Điều Bác Sĩ Muốn

Chương 8

“Ai là cướp!” Tay đó hung hăng đẩy Trần Noãn ra, xoay phắt người lại.

Trần Noãn phát hiện ra đây là một thanh niên vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt đang cau có, hàng mày cau lại, tỏ rõ sự mất kiên nhẫn của khổ chủ.

“Anh! Đồ ăn cướp! Đưa đồ đây!” Trần Noãn thấy đối phương không phải dạng đầu trâu mặt ngựa nên cũng không thèm sợ, xông lại túm cổ áo hắn.

“Cướp chạy đằng kia rồi kìa.” Một bác gái tốt bụng đứng bên cạnh nói.

Trần Noãn ngẩng đầu nhìn thấy một cái bóng đã chạy xa, tức mình đứng phắt dậy: “Anh không phải cướp thì chạy cái gì thế!” Nói rồi tiếp tục truy đuổi.

“Ông đây cũng đi bắt cướp!” Người ở sau lưng cũng gào lên, nhanh chân đuổi theo.

Trần Noãn và người thanh niên không bắt kịp được tên cướp, đúng lúc họ thở không ra hơi nữa lực lượng trị an túm được hắn gô cổ lại.

“Túi này của ai?” Bên trị an nhìn hai người hỏi.

“Của tôi.” Người thanh niên đưa tay ra lấy.

Trần Noãn đang chống nạnh thở dồn, mắt cá chân có vẻ không được ổn lắm, nghe thấy anh ta nhận đồ thì ngẩng phắt đầu lên: “Anh nói vớ vẩn gì thế! Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng truy hô là của một bác gái!”

Người thanh niên quay đầu lại lừ mắt một cái: “Đó là mẹ tôi.”

Trần Noãn ngạc nhiên, vẫn cãi cố: “Ai biết có phải anh ăn không nói có hay không.”

Bên trị an đứng giữa hai bên cũng cảm thấy lúng túng.

May là cặp vợ chồng mất đồ đã chạy tới kịp: “Cảm ơn các anh, cảm ơn các anh.”

“Mẹ.” Người thanh niên gọi xong quay đầu lườm Trần Noãn.

Thấy người phụ nữ ấy đáp lời, Trần Noãn giật mình, thì ra là người một nhà thật à?

“Con gái à, cảm ơn con.” Người phụ nữ bước qua phía Trần Noãn.

Trần Noãn thấy hơi xấu hổ, chân co lên, tay xua rối rít.

“Này, chân cô sao thế?” Người con hỏi.

“Đâu có sao.” Trần Noãn đáp.

“Oắt con, nói năng kiểu gì thế, con gái người ta giúp nhà mình lấy lại túi, chân bị thương rồi, còn không mau xem cho người ta.” Bác gái vốn đang tỏ vẻ thân thiện, dễ gần, quay ngoắt qua nói cậu con trai, xô cậu ta về phía Trần Noãn, xém chút thì tên con trai đó ngã nhào.

Trần Noãn giật cả mình thế mà tay thanh niên đó không gằn lên, mặt nhăn mày nhó quay lại nhìn mẹ rồi quay qua hỏi Trần Noãn: “Có nặng không? Tôi đưa cô đi khám nhé? Tôi là bác sĩ ở đây, tuy cô chỉ tổ vướng chân chứ chẳng giúp được gì nhưng anh đây là người lấy ân báo oán, cảm ơn lòng tốt của em nhé.” Anh ta càng nói đến cuối câu thì càng cao giọng.

Trần Noãn mắt tròn mắt dẹt, lần đầu tiên thấy loại người này, mèo khen mèo dài đuôi.

“Nào, nhanh lên!” Nói rồi nắm lấy cánh tay Trần Noãn kéo.

“Cái thằng này! Cha mẹ về trước đây, nhớ cư xử tử tế với con gái nhà người ta đấy!” Bác gái xắng sở lại gần.

Chớp mắt một cái bác gái lại đổi sang vẻ mặt thân thiện, dễ gần nhìn Trần Noãn: “Con gái à, con tên gì? Tuổi trẻ hăng hái làm việc nghĩa, cô rất ưng con đó.”

Trần Noãn xấu hổ cười trừ: “Cô à, không cần khen con đâu ạ, chỉ là việc nhỏ thôi.”

Tay con trai chẳng tử tế hơn chút nào, thô lỗ kéo tay Trần Noãn đi về phía thang máy: “Đi thôi, khám qua xem sao.”

Vừa rồi đúng là chân không mấy dễ chịu nhưng giờ có vẻ đã đỡ hơn rồi, Trần Noãn gạt phắt tay anh ta ra: “Tôi không sao, không khám, cám ơn.”

“Này, nói rồi không hối được đâu đấy, cô chắc là không khám chứ?”

Nhìn cái mặt vênh vênh của gã, Trần Noãn càng không muốn đi, nhìn chằm chằm lại: “Có đi cũng không đi cùng anh, tôi đi với người khác.”

Trần Noãn nói xong thì lấy điện thoại gọi cho Cố Thanh Thời, gã thanh niên đứng bên cạnh cũng không thấy giận, đứng dẹp sang một bên nhìn cô cười nhạt.

Cố Thanh Thời nhận điện thoại cũng nhanh.

“A lô, không phải cô bảo sắp đến rồi cơ mà? Sao vẫn chưa thấy đâu? Tôi tan làm rồi.” Giọng người kia rất bình thường.

“Bác sỹ Cố, chân em lại bị trật rồi, em đang ở dưới thang máy, anh xuống xem giúp đi.”

Trần Noãn cố ý nói với giọng yếu đuối, Cố Thanh Thời lập tức cúp máy chạy xuống.

Người thanh niên đứng bên cạnh nhìn cô.

“Ồ, anh cũng là bác sĩ nhỉ? Tên gì vậy? Sao gần đây tôi chưa từng gặp anh? Khoa nào thế?” Trần Noãn hỏi liền một lèo.

“Trác Nhất, cô tên gì? Vừa gọi cho Cố Thanh Thời à?” Hắn cau mày.

“Ồ, anh quen bác sỹ Cố hả? Anh ấy nổi tiếng vậy cơ à?”

“Quen, có ai không biết cái tên trăng hoa đó.” Đối phương tỏ rõ vẻ khinh thường, Trần Noãn thầm nghĩ, đây nhất định là do ghen tị.

“Tôi là Trần Noãn, chuyện hôm nay không cần cảm ơn.” Nói rồi định bỏ đi.

Trác Nhất đi theo, dìu một bên tay cho cô: “Tôi biết anh ta đang ở đâu, để tôi đỡ cô qua đó.”

“Ồ, sao đột nhiên anh tốt bụng thế?”

Trác Nhất thu tay về luôn, đứng bất động: “Vậy cô tự đi đi nhé.”

Trần Noãn sặc.

Cố Thanh Thời nhanh chóng chạy tới, thấy Trần Noãn không thoải mái, cảm thấy thật nhức đầu: “Sao lại trật thế?”

“Em vì giúp cái người này, hăng hái làm việc nghĩa, sau đó…”

Trác Nhất lập tức phản đối: “Ha! Cô làm vướng chân chứ giúp được gì, còn hại tôi bị ngã, cái chân của cô chắc cũng là do cô tự làm mình bị trật đó.”

Có Cố Thanh Thời ở đây, Trần Noãn không dám tỏ ra hổ báo, bị đá đểu cũng kệ, chỉ chăm chăm tỏ ra đáng thương để chờ Cố Thanh Thời an ủi đôi câu.

Bác sĩ Cố phát huy tinh thần làm việc nghiêm túc, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân cho cô rồi đứng lên nói: “Không sao cả, có điều cô cũng lên đi, bóp ít thuốc là được.”

“Bác sỹ Cố, anh quen người vừa nãy à?” Khi đã đi xa rồi, Trần Noãn mới hỏi Cố Thanh Thời.

“Ồ, Trác Nhất hả? Bác sĩ thực tập khoa ngoại tim mạch.” Cố Thanh Thời gật đầu.

“Hình như anh ấy khó chịu với anh đấy.” Trần Noãn mách.

Cố Thanh Thời khẽ cười: “Bân Sam bảo tại bữa đó tôi thẳng quá.”

Trần Noãn hơi ngạc nhiên: “Là sao ạ?”

Một lần mọi người cùng họp, Cố Thanh Thời đã chỉ thẳng ra vấn đề trong báo cáo của Trác Nhất, khiến cậu ta mất mặt.

Cố Thanh Thời xoa mũi, nói không đầu không đuôi: “Không phải lúc trao đổi vấn đề học thuật thì nên nghiêm túc hay sao?”

Trần Noãn ngơ ngác rồi bật cười: “Ha ha, đúng thế, nên nghiêm túc, tay kia mới là người không hiểu chuyện.”

Bóp thuốc xong, Cố Thanh Thời lại đi ra ngoài, Trần Noãn ngồi không, không ngờ Trác Nhất đột nhiên xuất hiện.

Anh ta cầm một túi to đi lại, cười thật quái gở: “Xoa thuốc chưa?”

“Rồi.” Trần Noãn gật đầu.

“Cô có quan hệ gì với Cố Thanh Thời thế?” Anh ta vẫn tiếp tục cười quái gở.

“Liên quan gì tới anh!” Trần Noãn dè chừng.

“Này, cho cô. Ăn nhiều một chút tốt cho tiêu hóa.” Anh ta lẳng cho cô một túi chuối.

Trần Noãn đỡ túi chuối, mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu sao người này tự dưng tốt thế.

“Trần Noãn.” Gã đột nhiên cúi người, miệng mỉm cười, đưa tay giữ mặt Trần Noãn.

Trần Noãn giật nảy mình, giữ tay anh ta lại.

“Này, vớ vẩn gì thế!” Trần Noãn quát, mày dựng ngược.

“Thấy cô giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, bổn tọa quyết định miễn cưỡng cho phép cô lấy thân báo đáp, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn đi.” Hàng mày của hắn ta chau lại.

Trần Noãn gạt tay gã ra: “Bản cung từ chối!”

Trác Nhất ngạc nhiên: “Này, cô nhìn anh đây xem, tướng mạo đường hoàng, tuấn tú, lịch sự, phóng khoáng, tiền đồ rộng mở, cô từ chối hả? Tôi bảo cho cô biết nhé, nói rồi không hối lại được đâu, nghĩ cho kĩ đi! Sau này kiếm đâu ra cơ hội tốt như này nữa!”

Trần Noãn bật cười ha hả, người này bị ấm đầu cái chắc rồi: “Thế mau đi đi, em gái nào thích thì cứ để em gái đó rước thôi.”

“Chậc chậc chậc, cô đúng là vô phúc, bao người cầu còn không được, cô lại còn từ chối, đúng là hết thuốc cứu.” Tay đó lắc đầu nhìn cô như đồ ngốc.

“Ha ha ha, anh mau về uống thuốc đi!” Trần Noãn vừa cười vừa vỗ vai y.

“Hừ.”

“Trong mắt bổn cung chỉ có Cố Thanh Thời thôi, không nhìn thấy ai khác hết, cậu từ bỏ đi thôi.” Trần Noãn học theo cách nói của gã.

“Cắt, Cố Thanh Thời có cái gì tốt vậy? Sao tụi con gái các cô đều mù quáng thế, bổn tọa thấy cô là người tốt, định cứu cô một mạng, không ngờ cô còn không cảm kích.”

Cố Thanh Thời vừa khéo trở về, anh ta vội vàng chuồn thẳng.

Trần Noãn nhìn theo bóng lưng anh ta, cười sằng sặc, cô hỏi Cố Thanh Thời: “Anh ta bị bệnh Chūnibyō à?”

Cố Thanh Thời hỏi: “Chūnibyō là bệnh gì vậy?”

Tuy Trần Noãn nói khách sáo là mời cơm cảm ơn bác sỹ Cố nhưng bác sỹ Cố thường ngày hay chậm lụt, vẫn có chút phong độ ga lăng của đàn ông bình thường, tranh trả tiền trước cô.

Cô đành trả tiền mua trà sữa rồi khăng khăng đòi biết nhà Cố Thanh Thời.

“Hay tôi đưa cô về trước nhé.” Bác sĩ Cố lái xe, cảm thấy thật cùng đường bí lối, cô gái này khiến người ta đau đầu quá.

“Bác sĩ Cố, tuy anh xem em là bệnh nhân nhưng anh đối xử với em như bạn bè vậy, vậy sau này chúng ta là bạn bè nhé? Làm gì có bạn bè nào không biết nhà nhau. Không phải anh đang đi xe hay sao, chỉ là tiện thể thôi mà, chừng nào Thủy Thủy lấy chồng rồi, em sẽ tìm một phòng ở gần chỗ anh, sau này có muốn ăn cơm một bữa cũng tiện.”

Trần Noãn thao thao độc thoại một mình, hoàn toàn không cho người khác nói chen vào. Có điều Cố Thanh Thời sau khi bị xoay như chong chóng một hồi lại cảm thấy vậy cũng đúng, làm bạn bè rồi, biết nhau ở đâu cũng tiện, hoàn toàn không nhận ra mưu đồ của cô, thật là lời lẽ xảo trá, mê hoặc chúng sinh, à không, chỉ mê hoặc Thanh Thời thôi.

Cố Thanh Thời lại nghĩ cái cô gái Trần Noãn này hay đưa ra những ý tưởng kỳ lạ, nếu cô ấy muốn ăn vạ ở nhà anh thì biết phải làm sao? Nhỡ đòi chơi mạt chược với anh cả đêm thì làm sao? Ngày mai còn phải đi làm nữa… Cố Thanh Thời đã quên béng mất vụ cô nhằng nhẵng đi theo anh, còn tuyên bố muốn ngủ cùng anh, thực sự coi cô là bạn mình.

May là sói xám Tiểu Noãn cũng không âm mưu lên nhà, anh đưa cô đến cổng tiểu khu thì đã thỏa mãn bảo: “Được rồi, em chỉ muốn biết anh ở đâu thôi, giờ anh đưa em về đi.”

Cô cười hì hì khiến cho bác sỹ Cố thỏ non bỗng thấy áy náy, thấy mình quá bụng dạ tiểu nhân.

Đã đưa Trần Noãn về đến tận cửa rồi mà cô vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích, Cố Thanh Thời nhìn sang thắc mắc, phát hiện cô đang nhìn mình đăm đăm.

“Cô không về đi à?” Anh hỏi.

Trần Noãn chống cằm đáp: “Bác sĩ Cố à, anh đẹp trai thật, chắc chắn có rất nhiều người muốn ngủ cùng anh.” Đúng thế đấy, nhìn hầu kết này, khuôn mặt này, đôi mắt này, ngón tay rồi cả cổ tay nữa, đẹp nhìn không ngừng được.

Lúc anh đứng một chỗ, độ cong thắt lưng thật tuyệt vời; lúc anh mặc áo trắng, càng thêm quyến rũ. Càng nửa đóng nửa mở, nửa che nửa hở thì càng quyến rũ. Nếu nói là trái tim Trần Noãn rung động thì cứ nói luôn là cả toàn thân cô đều đang rung động đi.

Cố Thanh Thời đờ cả người, nói lắp ba lắp bắp: “Trần Noãn à, bạn bè không đùa vậy đâu.” Lỗ tai anh đỏ bừng.

Trần Noãn bật cười: “Bác sỹ Cố à, làm bạn bè nên em mới nói thật đó.”

“Em mau xuống đi, không còn sớm nữa đâu.” Anh bắt đầu vội vã thúc giục, tuy là bạn bè nhưng nói như thế vẫn khiến anh thấy không ổn.

“Cố Thanh Thời à, em thích anh thật đó, thực sự rất thích.” Trần Noãn mặc kệ, chỉ nhìn đắm đuối vào mắt anh.

“Ừ ừ, anh biết rồi, em mau xuống đi.” Anh càng cuống lên, chỉ sợ cô gái này sẽ nhào qua.

Trần Noãn bị đuổi xuống xe, cái người này thật là…

Còn chưa kịp xoay lưng lại, chiếc xe đã phóng đi mất hút, Trần Noãn giật mình, bật cười lớn tiếng.

“Anh chạy cái gì thế!”

Sợ em ăn tôi…

Trần Noãn lấy di động nhắn tin cho Tạ Bân Sam.

“Tỏ tình thất bại.”

Bên kia rep lại ngay.

“Không ngừng phấn đấu.”

Từ đó về sau Trần Noãn đều gọi thẳng tên anh nhà mình, Cố Thanh Thời hơi nhíu mày một chút, có điều cũng không ý kiến được gì.

Chú thích:Hội chứng Chūnibyō: (中二病, phiên âm: Trung nhị bệnh) là một từ lóng có nguồn gốc Nhật Bản, xuất hiện từ lâu đời, chính thức trở nên nổi tiếng sau khi được một diễn viên hài người Nhật sử dụng trong một chương trình vào năm 1999, ở Việt Nam thường được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”. Một trong những biểu hiện thường được gán với hội chứng này là: “Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất “ngầu”, song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường“. (Trần Noãn sử dụng theo nghĩa này). Chūnibyō không phải là bệnh liên quan đến rối loạn thần kinh theo quan điểm y học
Bình Luận (0)
Comment