rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì, đáng tiếc bây giờ nàng không có thời gian cho việc đó.
Tạm ném nghi hoặc ra sau đầu, nàng cùng Lý Thiên Hương, Ân Giao, Thiên Ma và cả Đồng Đồng tức tốc rời đi.
"Muốn chạy? Đừng hòng!"
Miếng ngon đã sắp vào miệng, Tinh hậu làm sao có thể cam tâm để nó tuột mất. Nàng vội lao theo, thế nhưng một lần nữa người áo đen lại ra tay ngăn cản.
"Cút ngay cho bổn hậu!"
Trong cơn giận dữ, Tinh hậu đánh liền một hơi mười mấy tinh cầu về phía người áo đen.
"Oành... Oành..."
"Oành..."
Nhưng chẳng may cho nàng, người áo đen thần bí kia hoàn toàn không phải là một đối thủ dễ chơi chút nào, tất cả tinh cầu do nàng đánh ra đều bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ.
Tâm trạng Tinh hậu hiện giờ có thể hình dung trong bốn chữ "vô cùng nghẹn khuất". Nàng cảm thấy thế giới này điên mất rồi. Nếu không thì tại sao bỗng dưng lại xuất hiện hàng loạt những cường giả đáng sợ như vậy? Thiên Ma, Thánh nữ Mỹ Toa, Cổ Mị Nhi và giờ là một kẻ áo đen lai lịch thần bí. Từ khi nào mà Chân Đan Cảnh hậu kỳ đã biến thành rau cải rồi?