Kiếp trước, chính là ngày này, phủ An Vương mở tiệc mừng đầy tháng cho con trai của tiểu thiếp.
Linh hồn ta khi đó vẫn lẽo đẽo theo sau Trịnh Hi Lâm, tận mắt thấy hắn trò chuyện vui vẻ với Vĩnh Gia Quận chúa bên hồ sen trong phủ An Vương.
Hai người tình ý tương hợp, không lâu sau đã cầu Thánh thượng ban hôn, giúp Xương Viễn Hầu phủ một bước lên mây.
Dù Xương Viễn Hầu phủ giờ chỉ là vỏ trứng rỗng, nhưng có Vĩnh Gia Quận chúa làm chỗ dựa, họ có thể xoay mình bất cứ lúc nào.
Đến khi ấy, không chỉ không đòi lại được món nợ m.á.u hơn mười mạng người, e rằng ta còn phải chịu cảnh bị họ chèn ép một lần nữa.
Để ngăn ngừa việc này xảy ra, đêm tổ chức yến tiệc, ta đến từ rất sớm.
Tướng quân phu nhân và thiếu phu nhân thấy ta đến thì vô cùng hoan hỉ, dẫn ta đi gặp cặp song sinh.
Hai đứa trẻ được nuôi nấng trắng trẻo mũm mĩm, đôi bàn tay nhỏ bé nhưng mềm mại và khỏe mạnh, túm chặt lấy tay áo ta không buông, tựa như biết rằng chính ta là người đã thay đổi vận mệnh của chúng, giúp chúng bình an đến với thế gian này.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn như củ cải non của chúng, không kìm được nụ cười.
Ngẩng đầu lên, ta thấy thiếu Tướng quân đang nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt sáng rực, mấy ngày không gặp mà trông như người si mê đến mất hồn, dường như chỉ sợ ta bỏ chạy. Hắn hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt trêu chọc của những người xung quanh.
Mặt ta nóng bừng, vội vàng mượn cớ rời đi, bước ra ngoài đi bạo.
Phủ Tướng quân khác hẳn với các phủ khác của văn thần, các dãy nhà và viện đều rộng rãi, sáng sủa, khí thế hào hùng. Tướng quân phu nhân vốn xuất thân Giang Nam, nên nơi đây cũng có đình đài lầu các, cùng cảnh hồ nước hữu tình.
Ta chậm rãi bước dọc bờ hồ, cố ý ẩn mình trong bóng cây. Quả nhiên!
Vào giờ Tuất, Vĩnh Gia Quận chúa từ từ tiến đến, dáng vẻ tao nhã, dừng chân tại hành lang cầu giữa hồ để thưởng cảnh.
Ta lập tức gọi Phương Trọng Diệp, người vẫn theo sau không xa.
"Nhị công tử," ta ra hiệu cho đám nha hoàn và gia nô lui đi, rồi thấp giọng nói với hắn: "Làm phiền công tử một việc. Lát nữa ta sẽ dẫn Quận chúa rời khỏi đây, công tử chuẩn bị một bộ bạch y, nghĩ cách để Thế tử của phủ Xương Viễn Hầu thay vào, rồi dẫn hắn đi về phía này."
"Bạch y?" Phương Trọng Diệp cau mày. "Ta không có bạch y."
Ta nhướng mày nhìn hắn.
Hắn ghé sát lại, hạ giọng hơn nữa mà nói: "Diệp cô nương chẳng phải đã bảo ta không được mặc đồ trắng trong vòng hai mươi năm sao? Ta liền đem toàn bộ y phục trắng tặng cho cháu của Phùng lão quản gia rồi."
Trong lòng ta không khỏi thở dài: "Đúng là nghe lời đến đáng giận!"
"Vậy phiền công tử lấy một bộ y phục trắng của cháu Phùng lão, đưa cho Trịnh Hi Lâm mặc."
Trịnh Hi Lâm và Phương Trọng Diệp có vóc dáng tương tự, chỉ là hơi gầy yếu hơn. Khuôn mặt hắn trắng trẻo, tuy không anh tuấn bằng Phương Trọng Diệp, nhưng dưới ánh trăng và bóng nước, cũng không kém bất kỳ nam sủng nào trong phủ Tĩnh Nghi Công chúa.
Thấy ta nói nghiêm túc, ánh mắt Phương Trọng Diệp thoáng hiện ý cười, cũng không hỏi nguyên do, liền gật đầu nhận lời rồi rời đi.
Ta bước ra khỏi bóng cây, đi về phía hành lang cầu trên hồ.
Thấy có người đến gần, ma ma bên cạnh Vĩnh Gia Quận chúa lên tiếng ngăn lại. Ta hành lễ, giải thích thân phận của mình.
Quả nhiên, Quận chúa và ma ma đều tỏ ra hứng thú.
Tào Quý phi hạ sinh Hoàng tử bình an, ai cũng biết nhờ vào pháp châm của ta. Đến khi thiếu phu nhân phủ Tướng quân sinh hạ được cặp song sinh, khắp kinh thành, từ giới quý phụ đến phu nhân nhà quan, ai ai cũng đều nghe nói về công dụng kỳ diệu của Tử Tục Đan.
Việc sinh nở là cánh cửa tử thần mà bất kỳ nữ nhân nào cũng phải đối mặt. Dù cao quý quyền lực như Quý phi, cũng từng suýt mất mạng vì khó sinh. Phàm là người từng nghe đến hiệu quả thần kỳ của Tử Tục Đan, có nữ nhân nào lại không động lòng?
Ta cố ý bày ra dáng vẻ tham tài, đề nghị sẽ viết lại phương pháp phối chế và sử dụng đan dược cho Quận chúa, đồng thời giải thích cặn kẽ cho nàng.
Dưới sự giục giã của ma ma, Quận chúa dẫn ta đến tiền viện, mượn một gian phòng và bút mực của thiếu phu nhân.
Khi đang viết phương thuốc, ta nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Quận chúa sai người đi hỏi, thì được biết Tĩnh Nghi Công chúa đã đến.
Ta cố kìm nén sự kích động, thầm cầu nguyện rằng Tĩnh Nghi Công chúa vẫn giống như kiếp trước, vẫn yêu thích tìm kiếm những mỹ nam vận bạch y ở nơi tĩnh lặng.
Đợi viết xong phương thuốc, ta còn cẩn thận dặn dò ma ma bên cạnh Quận chúa. Sau một hồi chậm rãi câu giờ, ta mới bước ra khỏi viện.
Bỗng một bóng đen từ trên cây nhảy xuống, nắm lấy khuỷu tay ta, kéo ta chạy đi.