Người đăng: MTkiba
“Kẻ nào?”
Từ một nơi gần đó, phía bên trái, cách lão nhân chừng độ mười mét, một vị đại hán xuất hiện.
Đại hán mặc bộ đồ màu xám, thân hình tráng kiện, cao năm thước, mắt to, mày rậm, đặc biệt làm người chú ý nhất là bộ râu quai nón dài chừng một tấc khiến cho khuôn mặt y càng tăng thêm mấy phần dữ tợn.
Ngay khi đại hán kia xuất hiện, trong mắt lão nhân xấu xí nọ hiện lên nét ngưng trọng. Mặc dù tu vi đại hán cũng chỉ là Niết Bàn Cảnh trung kỳ giống hắn, nhưng vừa rồi đối phương cách hắn gần như vậy mà hắn lại chẳng hề hay biết, nếu như đối phương không lên tiếng mà xuất thủ đánh lén vậy thì… Nghĩ đến đó, lão nhân thấy da đầu tê rần.
Tuy nhiên, bề ngoài hắn vẫn cố ra vẻ trấn định nói:
“Xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh là gì? Phương mỗ đây là một trong những thủ hạ thân tín nhất của Cực Lạc Tôn Giả - thái thượng trưởng lão Âm Dương Tông."
Lão nhân xấu xí đích thực là một vị trưởng lão của Âm Dương Tông không giả, nhưng mà hắn cũng không phải thủ hạ thân tín gì kia, chẳng qua là hắn muốn mượn uy danh của Cực Lạc Tôn Giả để chấn nhiếp đối phương mà thôi. Hắn tin chỉ cần đối phương nghe đến cái tên kia, cho dù có hoài nghi thì cũng sẽ không dám ra tay làm bừa. Bởi vì sự âm hiểm tàn nhẫn và tính tình bao che khuyết điểm của Cực Lạc Tôn Giả, tất cả mọi người ở Xích Quỷ Quốc này không ai là không biết. Nếu như có người dám động đến thuộc hạ của Cực Lạc Tôn Giả thì bảo đảm lão ta sẽ đem cả nhà kẻ đó đi rút hồn luyện phách, kết cục vô cùng bi thảm. Vì vậy mà ở Xích Quỷ Quốc này, ngoại trừ người của Lam Nguyệt Cung thì không ai dám không cho Cực Lạc Tôn Giả mặt mũi.
Thế nhưng có vẻ như hôm nay sẽ có một ngoại lệ, bởi vì đại hán kia nghe xong cũng chẳng có chút nào e ngại, trái lại còn tỏ ra lạnh lùng hơn.
“Hừ. Ngươi muốn lấy Cực Lạc Tôn Giả ra uy hiếp ta? Đừng nói ngươi là thủ hạ thân tín của lão ma đầu kia mà cho dù ngươi có là con trai của hắn thì ta vẫn giết ngươi như thường.”
Lão nhân xấu xí có chút không dám tin, hắn cho rằng mình nghe lầm.
Tên kia vừa mới nói gì? Hắn muốn giết cả con trai của Cực Lạc Tôn Giả?
Ánh mắt lão nhân dè chừng nhìn đại hán trước mặt, nói:
“Các hạ là người của Lam Nguyệt Cung?”
“Lam Nguyệt Cung? Không phải. Mặc mỗ ta chỉ là một tán tu bình thường."
Lão nhân xấu xí hơi trầm ngâm, cuối cùng nhượng bộ:
“Mặc đạo hữu, nếu như đạo hữu có hứng thú với mấy tiểu nữ oa này thì Phương mỗ sẽ đưa cho ngươi hai người, đạo hữu thấy thế nào?”
Vị đại hán nghe thế thì cười khuẩy lắc đầu.
Khuôn mặt lão nhân trở nên hết sức khó coi, lưỡng lự một lúc, giọng không mấy vui vẻ:
“Nếu Mặc đạo hữu đã có lòng yêu thích như vậy, Phương mỗ ta sẽ đưa hết cả ba tiểu nữ oa này cho đạo hữu."
Vị đại hán kia vẫn nhếch môi lắc đầu.
“Đạo hữu! Ngươi như vậy không phải là hiếp người quá đáng sao? Phương mỗ và ngươi đều là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, nếu đánh nhau chưa chắc Phương mỗ ta đã thua ngươi!"
Lão nhân lớn tiếng nói.
“Ồ! Phải không? Vậy sao chúng ta không thử một chút, như vậy chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Trái ngược với bộ dáng tức giận của lão nhân, đại hán nhàn nhã đáp lại.
Một tia âm độc xẹt qua trong mắt, lão nhân đánh ra một đạo hắc quang về phía đại hán nọ, sau đó nhanh chóng niệm quyết điều khiển ma trùng bao vây lấy.
Tiên hạ thủ vi cường!
Hắn thấy rõ ràng ngay từ đầu đối phương đã nhầm vào mình, có nói thêm cũng vô ích. Hơn nữa qua cuộc đối thoại nãy giờ, theo sự cảm nhận của hắn thì dường như đối phương có ác cảm rất lớn với Âm Dương Tông. Đã vậy thì một trận chiến là không thể nào tránh khỏi.
Nhìn đàn ma trùng gần cả trăm con đang bay tới, vị đại hán chẳng có chút nào khẩn trương, hắn tùy ý ném ra một tấm phù lục.
“Phựt”
Một ngọn lửa màu vàng lập tức bốc lên, sau đó lan rộng ra hơn mười mét xung quanh. Phàm những nơi nó đi qua, toàn bộ ma trùng đụng phải đều nhanh chóng bốc cháy, thoáng chốc đã tan thành tro bụi.
Lão nhân nhìn đàn ma trùng đang bị thiêu rụi, lòng rỉ máu. Đó là số ma trùng mà phải vất vả lắm hắn mới bồi dưỡng được, không ngờ nháy mắt đã chết hơn phân nửa. Hắn vội vàng thu về đám ma trùng còn sót lại.
Một thanh loan đao đỏ như máu xuất hiện trên tay, lão nhân ném ra, tay đồng thời đánh lên nó một đạo pháp quyết. Loan đao rực sáng, như có linh tính lao nhanh về phía đại hán kia.
Vị đại hán vẫn một bộ bình thản, trên tay hiện ra một thanh kiếm. Một đạo tàn ảnh lưu lại…
“Phốc”
Đầu của lão nhân đã lìa khỏi cổ, trong mắt còn lộ vẻ không thể tin, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy động tác của đối phương.
Sau đó, một tia lam quang nhàn nhạt từ đầu hắn bay ra, nhanh chóng đào tẩu.
“Hừ, còn muốn chạy."
Đại hán đưa tay bắn ra một đạo bạch quang đuổi theo.
“Đạo hữu xin tha mạng!... A!…”
Tiếng kêu tức thì im bặt. Tia lam quang vừa rồi dĩ nhiên chính là nguyên thần của lão nhân xấu xí nọ. Nếu như lúc nãy hắn chịu để cho nguyên thần tiêu tán vào thiên địa thì về sau còn có thể tiến nhập luân hồi, chuyển kiếp đầu thai. Nhưng bây giờ nó đã bị đánh thành tro bụi, vĩnh viễn đã không còn có thể nhập luân hồi được nữa, hắn đã chính thức tan biến khỏi lục đạo.
Vị đại hán lại gần chỗ thi thể lão nhân, cúi xuống lấy đi không gian giới, ngay cả thanh loan đao đỏ như máu kia cũng bị y thu lại. Sau đó, y đánh ra mấy hỏa cầu thiêu rụi thi thể hắn.
Giết người rồi hủy thi diệt tích vốn là nguyên tắc cơ bản mà bất kỳ tu sĩ nào cũng phải tự hiểu lấy.
Làm xong hết thảy, vị đại hán bước tới cạnh Lâm Thái Anh đang nằm bất tỉnh dưới đất.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng Tô Phỉ vẫn ngồi chắn trước người Lâm Thái Anh không cho đại hán kia chạm vào.
“Phốc Phốc”
Sau khi đã phong bế kinh mạch của Tô Phỉ, đại hán lại cúi xuống xem xét.
Không lâu lắm, y lại đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thải Tuyết.
“Ngươi muốn làm gì?” Ngay khi vừa được đại hán phá giải phong ấn, Lâm Thải Tuyết lập tức lùi lại, dè chừng hỏi.
Vị đại hán cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của nàng ta, nhanh như chớp, y bắt lấy cánh tay mềm mại trắng muốt của nàng.
“Ngươi làm gì! Buông ra ! Mau buông ta ra!…”
Giãy dụa một lát, chợt nàng ngừng lại, ngạc nhiên nhìn đại hán kia.
Hắn đang truyền chân nguyên cho ta? Lâm Thải Tuyết vô cùng nghi hoặc.
Chân nguyên chính là lực lượng cốt lõi của tu sĩ, từ đó sẽ sản sinh ra chân khí, rồi từ chân khí mà tu sĩ điều động chuyển hóa thành linh lực để sử dụng. Chân nguyên là thứ rất quan trọng đối với tu sĩ, không giống như chân khí bình thường có thể dễ dàng bổ sung, chân nguyên một khi bị tiêu hao thì sẽ phải cần thời gian rất dài mới có thể tu bổ lại được. Nếu như không phải bất đắc dĩ hay cần thiết lắm thì không đời nào tu sĩ lại sử dụng đến chân nguyên của mình chứ đừng nói gì tới việc truyền cho người khác.
Nhưng mà lúc này, đại hán kia rõ ràng không tiếc hao tổn chân nguyên của mình mà truyền cho nàng, Lâm Thải Tuyết thật sự thấy khó hiểu.
Nàng ngước mặt lên nhìn kỹ hắn.
Mắt to, mày rậm, da xạm đen, hàm râu quai nón có phần dữ tợn… Cả dáng người hay là khuôn mặt, tất cả đều hoàn toàn xa lạ, thế nhưng không biết tại sao nàng lại cảm giác có chút gì đó thân thuộc.
Bất giác, nàng cứ ngẩn ngơ nhìn hắn như thế.
Một lúc sau…
Vị đại hán buông tay Lâm Thải Tuyết ra, đánh ra một đạo bạch quang lên người Tô Phỉ, sau đó xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối hắn đều không nói với bọn họ một lời nào.
“Khoan đã!” Lâm Thải Tuyết đột nhiên hô lên.
Bước chân đại hán dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn.
“Tại sao ngươi… Tại sao tiền bối lại cứu chúng ta?”
“Vì ta cũng là người trong chính đạo.” Đại hán cất giọng trầm đục khó nghe nói.
“Vậy còn tại sao tiền bối lại không tiếc hao tổn chân nguyên mà truyền cho ta?”
Lâm Thải Tuyết tiếp tục truy vấn. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nhưng mà nàng thật sự rất muốn biết.
Đại hán hơi trầm ngâm, cuối cùng lạnh nhạt đáp:
“Không vì sao cả."
Sau đó, y nhanh chóng rời đi. Thoáng chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Thải Tuyết đứng yên bất động, ánh mắt vô cùng phức tạp, cũng chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Tiểu Tuyết. Ngươi làm sao vậy?” Tô Phỉ nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thải Tuyết nhẹ lắc đầu:
“Không có gì đâu. Chúng ta qua xem Thái Anh thế nào?”
“Ta mới xem rồi. Thái Anh không sao, chỉ bị ngất xỉu thôi."
“Tô Phỉ. Ngươi cõng Thái Anh, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
…
Sau khi bọn họ đã rời đi một đỗi, từ sau một gốc cây, vị đại hán lúc nãy hiện ra.
Nhìn theo hướng ba người Lâm Thải Tuyết, y lặng lẽ bám theo.