Diệt Nhân

Chương 112


Về đến vương cung, ba người lập tức được quốc vương triệu kiến đến.

Trong một căn phòng lớn gọi là Nghị Sự Điện, có một đám người ăn mặc sang trọng đang đợi sẵn.

Bước vào trong phòng, ngoài vài gương mặt quen thuộc như quốc vương Vương Khánh, tam công tước hay đại hoàng tử Vương Hiệu, Đường Lưu Vũ còn thấy khá nhiều kẻ lạ mắt.

Có điều bọn hắn vẫn có đôi nét giống với Vương Khánh và Vương Hiệu, Vương Nhã lại được gọi là cửu công chúa, nếu không có gì đặc biệt thì đây hẳn là những vị hoành huynh khác của nàng.
Sau màn chào hỏi theo phong cách quý tộc, Cao Cần liền dâng hộp gỗ lên, không phải cho quốc vương mà là tam công tước đang ở bên cạnh hắn.

Nhận lấy hộp gỗ, bàn tay tam công tước run run.

Hắn đặt tay lên chiếc khóa gỗ được làm thô sơ do vội vàng, sau cùng đặt nó xuống chứ không mở ra.

Giọng của tam công tước khàn khàn, có thể nghe ra sự phẫn nộ đang tích tụ trong từng lời nói của hắn:
- Là ai?
Cao Cần bình tĩnh đáp:
- Dựa theo thủ pháp giết người thì chính là đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ.
- Ảnh Vũ…
Tam công tước gần như gầm lên khi nhắc đến danh tự này, sau cùng lại không nói thêm gì nữa.

Quốc vương Vương Khánh cho hắn vài phút để bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng:
- Những gì ngươi báo cáo trước đó đều là thật?
- Tuyệt đối chính xác.
- Tại sao Trần Kỳ lại muốn bắt cóc tiểu Nhã?
- Là do thứ đó.

Vẻ mặt quốc vương và đại hoàng tử cũng trầm xuống, những vị hoàng tử khác cái hiểu cái không, hiếu kỳ muốn nghe Cao Cần giải thích xem thứ đó là gì.

Quốc vương chợt nhìn qua Đường Lưu Vũ:
- Ngươi cũng đã thấy?
Đường Lưu Vũ khẽ gật đầu, Vương Nhã hắn là đã sớm nhắn tin cho Vương Khánh, hắn có muốn chối cũng không được.
- Vô tình nhìn thấy, ta đến đúng lúc Trần Kỳ đang…
Quốc vương gật đầu, không cần hắn nói hết liền phất tay ra lệnh:
- Những người biết về nó theo ta đến nơi này, còn lại đều rời khỏi đây đi.
Vài vị hoàng tử không nhịn được lên tiếng:
- Phụ hoàng…
Vương Khánh dứt khoát ngắt lời bọn hắn:
- Có những thứ không biết sẽ tốt hơn cho các ngươi.
Hắn nói xong liền đứng dậy, rời khỏi Nghị Sự Điện thông qua cánh cửa góc bên phải nơi này.

Tam công tước, đại hoàng tử Vương Hiệu, Cao Cần, Vương Nhã cùng Đường Lưu Vũ lập tức theo sau.

Những người khác nhìn theo bóng lưng bọn hắn, ánh mắt có điều suy nghĩ nhưng chỉ còn cách thở dài rời đi.

Không thể không nói Vương Khánh dạy dỗ các con của mình rất tốt.

Bọn hắn yêu thương quan tâm lẫn nhau chứ đấu đá tranh đoạt như các gia đình hoàng tộc khác.

Muốn biết một phần là vì tò mò, một phần khác là muốn bảo vệ Vương Nhã.

Ngược lại, Vương Khánh đã nói chuyện này không biết thì tốt hơn, bọn hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống không hỏi nữa.
Quốc vương Vương Khánh dẫn cả nhóm người đi theo hành lang đến một canh phòng lớn.

Căn phòng không có người canh gác nhưng được lắp đặt một hệ thống bảo vệ tiên tiến bậc nhất.

Dù theo lệnh trừng phạt từ đế quốc, Tô Vân Quốc không được phép nghiên cứu chế tạo các vũ khí chiến tranh hạng nặng nhưng căn phòng này lại có cả súng ống, đạn dược, thậm chí Đường Lưu Vũ còn thấy được bệ phóng tên lửa cỡ lớn được lắp sẵn ba quả đặt trên mái nhà.

Không rõ đây là do Vương Khánh cố tình làm trái lệnh trừng phạt hay đã có thỏa thuận riêng với đế quốc, Đường Lưu Vũ cũng không có ý dò hỏi.

Hắn không đủ quyền lực và cũng chẳng quan tâm.
Quốc vương đứng trước cánh cửa, để hệ thống bên trên quét nhận diện toàn thân sau đó mới bước lại gần, đặt ngón trỏ vào một cái lỗ nhỏ vừa xuất hiện.

Quốc vương khẽ cau mày trong giây lát rồi rút ngón tay ra, dùng một chiếc khăn lau đi vết máu.

Hệ thống nhận diện dung mạo và gen đã hoàn tất, cánh cửa lập tức mở ra.
Thứ xuất hiện bên trong có chút bất ngờ, thiết kế cả hệ thống phòng vệ hoành tráng như vậy chỉ để bảo vệ một căn chiếc cột đá.

Tất nhiên Đường Lưu Vũ cũng biết cột đá này không tầm thường, bởi vì mặt trước của nó có khắc hình một đóa hoa y hệt cái trên má Vương Nhã, màu sắc vẫn còn tươi mới như vừa được tô lên ngày hôm qua.
Cả nhóm vừa bước vào, cửa phòng lập tức đóng lại.

Quốc vương đi đến bên cạnh cột đá, ánh mắt chăm chú nhìn vào đóa hoa kia vài phút rồi mới nói:
- Trừ Đường Lưu Vũ, có lẽ tất cả các ngươi đều đã biết thứ này có ý nghĩa gì với Tô Vân Quốc.


Vậy, Đường Lưu Vũ, hiện tại ngươi có hai lựa chọn.

Một, biết bí mật này và chết.

Hai, biết bí mật này, thề trung thành với Tô Vân Quốc, trở thành một phần trong số chúng ta.

Ta sẽ ban cho ngươi tước vị, trở thành quý tộc, sống một đời vinh hoa phú quý.

Đổi lại, cả đời này ngươi cũng không thể rời khỏi Tô Vân Quốc, cũng không được tiết lộ về sự tồn tại của đóa hoa này với bất kỳ ai mà không có sự cho phép của ta.
Đường Lưu Vũ ra vẻ suy ngẫm.

Gọi là hai lựa chọn nhưng thực chất chỉ có một.

Nghe thì có vẻ rất tốt, nhưng chẳng qua là trở thành một quân cờ cho người khác tùy ý sai khiến.

Quý tộc trong mắt Đường Lưu Vũ vốn chẳng có gì đặc biệt, bọn hắn có tiền, đất đai và quyền lực nhưng lại mất đi tự do.

Đây là điều mà hắn ghét nhất đối với chế độ quân chủ.

Đường Lưu Vũ thích tiền, vì tiền giúp hắn tự do làm điều mình thích.

Nó là công cụ chứ không phải mục đích sau cùng, chỉ có kẻ ngu ngốc không nhìn rõ bản thân muốn gì mới từ bỏ mục tiêu để đổi lấy một thứ công cụ như vậy.
- Có lựa chọn thứ ba sao?
Vẻ mặt quốc vương hơi đổi.

Hắn gần như tin chắc Đường Lưu Vũ sẽ lựa chọn phương án thứ hai.

Bởi vì đây vốn không phải câu hỏi lựa chọn, trừ khi tên này thật sự muốn chết.
Vương Nhã có chút gấp, vội níu lấy tay áo Đường Lưu Vũ kéo nhẹ.

Tuy nàng đã nghi ngờ hắn nhưng vẫn chưa được xác thực.


Đường Lưu Vũ đã cứu Vương Nhã một lần, nàng muốn muốn hắn phải chết ở đây.

Đứng bên cạnh, Cao Cần đã nắm chặt trọng kiếm, tuy hắn xem trọng Đường Lưu Vũ nhưng vẫn chỉ dừng ở mức xem trọng mà thôi.

Hắn đã thề sẽ trung thành tuyệt đối với quốc vương.

Chỉ cần Vương Khánh ra lệnh, Cao Cần tuyệt đối sẽ không do dự mà xuống tay với Đường Lưu Vũ.
Đại hoàng tử khẽ cau mày không biết đang nghĩ gì còn tam công tước từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dạng âm trầm, tựa như núi lửa sắp phun trào, diễn đạt vai một người cha vừa mất đi con trai của mình.

Không khí trở nên căng thẳng, quốc vương chậm rãi hỏi lại:
- Ngươi từ chối đề nghị của ta?
Đường Lưu Vũ nhún vai:
- Vẫn là thôi đi.

Ta không thích đám lễ nghi rườm rà phiền phức của quý tộc các ngươi, cũng không muốn bị trói buộc tại nơi này.

Bí mật gì đó ta cũng không có nhu cầu được biết, các ngươi cứ giữ lại nó cho riêng mình đi.
Lời này vừa dứt, không cần Vương Khánh ra lệnh, Cao Cần lập tức kéo Vương Nhã ra khỏi Đường Lưu Vũ rồi vung kiếm chém mạnh về phía hắn.

Chỉ là một nhát chém nhưng cự kiếm giống như phân thành chín thanh hình rẻ quạt, đồng thời chém vào chín vị trí khác nhau trên người Đường Lưu Vũ.

Lực lượng của Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu bộc phát, thông qua kiếm thuật và năng lượng cường hóa, trực tiếp đánh bay hắn về phía sau, suýt chút nữa tông nát cánh cửa làm từ hợp kim cứng rắn của căn phòng này.



Bình Luận (0)
Comment