Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 11

Nhưng nhìn Phương Trọng Diệp trước mắt, kẻ đang vì trưởng tẩu và cháu ruột mà lo lắng không yên, hẳn hắn chẳng thể nào ngờ được vận mệnh khốc liệt đang chờ phía trước.

Ta lặng lẽ bước qua mặt Phương Trọng Diệp, theo sau Tôn thái y tiến vào tiền sảnh. Tiếng kêu đau đớn của thiếu phu nhân ngày một rõ ràng hơn.

Ta quyết định, hôm nay sẽ quản một chuyện không liên quan đến mối thù của ta.

Thuyết phục phủ Tướng quân giao việc đỡ đẻ cho thiếu phu nhân vào tay ta quả thật không dễ.

Thứ nhất, ta không có quan vị hay chức danh. Tuy rằng ta từng giúp Tào Quý phi hạ sinh Hoàng tử bình an, nhưng bản thân ta lại chẳng hề tinh thông y thuật.

Chuyện này trong giới quý nhân kinh thành cũng chỉ được xem như một giai thoại truyền miệng, nhưng nếu thật sự giao trọng trách đỡ đẻ cho ta, chẳng mấy ai dám mạo hiểm.

Thứ hai, thiếu phu nhân đã mất phu quân, đứa bé trong bụng nàng là cốt nhục duy nhất của trưởng tử Phương Bá Húc, càng quý giá vô song.

Thứ ba, trừ ta ra, không ai biết rằng hai đứa trẻ này cuối cùng sẽ khó lòng mà ra đời thuận lợi. Tai họa này còn có thể khiến toàn bộ phủ Tướng quân rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Người trong phủ không biết tình thế nghiêm trọng đến nhường nào, còn ta lại không thể nói ra.

Tôn thái y phái ta vào trong phòng xem xét kỹ lưỡng tình trạng của thiếu phu nhân. Quả nhiên, tình hình đã hết sức nguy kịch. Dấu hiệu cho thấy nhau thai đã sớm bong ra, nếu kéo dài thêm, thai nhi tất sẽ bị ngạt c.h.ế.t trong bụng mẹ.

Đám bà đỡ đứng cạnh thiếu phu nhân, cùng Tôn thái y ở bên ngoài đều hiểu rõ nguy hiểm này. Họ liền đem sự tình bẩm báo với lão phu nhân. Nghe xong, lão phu nhân lập tức mặt mày tái nhợt, chỉ biết trông cậy vào thái y tìm cách cứu chữa.

Ta không kịp nghĩ ngợi nhiều, tiến lên mời Tôn thái y cùng lão phu nhân qua một bên, rồi cẩn thận giải thích công dụng của Tử Tục Đan.

Tử Tục Đan chính là loại thuốc lấy nhau thai làm chủ dược, người có huyết mạch tương thông với sản phụ sử dụng sẽ phát huy hiệu quả. Nhưng nếu chính sản phụ tự mình dùng, dược lực lại càng mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, Tử Tục Đan của nhà ta từ đời tổ tiên đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đời này truyền qua đời khác, rất hiếm khi phải chế biến gấp rút.

Chỉ cần Tôn thái y dùng pháp châm của ta để tạm thời kéo dài quá trình sinh nở, tranh thủ chút thời gian cho ta điều chế Tử Tục Đan, nếu được như vậy là có thể bảo toàn mẫu tử bình an.

Nghe xong, Tôn thái y cúi đầu trầm ngâm. Lão phu nhân không hiểu y thuật, không dám tự quyết. Đúng lúc ấy, không biết từ khi nào, Phương Trọng Diệp đã xuất hiện, cất tiếng khuyên can:



"Thưa mẫu thân, trưởng tẩu đang nguy cấp, chuyện gì cần quyết thì phải quyết, lúc này đã không còn phương pháp nào thỏa đáng hơn. Diệp cô nương này chẳng có chút quan hệ gì với chúng ta, nếu không chắc chắn, ắt hẳn nàng sẽ không đưa ra kiến nghị này. Chi bằng hãy thử một lần."

Lão phu nhân vẫn còn do dự, ánh mắt vô thức hướng về phía Phương lão Tướng quân đang nằm lặng lẽ nơi góc viện.

Phương Trọng Diệp quay lại hướng về phía ta, chắp tay hành lễ, nói:

"Diệp cô nương, điều chế loại đan này cần những dược liệu và dụng cụ gì, xin cứ nói, ta lập tức đi chuẩn bị."

"Hoàng cầm, đỗ trọng, xuyên đoạn, sa nhân..." Ta liền báo từng món dược liệu cần dùng, đồng thời nhấn mạnh phải có một căn phòng tĩnh lặng và một lò thuốc.

Tôn thái y không nghĩ ra cách nào ổn thỏa hơn, đành mang ngân châm của ta vào nội thất, dưới sự hỗ trợ của các nữ y, ông bắt đầu châm cứu cho thiếu phu nhân.

Còn ta thì được Phương Trọng Diệp dẫn tới một căn phòng trống trải.

"Đây vốn là nơi đại ca ta luyện võ vào những ngày mưa tuyết," hắn nhìn ta, đôi mắt sáng trong giờ đây hơi đỏ lên. "Diệp cô nương hãy điều chế thuốc tại đây, thuốc thang và dụng cụ sẽ được đưa đến ngay."

Quả nhiên không lâu sau, chính tay hắn mang đồ đến, rồi đứng bên ngoài canh giữ, không để bất kỳ ai lại gần.

Ta đã cẩn trọng cắt lấy một phần nhau thai từ thân dưới của thiếu phu nhân, rồi dựa theo từng bước chế thuốc mà khi ta còn bé đã được mẫu thân đích thân truyền dạy, tuần tự thực hiện từng công đoạn.

Năm xưa, ta từng bướng bỉnh không chịu học chế thuốc, chê bẩn, chê mệt, chê lò lửa quá nóng, chê mùi thuốc gay gắt khó ngửi. Nhưng mẫu thân ta, người luôn nuông chiều ta mọi bề, lại nghiêm khắc vô cùng trong việc này.

Người ép ta, đứa trẻ khóc lóc sụt sùi, phải luyện tập chế đan hết lần này đến lần khác, mãi đến khi mười mẻ chế được chín mẻ thành công, mới buông tha.

Khi ta bận rộn chế thuốc, từng lời mẫu thân dạy năm nào lại vang vọng bên tai: "Tử Tục Đan từ mẹ truyền sang con, từ con lại truyền cho cháu, không bị ràng buộc bởi tộc họ, cũng không để kẻ quyền quý lợi dụng. Chỉ có huyết mạch mới là chỗ dựa vững chắc nhất cho chúng ta tồn tại. Quân Nương, con học được thuật này, dù mai này mẫu thân không còn trên đời, vẫn có thể an tâm để con tồn tại giữa cõi đời này."
Bình Luận (0)
Comment