Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 13

Chương 13

 

Đối với yêu cầu của Lục Thanh, Lương Chiết đồng ý ngay lập tức.

 

Nói gì thì nói, anh cũng không có lý do gì để từ chối.

 

Đến bãi đỗ xe, anh nhìn chỗ đậu xe trống bên cạnh, rồi nghĩ về chuyện chiều nay.

 

"Nếu có thể cho họ đỗ xe ở đây..." Lương Chiết nói. "Có phải sẽ tốt hơn không?"

 

Trong mắt Lục Thanh hiện lên một nụ cười nhạt, ngay khoảnh khắc Lương Chiết quay đầu lại, hắn mở cửa xe: "Đừng lo lắng."

 

"Tôi biết, nhưng cứ không nhịn được muốn đưa ra ý kiến," Lương Chiết cười. "Tính tôi vốn là vậy mà."

 

Họ cùng lên xe.

 

Không biết tại sao, Lương Chiết luôn cảm thấy hôm nay có gì đó khác lạ.

 

Nhưng anh hoàn toàn không thể nói rõ.

 

Khi xuống xe, anh mở cửa, khoảnh khắc hương gỗ tản đi, Lương Chiết mới nhận ra.

 

Lục Thanh hôm nay đã đổi mùi nước hoa.

 

Không phải mùi lạnh lẽo ban đầu, cũng không có cảm giác xa cách do lớp hương cuối mang lại.

 

Trái lại là một loại hương hơi say, hòa quyện với hương hoa hồng, nồng nàn nhưng không hề đột ngột.

 

"Chưa hoàn thiện công thức đâu," Lục Thanh dường như biết anh muốn nói gì. "Chỉ là thử nghiệm thôi."

 

Lương Chiết cười: "Nghe có vẻ khá hay đó."

 

Anh vừa nói, vừa cầm hộp canh sườn từ tay Lục Thanh: "Thầy Lục, anh ở đây à?"

 

"Ừ." Lục Thanh nói. "Gần phòng làm việc hơn một chút."

 

Đây là một khu chung cư sang trọng, gần khu trung tâm thương mại, chỉ cần nhìn một cái là biết đất ở đây đắt đỏ hàng đầu.

 

Sau khi Lục Thanh đỗ xe, họ lần lượt vào khu chung cư.

 

Khi vào thang máy, Lương Chiết nghe đối phương thản nhiên nói: "Lát nữa còn có một giáo viên ở phòng làm việc đến ăn cơm, tối nay lịch học tạm thời thay đổi, anh ấy không kịp gọi cơm hộp."

 

Lương Chiết gật đầu: "Được."

 

Vài giây sau, anh lại cười: "Cũng vừa lúc, nếu cần giúp gì thì cứ gọi tôi."

 

Đúng là tốt thật, thích giúp đỡ mọi người là một thói quen của anh.

 

Chỉ là thói quen này, đặt vào ngày hôm nay, đặt vào lúc này, mang đến có một cảm giác khó tả.

 

Tối nay Lương Chiết không có việc gì, ngày cuối cùng của Tết Trung Thu thường sẽ hơi rảnh rỗi hơn một chút, giống như mỗi tối Chủ nhật vậy. Trước đó, khi anh cùng Thanh Thanh đợi Lục Thanh, anh đã chia gần hết số khách hẹn trước tối nay, giờ Giang Thuận đang lo liệu, anh cũng yên tâm.

 

Lương Chiết vừa dựa vào sofa, vừa xem tạp chí.

 

Không thể không nói, chung cư của Lục Thanh được sắp xếp vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

 

Có thể là chung cư dành cho người độc thân, diện tích không lớn nhưng rất tinh xảo. Vừa vào cửa là một căn bếp mở, phòng ăn và phòng khách liền kề. Phía bên phải là một phòng ngủ chính, bên còn lại là một phòng đọc sách nhỏ, ban công nằm ở vị trí bên ngoài.

 

Tổng thể là tông màu đen chủ đạo, thêm những giá đỡ màu bạc giản dị, giống hệt cảm giác mà hắn mang lại cho người khác, nghiêm cẩn đến mức mọi thứ được bày biện đều chính xác đến từng centimet.

 

"Thầy Lục." Lương Chiết gọi hắn, "Nếu có gì cần giúp, nhất định phải nói nhé."

 

"Không sao đâu."

 

"Tôi là người không ngồi yên được, anh biết mà."

 

Lương Chiết vừa nói vừa đứng dậy, đi vào bếp, dựa vào tủ lạnh bên cạnh nói: "Cho tôi việc gì đi, thầy Lục."

 

Nói câu này mà không nhịn được cười, rồi đối diện với ánh mắt Lục Thanh, một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói thản nhiên của đối phương.

 

"Vậy em đợi chút...." Lục Thanh nói. "Rồi làm người nếm thử đi."

 

Lương Chiết nghe xong thì vui vẻ: "Cũng được."

 

Trong bếp hơi nóng bốc lên nghi ngút, Lục Thanh đang hâm nóng canh sườn, lúc này lại cầm theo mì Ý xoắn.

 

Đúng là không hổ danh người đàn ông này ngay cả khi ở trong bếp cũng toát ra vẻ tao nhã đến lạ.

 

Lương Chiết biết mình không rời mắt khỏi Lục Thanh.

 

Một lúc sau, anh thấy đối phương đang tìm gì đó, trông như những nguyên liệu cần dùng để nấu ăn.

 

"Sao vậy?"

 

"Có thể trước đó húng quế đã dùng hết rồi." Lục Thanh nhìn kệ gia vị, hơi nhíu mày.

 

"Tôi giúp anh lấy." Lương Chiết ngồi dậy. "Ở đâu vậy?"

 

Lục Thanh: "Tủ thứ hai bên cạnh phòng khách."

 

"Được, còn cần gì nữa không?"

 

"Không cần," Lục Thanh nói. "Chắc có một lọ chưa mở, ở giữa lọ hương thảo và lọ muối."

 

Lương Chiết gật đầu.

 

Anh ngẩng đầu định vươn tay, nhưng động tác chợt khựng lại.

 

Ở phía dưới chiếc tủ đó, anh thấy một chiếc hộp gỗ đựng đồ, nắp hé mở, bên trong có chìa khóa, thẻ ngân hàng, và vài thứ khác như nhẫn, đồng hồ.

 

Thật ra, Lương Chiết không quá quan tâm đ ến những thứ này. Dù sao ra ngoài ai cũng cần mang theo những vật dụng thiết yếu, đặt trong một chiếc hộp đựng đồ thì cũng bình thường.

 

Nhưng rồi, một lọ nước hoa đã thu hút sự chú ý của anh. So với những chai nước hoa thông thường, chai này trông giống một lọ nước hoa được đặt riêng, với đường cong tinh xảo, vừa nhìn đã thấy được lựa chọn kỹ lưỡng.

 

Với tính cách của Lục Thanh, Lương Chiết nghĩ rằng nước hoa thông thường sẽ không được đặt ở đây, dù sao không gian có hạn, thứ đặt ở đây chắc chắn là loại hắn thường dùng. Điều này càng khơi gợi sự tò mò của Lương Chiết.

 

Anh đã từng thấy chai Lãnh Hương, nhưng không phải loại này. Vậy thì, đây chính là mùi hương anh đã ngửi thấy tối nay.

 

Lương Chiết khá tò mò. Anh muốn biết Lục Thanh điều chế mùi hương gì, và đặt tên là gì.

 

Vì vậy, ánh mắt Lương Chiết dừng lại trên lọ nước hoa đó. Một lúc sau, anh vươn tay, ngón trỏ chạm vào mép chai, xoay nhãn hiệu ra phía trước.

 

Đó là nét chữ của Lục Thanh.

 

Anh chỉ nhìn lướt qua đã  nhận ra.

 

Nhưng nói gì thì nói, vào giờ phút này, Lương Chiết nhìn thấy không chỉ có vậy. Mùi hương thoang thoảng còn vương lại trên đầu ngón tay, khi cái tên nước hoa hiện ra, sự rực rỡ, nồng nàn và say đắm của Ecuador ngày ấy, cũng hiện lên trước mắt anh.

 

5th Sept, Sunny

 

Dusty Rose.

Bình Luận (0)
Comment