Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 19

Chương 19

 

Trong lúc chờ đợi trong xe, Lục Thanh đi mua bữa sáng. Vốn Lương Chiết định đi mua, nhưng chuyến bay bị trễ, phải chờ thêm mấy tiếng đồng hồ, thế là anh tranh thủ chợp mắt một lát. Lục Thanh đã nhanh chóng mang bữa sáng đến.

 

"Xem tôi này, ngửi thấy mùi đồ ăn là tỉnh ngay." Lương Chiết cười với Lục Thanh, dụi dụi mắt, "Americano đá hả?"

 

Lục Thanh đưa túi giấy cho anh: "Buổi sáng uống cái này không tốt cho dạ dày."

 

Lương Chiết ngồi thẳng dậy, nhìn vào trong túi. Một phần bánh mì nướng giăm bông với thịt xông khói, bắp nướng và một ly cà phê nóng. Quả thật rất Lục Thanh.

 

Lương Chiết: "Cảm ơn."

 

Lục Thanh xua tay, lấy quyển sổ tay từ ghế sau, ngồi vào ghế lái và bắt đầu làm việc.

 

Cuối thu đầu đông, trời luôn mù sương. Lương Chiết ôm ly cà phê, nhìn phía chân trời dần sáng, màu trắng  hiện ra.

 

"Lát nữa anh đừng vào bên trong sảnh sân bay." Lương Chiết nói, "Tôi vào là được rồi."

 

"Không sao đâu." Lục Thanh ngước mắt nhìn anh, "Phụ một tay cũng được."

 

Lời này rất hợp lý, Lương Chiết cũng không từ chối được. Anh kéo tấm thảm xuống một chút. Thấy Lục Thanh gấp quyển sổ lại, anh mở lời: "Mấy ngày nay phòng làm việc bận không?"

 

"Đơn hàng không nhiều lắm, chủ yếu đang bận triển lãm."

 

"Vậy cũng là bận rồi." Lương Chiết nói, "Ai bảo anh thức trắng đêm với tôi, làm tôi thấy ngại."

 

Lục Thanh: "Không có gì."

 

Hắn dừng một chút, rồi nói: "Hôm nay là thứ hai."

 

"À đúng rồi, cửa hàng các anh thứ hai nghỉ. Vậy tranh thủ đưa xong rồi về nghỉ ngơi đi." Lương Chiết ngáp một cái, "Đợi chút hai đứa em đến nhà mẹ tôi, tôi cũng về ngủ một lát."

 

Vị trí sân bay tuy xa nội thành, nhưng bất ngờ gần nhà bà ngoại. Thêm vào đó Lương Chiết không có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho hai em gái, nên hai ngày trước đã gọi điện cho người giúp việc, nhờ dì chuẩn bị chút đồ, rồi trực tiếp đưa hai em qua đó ăn cơm và nghỉ ngơi.

 

Lương Chiết cũng phải về nhà một chuyến. Buổi tối có khách hàng đặt làm hình xăm, chỉ đích danh anh, nên không thể vắng mặt. Hơn nữa, nếu mọi người đều đi hết, để Lục Thanh một mình lái xe không về cũng thấy ngại, Lương Chiết nghĩ ngoài việc đền đáp người ta, dù sao cũng là giúp đỡ, nên tìm cơ hội trả lại.

 

Hai người trò chuyện vài câu không đầu không cuối, cuối cùng thấy thời gian không còn sớm, Lục Thanh gấp thảm lại, để cặp công văn từ ghế sau ra phía trước, rồi cùng Lương Chiết vào sảnh sân bay.

 

Hai cô em gái vẫn như anh tưởng tượng. Vừa ra đến thấy Lương Chiết, chẳng cần hành lý gì, đã vừa khóc vừa ôm anh.

 

Dù sao cũng lâu ngày không gặp, Lương Chiết cũng thấy mắt đã cay cay, một lát sau vỗ vỗ vai hai em gái: "Được rồi, chúng ta về thôi, đừng để người ta chờ lâu."

 

Lời này vừa dứt, Lương Vũ và Lương Kỳ mới để ý thấy Lục Thanh đứng bên cạnh, ngượng ngùng gãi đầu: "Anh hai, đây là..."

 

Lương Chiết sờ cằm, nói: "Lục Thanh, bạn anh."

 

Nghe vậy, Lương Vũ và Lương Kỳ nhfin nhau, cười đầy ẩn ý, sau đó thoải mái chào hỏi Lục Thanh. Nhưng nói thế nào đi nữa, khi hai người đàn ông đi phía trước giúp đẩy hành lý, hai cô em gái vẫn đi theo sau, không ngừng nhìn họ.

 

"Đừng để ý lời các em ấy nhé." Lương Chiết khẽ nói một câu, "Hai đứa nó vừa về, có lẽ hơi phấn khích quá."

 

Lục Thanh khẽ cười. Hắn thường ngày không nói nhiều, dù ở cùng Lương Chiết, số lần nói chuyện cũng đếm trên đầu ngón tay. Lương Chiết nhìn hắn một cái, rồi nói: "Hay là lại cho tôi một cái vali đi."

 

"Không sao đâu."

 

"Nếu phòng làm việc có tin nhắn gì đến, một mình anh xoay xở không kịp."

 

Lục Thanh đẩy hành lý đi về phía trước: "Không phải em biết mật khẩu điện thoại của tôi sao, cứ giúp tôi xem là được, không có gì đâu."

 

Lúc này đến lượt Lương Chiết nhìn hắn. Dù ngữ khí tự nhiên, cũng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, anh cứ cảm thấy cách hai người họ đứng cạnh nhau không giống cảm giác của bạn bè. Chuyện này hôm nay nghĩ mãi không ra, có lẽ do cả đêm mệt mỏi.

 

Sau khi nói xong, Lục Thanh cũng không có biểu hiện gì, hai người trực tiếp đến chỗ đậu xe. Không biết từ khi nào, tay áo hắn xắn lên nửa cánh tay, lộ ra bắp tay săn chắc đầy sức lực, khi nhấc vali lên, còn có thể thấy rõ những đường gân nổi lên. Có lẽ do quanh năm tập thể hình, hắn gần như không tốn chút sức nào, trực tiếp nhấc vali vào cốp xe.

 

Thế là ánh mắt Lương Chiết lại dừng trên người hắn.

 

Buổi sáng không có nhiều xe, khoảng hơn 10 giờ đã đến nhà mẹ Lương. Người giúp việc ra mở cổng sắt, Lương Chiết đẩy vali vào trong. Lục Thanh cũng giúp một tay.

 

Lương Chiết ngượng ngùng gãi đầu: "thầy Lục, anh cứ đợi bên ngoài là được rồi."

 

"Không sao đâu."

 

"Thì là... ngõ bên trong hẹp, còn bị dột nữa, áo khoác của anh trông rất mới rất quý, về lại phải giặt." Lương Chiết không nghĩ ra lý do gì hay hơn, nhưng vẫn ngại để Lục Thanh giúp. Người ta đã thức trắng đêm với mình, lại còn giúp một đường xách hành lý, thật là ngại ngùng.

 

Lục Thanh cười: "Nếu em thấy áo khoác quý, tôi cởi ra là được."

 

"Vậy cũng không được."

 

"Cho nên..." Lục Thanh xách hành lý lên, dường như hiểu được Lương Chiết đang nghĩ gì, tiện tay xách luôn hai cái túi trong tay anh vào nhà.

 

Đến khi đồ đạc đã vào nhà, đặt trên nền nhà lót báo, Lương Chiết định đi.

 

"Anh hai." Lương Vũ khẽ kéo tay anh, "Ở lại nói chuyện với tụi em một lát đi mà."

 

"thầy Lục còn ở ngoài đó."

 

"Thì..."

 

Lương Chiết cười: "Để ngày mai, anh mang ít đồ ăn đến cho các em."

 

Nói xong anh không nán lại lâu, Lục Thanh đợi ở ngoài ngõ, cũng không đậu xe lâu. Lương Chiết dặn dò người giúp việc lát nữa trên mạng còn giao rau dưa đến, sau đó trực tiếp rời đi.

 

Lương Chiết vốn bảo Lục Thanh về thẳng, nhưng đối phương nhất quyết không chịu. Một đường đòi đưa đến tận chỗ Lương Chiết ở, thậm chí ngay khi anh vừa lên xe, Lục Thanh đã nhập địa chỉ vào định vị.

 

Thấy vậy, Lương Chiết cũng không nói gì nữa, trực tiếp lên xe.

 

Đến khi xe đang đi trên đường, Lương Chiết nghe Lục Thanh nói: "Buổi tối mấy giờ có việc?"

 

"8 giờ." Lương Chiết nói, "Khách quen, bảo đi ăn bữa cơm trước rồi qua."

 

"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, về nhà đừng nhìn điện thoại."

 

Lương Chiết: "Ừ, còn anh?"

 

Lục Thanh: "Về nhà ngủ bù."

 

Lương Chiết nghe xong liền cười. Hai người không nói gì nữa.

 

Nói thật, thức trắng đêm quả thật rất mệt, đặc biệt lại còn lăn lộn rất lâu. Mà lúc này Lương Chiết không ngủ được, liền hạ cửa kính xe xuống một chút. Dù trời lạnh, gió cũng không đủ làm anh tỉnh táo hơn.

 

Thức đêm là một chuyện, cảm xúc gần gũi trong lòng lại là một chuyện khác. Cộng thêm lúc trước nhìn mấy lần điện thoại, giao diện du lịch Tây An cứ chập chờn trước mắt, theo nhịp lắc lư của xe, khiến người ta muốn ngất đi.

 

Họ rất nhanh đã đến khu chung cư, trực tiếp lái vào hầm để xe.

 

"Đậu xe ở cạnh chỗ thang máy nhé?" Lục Thanh đột nhiên lên tiếng, "Em có thể đi thẳng lên lầu."

 

Lương Chiết đáp: "Được thôi, tùy anh."

 

Lục Thanh: "Ừ."

 

Sau đó Lương Chiết nghĩ thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy luyến tiếc Lục Thanh, lại buồn ngủ. Chờ xe dừng hẳn,  Lương Chiết nghiêng đầu, không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói: "Hay là anh đừng về nữa, chỗ nào mà chẳng ngủ được, đến nhà tôi nằm một lát cũng được."

Bình Luận (0)
Comment