Người đăng: MTkiba
“Hi hi… Cuối cùng ta cũng thoát khỏi ngọn núi tuyết kia… Không biết Xích Quỷ Quốc gì đó sẽ có bộ dáng thế nào…”
“Tô Phỉ! Đừng làm rộn, kẻo sư thúc trách mắng đấy!"
Lâm Thái Anh vừa kéo Tô Phỉ đang ngó đông ngó tây vừa nói.
Tô Phỉ liếc mắt nhìn người trung niên đang dẫn đầu đội ngũ, thè lưỡi, nhỏ giọng lầu bầu, nhưng cũng thành thật lại không dám chạy loạn nữa.
Lâm Thái Anh có chút không biết nói gì. Người khác khi bị điều đi khỏi Tinh Cung đều là mặt ủ mày chau, còn cô gái này thì lại tỏ ra hưng phấn vui vẻ. Không biết là nên nói nàng khác người hay là ngốc nghếch nữa.
Một lát sau…
Đội ngũ của họ đi vào một tòa kiến trúc.
“Đệ tử chào Lâm sư thúc."
Năm, sáu người thanh niên từ bên trong bước ra, hướng vị trung niên dẫn đầu đội ngũ cung kính hành lễ.
Vị trung niên khẽ “ừm” một tiếng, chậm rãi nói:
“Ta theo lệnh của Tinh chủ dẫn người đến Xích Quỷ Quốc để quản lý sự vụ, cần dùng truyền tống trận."
“Vâng. Xin mời sư thúc đi theo đệ tử."
Một tên thanh niên đứng ra nói, sau đó dẫn trung niên kia và đám người Tô Phỉ đi vào trong. Khi tới một tòa trận pháp ở giữa sân thì người thanh niên dẫn đường dừng lại, quay sang nói với vị trung niên:
“Cảm phiền sư thúc chờ một lát."
Trung niên kia nhẹ gật đầu.
Người thanh niên đi đến cạnh tòa trận pháp, lấy ra một ít linh thạch đặt vào những khe hở sẵn có. Làm xong hết thảy, y hướng vị trung niên nói:
“Xin mời sư thúc."
Sau khi trung niên và đám người Tô Phỉ đã vào bên trong tòa truyền tống trận, y vận linh lực đánh ra một pháp quyết, trận pháp bắt đầu khởi động.
Một lát sau, khi trận pháp ngừng lại, đám người Tô Phỉ đã biến mất.
Những tòa truyền tống trận thế này cũng không hiếm hoi gì, thường thì mỗi tu tiên phái cỡ trung trở lên đều có. Công dụng duy nhất của nó đương nhiên là để truyền tống. Tùy theo cấp bậc trận pháp được bố trí cao thấp mà cự ly truyền tống có thể xa hoặc gần. Có trận pháp chỉ truyền tống được ngàn dặm, có trận pháp thì truyền được vạn dặm, hay thậm chí còn có trận pháp có thể truyền tống cự ly xa đến trăm vạn dặm.
Do khoảng cách từ Đại Hạ Quốc đến Xích Quỷ Quốc là rất xa nên đám người Tô Phỉ, Lâm Thải Tuyết phải qua bốn lần truyền tống trận như thế mới đến được biên giới của Xích Quỷ Quốc.
Thiên Vũ đại lục có tất cả bốn đại đế quốc. Đó là Đại Diệm Quốc ở phía đông, Đại Hạ Quốc ở phía nam, Đại Thiện Quốc thuộc phía tây và Xích Quỷ Quốc nằm ở phía bắc.
Xích Quỷ Quốc có hai đại tông phái tu tiên lớn nhất là Lam Nguyệt Cung và Âm Dương Tông. Cũng giống như Tinh Cung, Âm Dương Tông và Lam Nguyệt Cung đều là một trong sáu đại phái tu tiên đứng đầu Thiên Vũ đại lục, chỉ khác là Lam Nguyệt Cung theo chính đạo còn Âm Dương Tông thì lại đi con đường tà đạo, mỗi bên đều có đạo nghĩa và tôn chỉ của mình.
…
Lại nói tới đám người Tô Phỉ, lúc này, đội ngũ của họ đã bắt đầu tiến vào lãnh thổ của Xích Quỷ Quốc.
“Thái Anh. Ngươi cho ta đi nhờ đi phi kiếm của ngươi với!”
Tô Phỉ điều khiển phi kiếm của mình lại gần Lâm Thái Anh, nói nhỏ.
Lâm Thái Anh trợn mắt nhìn nàng, hỏi lại:
“Chẳng phải ngươi cũng có phi kiếm của mình đó thôi, sao lại đòi lên của ta?”
“Ngự kiếm phi hành rất hao tốn linh lực. Ta bây giờ thật sự rất mệt…”
Ngươi cũng biết là ngự kiếm phi hành rất hao tốn linh lực vậy mà còn muốn ta chở thêm ngươi?
Lâm Thái Anh nói thầm, sau đó điều khiển phi kiếm đi nhanh hơn, bỏ mặc Tô Phỉ lại phía sau.
“Thái Anh… Từ hôm qua đến giờ ta chưa có ăn gì cả. Ta bây giờ rất đói, không còn chút sức nào nữa. Ngươi cho ta đi nhờ phi kiếm của ngươi đi, nếu không lát nữa ta sẽ bị té xuống đó…”
Tô Phỉ lần nữa tiếp cận Lâm Thái Anh, giọng yếu ớt nói.
Lâm Thái Anh đưa mắt nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười, đáp:
“Vậy khi nào ngươi té xuống thì ta sẽ cho ngươi đi nhờ."
Nói xong, nàng lại bay lên phía trước.
Tô Phỉ ở đằng sau nhìn theo, chu môi, nhỏ giọng lầm bầm:
“Đồ Lâm Thái Anh xấu xa… Lát nữa nhất định ngươi sẽ bị gió thổi ngã xuống đất cho xem…”
…
Phi hành được chừng hơn hai canh giờ, bỗng nhiên vị trung niên dẫn đầu đám người Tô Phỉ dừng lại.
“Sư thúc! Có chuyện gì sao?...” Một nam đệ tử nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Trung niên kia không trả lời mà quay sang một khoảng không bên trái, chắp tay nói:
“Không biết đạo hữu là cao nhân phương nào, có thể lộ diện để Lâm mỗ gặp mặt?”
“Ồ!... Không ngờ ngươi có thể cảm ứng được vị trí của ta. Thật thú vị!...” Một giọng nói ồm ồm có phần ngạc nhiên vang lên.
Tiếp đến, thân hình một lão nhân tuổi độ sáu mươi hiện ra.
Khi thấy hắn ta, ở phía sau, Tô Phỉ trợn mắt nhìn trân trối.
Trời đất! Trên đời còn có người xấu đến mức này sao!
Nàng nói thầm trong đầu.
Trái ngược với Tô Phỉ, khi nhìn thấy lão nhân, vị Lâm sư thúc kia không những không có chút nào cảm giác buồn cười mà sắc mặt còn tỏ ra ngưng trọng.
Bởi vì đối phương chính là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ!
Vị Lâm sư thúc nọ ôm quyền hỏi:
“Không biết Lâm mỗ có thể giúp gì cho đạo hữu?”
Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng đối phương đã cố tình ẩn nấp, lẽ nào hắn lại không rõ là lão nhân trước mặt này có ý đồ xấu. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn trở mặt với đối phương, bởi vì tu vi của hắn chỉ là Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, kém hơn đối phương một tiểu cảnh giới.
Phía đối diện, lão nhân xấu xí cười ha ha nói:
“Đương nhiên có! Ngươi không chỉ có thể giúp ta mà còn rất nhiều là đằng khác!"
“Ọe…”
Ở đằng sau đám người, sau khi nhìn thấy nụ cười kinh dị của lão nhân xấu xí kia, Tô Phỉ liền lấy tay che miệng, cảm thấy buồn nôn.
Quả thật là quá dọa người rồi!
Răng của ông ta chỉ còn lại lưa thưa vài cái, màu đen, hơn nữa không phải đen bình thường mà là đen thui. Khi ông ta cười, nó kết hợp với chiếc mũi to đùng, cặp mắt hí và cái đầu méo xẹo chỉ còn lại mấy cọng tóc, tất cả tạo nên một gương mặt vô cùng vô cùng kinh dị.
Với linh giác nhạy bén của tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ, lão nhân xấu xí kia đương nhiên biết được hành động vừa rồi của Tô Phỉ. Thế nhưng hắn ta cũng không có vẻ tức giận hay khó chịu mà còn cười tươi hơn, trong đáy mắt lộ rõ dâm quang.
Thấy nét mặt của đối phương, vị Lâm sư thúc nọ biết mọi chuyện đã không ổn.
Quả nhiên như hắn nghĩ, bên kia, lão nhân xấu xí chợt lên tiếng:
“Tâm tình của lão phu hôm nay không tệ, thế nên cũng sẽ không làm khó ngươi."
Sau đó, lão nhân chỉ tay về hướng Tô Phỉ đang che miệng nấp ở đằng sau mọi người, nói tiếp:
“Chỉ cần giao tiểu cô nương mặc hồng y kia cho ta, ta sẽ để cho các ngươi rời đi."
Hồng y?
Mọi người trong đội ngũ quay mặt nhìn quanh, cuối cùng tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Phỉ.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Tô Phỉ ngờ vực hỏi.
“Tô Phỉ! Người hắn nói chính là muội đó!” Bên cạnh, Lâm Thái Anh giọng lo lắng nói.
“Ta?...” Tô Phỉ lập tức nhìn toàn thân mình, sau đó thì đảo mắt nhìn khắp lượt mọi người. Khi thấy thật sự chỉ có mỗi mình nàng mặc y phục màu đỏ thì sắc mặt đại biến, bờ môi run rẩy, kéo tay Lâm Thái Anh kêu:
“Thái… Thái Anh! Ta… Ta…”
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng, trong mắt lão nhân xấu xí kia càng lộ vẻ thích thú. Hắn hướng về vị trung niên lạnh giọng nói:
“Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Lão phu cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi!"
Vị trung niên nét mặt trầm ngâm. Nhìn đối phương trên người toát ra tà khí nồng nặc, tuyệt đối là một tà tu đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý, hắn biết nếu như giao nữ đệ tử kia cho đối phương thì số phận của nàng sẽ vô cùng bi thảm. Nhưng nếu không làm theo yêu cầu của đối phương thì chắc chắn sẽ phải xảy ra một cuộc giao chiến, mà tu vi hắn thì lại không bằng lão nhân kia, hơn tám phần thì người chết là hắn…
Xung quanh, các đệ tử đều dõi mắt nhìn vị Lâm sư thúc của mình, Lâm Thái Anh cũng trong số đó. Hơn ai hết, nàng hy vọng Lâm sư thúc sẽ không làm theo yêu cầu của lão nhân xấu xí kia. Nàng thật sự rất yêu quý Tô Phỉ, trước giờ đều coi như muội muội ruột của mình, nếu như Tô Phỉ xảy ra chuyện gì… Nàng thật sự không dám nghĩ tới.
Qua một hồi lâu, vị trung niên thở dài một hơi. Hắn quay sang nhìn người nữ đệ tử mặc hồng y phía sau, có phần áy náy nói:
“Vì tính mạng của mọi người… đành phải ủy khuất cho ngươi… Sư thúc cũng là không còn cách nào…”
Oanh!
Thân thể Tô Phỉ run lên lẩy bẩy, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Nàng phải theo lão già gớm ghiếc kia sao? Nàng không muốn! Nàng thật sự không muốn!...
Nàng càng nắm chặt cánh tay của Lâm Thái Anh hơn, miệng lắp bắp:
“Thái… Thái Anh!... Cứu… Cứu ta!…”
Lâm Thái Anh cũng là vẻ mặt xám ngắt, mắt khẩn cầu nhìn sư thúc mình:
“Sư thúc!...”
Nhìn thấy cái lắc đầu của vị trung niên, nàng cắn môi đến rướm máu, hai tay siết chặt. Nàng hiểu tại sao sư thúc mình lại quyết định như vậy, nhưng mà… nàng không cam lòng.
Lâm Thái Anh nhìn lão nhân xấu xí đằng kia, xong lại cúi xuống nhìn thiếu nữ đang sợ hãi như chú chim non nép vào lòng mình, ánh mắt dần trở nên kiên quyết. Nàng hít sâu một hơi, hướng về phía lão nhân xấu xí nói:
“Tiền bối! Sư muội của vãn bối vốn tính tình ngốc nghếch đần độn, e sẽ khó có thể làm vui lòng tiền bối, trái lại còn làm người phiền muộn và tức giận. Vì vậy, xin hãy để vãn bối được thay sư muội đi theo người, vãn bối nhất định sẽ tận tâm phục thị, chết cũng không hối…”