Người đăng: MTkiba
Với tu vi Hoàng Cảnh trung kỳ của mình bây giờ thì đừng nói chỉ là hai Quỷ tướng mà cho dù có cộng thêm hai tên nữa cũng chẳng làm gì được Giang Lưu Nhi.
Nhìn hai thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện trong làn khói đen đang bao quanh mình, hắn cũng chẳng có chút nào khẩn trương, huơ kiếm tùy ý đón đỡ những đòn công kích của chúng.
“A!”
Bị kiếm của Giang Lưu Nhi chém trúng, nữ quỷ hét lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại. Ả ta cúi nhìn cánh tay trái của mình, phần cổ tay đã bị cắt đứt, nhưng cũng chẳng có lấy một giọt máu nào chảy xuống cả.
Nữ quỷ há miệng phun ra một luồng hắc khí nồng đậm lên chỗ bị cắt kia, một bàn tay tức thì mọc ra.
Thật ra thì thân thể của chúng bây giờ cũng không phải là xác thịt mà chỉ được ngưng tụ từ ma khí cốt lỗi do chúng tu luyện được. Chỉ có đạt tới cảnh giới quỷ vương mới ngưng tụ được thân thể thật sự.
“Á!… Không!”
Cùng lúc đó, tên Quỷ tướng còn lại đã bị Giang Lưu Nhi giết chết.
Nữ quỷ thấy vậy thì lập tức hóa thành một làn khói đen tẩu thoát. Ả còn chưa muốn bị tan thành mây khói!
Giang Lưu Nhi cũng không vội đuổi theo, hắn lấy ra chiếc bình ngọc thu lấy những ma khí đang tản ra sau khi tên Quỷ tướng vừa rồi chết. Sau đó, hắn phóng về hướng mà lúc nãy nữ quỷ đã chạy.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã đuổi kịp nữ quỷ.
“Đạo hữu!... Không, Tiền bối! Xin người hãy đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ một con đường sống!...”
Nữ quỷ hướng Giang Lưu Nhi cầu khẩn.
“Tha cho ngươi? Vừa rồi chẳng phải ngươi nói muốn ăn ta sao?”
“Là tiểu nữ có mắt không tròng, xin tiền bối hãy bỏ qua cho…”
Mắt thấy đối phương chẳng những không có chút động lòng nào mà thần sắc càng trở nên lạnh lùng, nữ quỷ đành cắn răng nói:
“Tiền bối, nếu người chịu tha cho tiểu nữ thì từ nay về sau tiểu nữ sẽ thần phục người, nhận người làm chủ nhân, tận tâm phục thị!"
Ở tu tiên giới cũng có không ít tu sĩ bồi dưỡng quỷ hồn, truyền dạy cho chúng thuật pháp, biến chúng trở thành những chiến nô có chiến lực đáng sợ. Hơn nữa, không chỉ có những tà tu mà ngay cả nhiều tu sĩ chính đạo cũng bồi dưỡng cho mình một vài quỷ hồn, vì điều này không hề bị cấm. Thậm chí nếu như có thể thu phục được một quỷ hồn cấp bậc Quỷ vương thì so với mấy thứ thượng phẩm linh khí hay thượng phẩm linh phù càng có giá trị hơn rất nhiều.
Nếu như bây giờ Giang Lưu Nhi thu phục nữ quỷ trước mắt rồi đem đi bán đấu giá thì tuyệt đối sẽ thu được một lượng linh thạch không nhỏ. Nhưng mà bây giờ hắn không thiếu linh thạch, thứ hắn cần là ma khí để tu luyện, thế nên làm sao hắn có thể tha cho nữ quỷ kia được.
Giang Lưu Nhi vung kiếm chém tới.
“Á!”
Ngay khi hắn định kết liễu nữ quỷ thì một giọng nói cất lên:
“Thí chủ! Hạ thủ lưu tình!”
Từ đằng xa, một vị hòa thượng chạy tới.
Vị hòa thượng trông bề ngoài còn khá trẻ, chỉ độ chừng hai ba, hai tư tuổi. Hắn mặc một bộ đồ màu xanh đã phai màu, loại y phục thường thấy của phật tử, trên tay cầm một thiền trượng, dưới chân mang một đôi giày cỏ, nhìn khá là bần hàn. Trái ngược với vẻ nghèo túng ấy, khuôn mặt hắn lại rất sáng sủa. Ngoài cái đầu trơn bóng nhẵn nhụi không một cọng tóc ra thì hắn có một đôi tai dài xệ xuống, chân mày ngay ngắn, mắt sáng hữu thần… Tóm lại thì đó là một gương mặt tràn đầy chính khí.
Giang Lưu Nhi có chút kinh ngạc nhìn vị hòa thượng kia. Từ khí tức toát ra, hắn cảm thấy vị hòa thượng này nếu không phải là một phật môn cao tăng thì cũng không kém hơn bao nhiêu. Bất giác, trong lòng Giang Lưu Nhi đối với vị hòa thượng sinh ra một tia kính trọng.
“Tiểu sư phụ, ngươi vì sao lại ngăn ta?” Hắn lên tiếng hỏi hòa thượng.
“A di đà phật. Thí chủ, phật tổ dạy trời có đức hiếu sinh huống chi là người."
Sau đó, vị hòa thượng chỉ tay vào nữ quỷ thân hình mờ ảo nằm dưới đất, nói tiếp:
“Nàng ta tuy là quỷ hồn nhưng cũng là một sinh linh, giết đi há chẳng phải tội lỗi!"
“Tiểu sư phụ, xin thứ lỗi cho ta không thể làm theo ý ngươi được."
Tuy rằng Giang Lưu Nhi có mấy phần kính trọng tấm lòng từ bi của hòa thượng trước mặt này, nhưng mà hắn cũng không thể vì vậy mà tha cho nữ quỷ. Hắn cần ma khí để tu luyện.
Bên kia, vị hòa thượng thở dài khuyên nhủ:
“Thí chủ. Phật dạy, cứu một mạng quỷ còn hơn xây bảy tầng tháp phật, xin thí chủ hãy mở lòng từ bi…”
“Tiểu sư phụ, có phải là sư phụ nhớ lầm rồi không, hình như là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp phật mới đúng?”
“Như nhau! Như nhau! Người hay quỷ cũng đều là sinh linh cả."
“Ta không thể làm theo lời của sư phụ được, nó đã là quỷ hồn thì nên để cho nó tiến nhập luân hồi, đầu thai chuyển thế chẳng phải sẽ tốt hơn? Huống chi lúc nãy nó còn có ý định ăn ta…”
“Ài… Người giết ta, ta giết người, oan oan tương báo bao giờ mới dứt!"
Giang Lưu Nhi cũng không thể vì mấy lời nói mà bỏ qua cho nữ quỷ được, đó là một lượng ma khí không nhỏ a. Hắn vung kiếm trảm nữ quỷ.
“Keng”
Một cây thiền trượng cản lại đường kiếm của Giang Lưu Nhi.
“Ngươi còn nằm đó làm gì? Còn không chạy!”
Vị hòa thượng nhìn nữ quỷ hét to.
Khẽ nhíu mày, Giang Lưu Nhi lần nữa vung kiếm với tốc độ cực nhanh.
“Keng… Keng… Keng”
Thế nhưng liên tiếp mấy kiếm chiêu của hắn đều bị hòa thượng nọ ngăn được.
Mắt thấy nữ quỷ đã sắp chạy xa, Giang Lưu Nhi một tay cầm kiếm chém mạnh về phía hòa thượng, tay còn lại thì đánh ra một đạo bạch quang bắn theo.
“Á!...”
Sau một tiếng hét thảm, thân ảnh nữ quỷ lập tức biến thành một làn hắc khí tản mác ra xung quanh.
Lấy ra bình ngọc, Giang Lưu Nhi mau chóng thu đám hắc khí kia vào.
Vẻ mặt đau khổ, vị hòa thường đi tới chỗ mà nữ quỷ vừa tiêu tán, chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm:
“Thiện tai! Thiện tai! Nữ thí chủ ra đi thong thả! Hy vọng kiếp sau ngươi có thể đầu thai chuyển thế làm một người tốt, cả đời được sống an nhàn. Còn nếu như kiếp sau có lại làm quỷ thì nhớ khi gặp phải những tên thiếu niên hay mặc thanh y và bị mù một mắt thì hãy tránh càng xa càng tốt… A di đà phật…”
Ở cách đó không xa, trên trán Giang Lưu Nhi hiện lên mấy đường hắc tuyến.
…
“Tiểu sư phụ, ngươi đi theo ta làm gì?”
“Thí chủ, ngươi hiểu lầm rồi. Bần tăng chỉ đang đi đường của mình."
“Vậy xin hỏi sư phụ muốn đi đến chỗ nào?”
“Đương nhiên là đi đến nơi cần đến."
“Nơi cần đến đó cụ thể là ở đâu?”
“Tất nhiên đó là nơi mà bần tăng cần đi."
Giang Lưu Nhi: “…”
“Thí chủ, đường vẫn còn xa, hay là chúng ta vừa đi vừa đàm đạo đi. Bần tăng thấy thí chủ người đầy tà khí, tính tình hiếu sát, giết quỷ không chớp mắt, ra tay âm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, ánh mắt như ma vương giáng lâm, khí tức như ma thần giáng thế…”
Bên cạnh, Giang Lưu Nhi toát mồ hôi.
“Chi chi”
Từ trong ngực Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng thò đầu ra, thân hình nó lúc này đã biến nhỏ lại chỉ cỡ nấm tay. Nó đu lên vai hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn tên đầu trọc đang lảm nhảm một mình phía sau. Sau đó, nó lấy tay sờ lên đầu, nắm mấy sợi lông kéo kéo, xong lại nhìn cái đầu bóng lưỡng của tên đầu trọc kia, nét mặt khó hiểu.
Trái ngược với ánh mắt mờ mịt của Đồng Đồng, ngay khi nhìn thấy nó, hai mắt vị hòa thượng sáng rực lên, cả buổi cũng không chớp lấy một cái.
Như cảm nhận được gì, Giang Lưu Nhi đột nhiên quay đầu lại.
Vị hòa thượng không biết từ lúc nào đã trở lại dáng vẻ ôn hòa, cả người toát ra khí tức thánh khiết.
Giang Lưu Nhi tiếp tục bước đi, trong mắt đầy sự ngờ vực. Hắn cảm thấy vị hòa thượng này có chút bí ẩn. Theo thần thức thăm dò được thì tu vi của đối phương hẳn là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, còn nếu căn cứ vào khí tức thì chắc chắn hòa thượng kia là một vị tu sĩ chính đạo. Nhưng mà một vị hòa thượng tại sao lại xuất hiện ở Âm Hồn Cốc – một nơi dày đặc âm khí này? Là để giết quỷ hồn? Nhưng theo thái độ và hành động của hòa thượng kia thì lại không đúng…”
Giang Lưu Nhi không ngừng tự hỏi, nhưng cuối cùng chẳng những không giải đáp được mà càng thêm nghi hoặc.
Ở phía sau, hòa thượng cũng không muốn biết suy nghĩ của Giang Lưu Nhi làm gì, toàn bộ sự chú ý của hắn đã dồn trên người Đồng Đồng.
Cứ như thế, Giang Lưu Nhi, Đồng Đồng, hòa thượng bí ẩn cùng đồng hành trong Âm Hồn Cốc suốt ba ngày.
Thật sự là Giang Lưu Nhi rất không nguyện ý cho tên hòa thượng kia đi theo, hắn đã thử nhiều cách nhưng cũng không thể cắt đuôi được tên kia. Nếu như ban đầu còn có chút kính trọng thì bây giờ trong suy nghĩ của Giang Lưu Nhi, tên hòa thượng kia được tóm gọn trong bốn chữ:
Âm hồn bất tán!
Thậm chí có lúc, Giang Lưu Nhi nghĩ hắn mới thực sự là âm hồn ở Âm Hồn Cốc này chứ không phải bọn Quỷ binh, Quỷ tướng gì kia.
…
Đang đi, bỗng dưng Giang Lưu Nhi dừng lại, mắt nhìn một khoảng không bên trái.
“Ồ! Không ngờ ngươi lại có thể phát hiện được bổn vương!"
Một giọng nữ nhân ôn nhu cất lên.
Vừa xuất hiện là một cô gái rất xinh đẹp, bề ngoài tầm hai bảy, hai tám tuổi. Nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, hoa văn chi chít, trên đầu cài một chiếc trâm hình chim phượng, dưới chân đi một đôi giày sang trọng màu nâu bằng da…
Ánh mắt Giang Lưu Nhi trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn biết nữ nhân trước mặt kia cũng không phải thật sự là người.
Nàng là một Quỷ hồn có cấp bậc tương đương với Chân Đan Cảnh – Quỷ vương.
Với thực lực hiện giờ, nếu giao chiến với nữ nhân kia thì phần thắng của hắn chỉ khoảng năm thành.
“Theo báo cáo của bọn thuộc hạ thì gần đây có một tu sĩ nhân loại đã xông vào Âm Hồn Cốc này và giết chết không ít những Quỷ tướng…”
Thoáng dừng lại đánh giá Giang Lưu Nhi, sau đó nàng tiếp lời:
“Bổn vương thấy tên tu sĩ nhân loại mà chúng nó nói đến hẳn là ngươi đi."