Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 23

Chương 23

 

Nghe thấy câu nói ấy, Lương Chiết không biết chính mình đang nghĩ gì.

 

Ngón tay đang xoay tròn chiếc tăm khựng lại. Anh quay đầu, nhìn về phía Lục Thanh.

 

Thùng xe vẫn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch đều đều. Nhưng Lương Chiết không cảm thấy đột ngột – dường như dưới âm thanh nền này, hai người họ mới có thể thật sự trò chuyện, nói ra những lời sâu kín.

 

“Kỳ thật cũng không có gì,” Lương Chiết nói, “Tôi cứ như vậy thôi, anh đừng quá để tâm chuyện này.”

 

Lúc này anh có chút hối hận, có phải đã dồn ép đối phương quá mức rồi không. Nhưng Lục Thanh mang đến cho anh cảm giác lại không phải như vậy, mà giống như đang sốt ruột muốn phanh phui chính mình ra, toàn bộ bày cho anh xem.

 

“Tôi và cậu ta không có quan hệ huyết thống,” Lục Thanh nói.

 

Lương Chiết nhìn hắn.

 

“Chúng tôi là gia đình tái hôn, tôi sống cùng cha, cậu ta là do mẹ cậu ta mang đến,” Lục Thanh nói rất bình tĩnh, tựa hồ không phải đang nói về chính mình, “Từ cấp hai, chúng tôi đã sống cùng nhau.”

 

Lương Chiết khẽ đáp: “Ừ.”

 

Đây là lần đầu tiên anh chạm đến những điều sâu kín trong con người đối phương.

 

Trong khoảnh khắc này, anh chỉ có thể là một người lắng nghe tĩnh lặng.

 

“Chuyện em anh đòi tiền anh…” Lương Chiết nói, “Là thật sao?”

 

Ánh mắt Lục Thanh rũ xuống, đáp: “Đúng vậy.”

 

“Xin lỗi nhé,” Lương Chiết nói, “Nếu anh cảm thấy khó chịu khi nhắc đến, thì đừng nói.”

 

Lục Thanh lắc đầu. Hắn tựa người vào cửa kính, nhìn về phía xa xăm: “Chỉ là bởi vì, mẹ cậu ta đã từng cứu mạng cha mẹ tôi.”

 

Câu nói này khiến Lương Chiết ngẩn người.

 

Hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh.

 

“Đây là một chuyện bất ngờ, khi tôi hiểu chuyện, chúng tôi đã là gia đình tái hôn rồi,” Lục Thanh nói, “Mặc dù không làm bất kỳ thủ tục nào, nhưng sau khi tôi về nước học cấp hai, chúng tôi đã sống cùng nhau. cậu ta không thích đọc sách, lại thích cờ bạc, cha nể tình mẹ cậu ta, nên cuối cùng khi thiếu tiền, liền nhắm vào tôi.”

 

“cậu ta đổi họ thành Lục, giống họ tôi, đương nhiên có thể tìm tôi đòi tiền,” giọng Lục Thanh thật bình thản, nhưng Lương Chiết nghe ra sự đau lòng.

 

“Đã từng từ chối chưa?”

 

“Chuyện hai năm trước, chính là sau khi từ chối thì xảy ra,” Lục Thanh nói, “Kỳ thật tôi không để ý, tôi cho cậu ta  tiền, gần như chỉ vì mạng mẹ tôi. Nhưng sau đó tôi phát hiện, chuyện này căn bản sẽ không công bằng.”

 

Mặc dù biểu tình Lục Thanh không có gì thay đổi, nhưng Lương Chiết càng nghe càng khó chịu.

 

Một nỗi đau lòng đến rối bời.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, lời này không sai, chỉ cần Lục Thanh còn mở cửa hàng điều hương, Lục Uyển sẽ giống như con đỉa hút máu, bám vào hút khô tất cả.

 

“Thằng nhãi đó dám đến bôi nhọ anh,” Lương Chiết nói, “Là tôi, tôi sẽ trực tiếp xông vào tiệm nó, cho nó một bài học.”

 

Lục Thanh khẽ cười: “Vô dụng.”

 

“Quan hệ của tôi và cha không tốt, có lẽ ông ấy càng cần đứa em trai này hơn,” lúc này hắn mới nhíu mày, nhưng hoàn toàn có thể thấy, không phải vì họ, mà là vì một nguyên nhân khác.

 

Điểm này Lương Chiết không hỏi.

 

Nhưng dù thế nào, theo những gì anh tìm hiểu trước đó, hẳn là do mẹ hắn.

 

Lục Thanh luôn sống cùng mẹ, cho đến khi về nước học cấp hai, mà mẹ hắn luôn sống ở nước ngoài, cũng là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, đến nay vẫn hoạt động trong nghề.

 

thân phận bị bỏ lại chính là mẹ Lục Thanh, không có gì đặc biệt, Lương Chiết đoán hắn đau lòng vì điều đó.

 

“Chuyện bộ sưu tập cao cấp lần trước, bạn bè em chắc chắn đều đã nói với em rồi.”

 

“Ừ.”

 

“Tôi cho rằng cậu ta chỉ dám làm chuyện xấu sau lưng, không ngờ lần triển lãm đó, cậu ta lại đem sản phẩm của cửa hàng ra so sánh, trực tiếp dán trước cửa hàng...” Lục Thanh nói, “Sau khi dán poster xong, cậu ta còn quay đầu cười với tôi một cái, nói anh à, sao anh có thể như vậy chứ, anh không có sản phẩm của riêng mình sao?”

 

Lương Chiết lập tức nhíu mày.

 

Tính đặc thù của chuyện này anh không phải không hiểu, giống như nghề xăm của anh vậy, dù trong giới biết rõ sự phỉ báng, biết rõ sự vu khống, nhưng hậu quả gây ra không phải là những người trong nghề, cũng không phải những người yêu thích nước hoa, mà là những người ngoài cuộc.

 

Nước hoa không phải thứ thiết yếu như cơm ăn áo mặc, đối với những thứ không phải nhu yếu phẩm, đôi khi sự trong sạch không quan trọng bằng dư luận. Rốt cuộc khi chuyện ầm ĩ lên, những người không có hứng thú đi ngang qua nghe ngóng một chút rồi thôi, sẽ không nói là sẽ đi tìm hiểu sâu xa.

 

Nhưng đến khi có nhu cầu về nước hoa, họ sẽ nhớ rõ đã có chuyện như vậy, tự nhiên mà vậy, sẽ tránh xa cửa hàng của Lục Thanh.

 

Ảnh hưởng như vậy mới là lớn nhất.

 

“Tôi thấy những đơn hàng cao cấp đó…” Lương Chiết hỏi, “Năm nay đều đã quay lại rồi sao?”

 

“Nhiệt độ dư luận giảm nhanh, nên đương nhiên có thể hợp tác lại. Đối với họ mà nói, có được một cửa hàng sản xuất ổn định, không có gì là không tốt.”

 

Nói xong những điều này, Lục Thanh thu ánh mắt khỏi cửa sổ, nhìn về phía Lương Chiết.

 

Hắn ít khi nói nhiều như vậy.

 

Đơn giản là vì đối phương là Lương Chiết, là người mà hắn luôn sợ hãi nói ra toàn bộ sự thật.

 

Đến nỗi ý nghĩ này nảy sinh từ khi nào, hắn cũng không biết, tựa hồ trong lúc vô tình, Lương Chiết đã trở thành người mà hắn không muốn dùng quá khứ để trói buộc.

 

Lục Uyển không phải là một người đơn giản như vậy, điểm này dù là Lương Chiết hay Lục Thanh, trong lòng họ đều rõ ràng. Nhưng đến nỗi mục đích là gì, thì không thể nói rõ.

 

Tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiếu tiền.

 

Đến Tây An, khi đoàn tàu dừng lại, ước chừng đã bốn giờ chiều.

 

Mọi người đều đói bụng, nhưng sức lực ham chơi vẫn còn, vì thế chỉ gửi hành lý ở khách sạn rồi đi thẳng đến một quán bar gần đó.

 

Vốn Lương Chiết nghĩ Lục Thanh muốn nghỉ ngơi, nhưng ngoài ý muốn là hắn không chỉ quyết định đi cùng họ, mà còn chủ động là người đầu tiên gọi xe.

 

Tựa hồ từ khi quen biết đối phương, ngày càng có nhiều chuyện khiến Lương Chiết hiểu thêm về Lục Thanh, cảm giác chậm rãi thấu hiểu này thật tốt.

 

“Anh Lương với thầy Lục đi một xe đi,” Giang Thuận cười nói, “Em nhường đường cho hai người.”

 

“Còn chưa uống rượu đâu, em đã say thế rồi à.”

 

Giang Thuận xua tay: “em với thầy Vương và mấy người kia đua xe.”

 

Lương Chiết bật cười, hóa ra mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.

 

“Đến đó phải ăn chút gì lót dạ trước đã,” giọng Lương Chiết vẫn như bình thường, “Đợi chút khoai tây chiên, bắp rang bơ gì đó đều mang ra hết, khao bản thân một bữa.”

 

Lục Thanh đứng bên cạnh anh, đáy mắt mang theo ý cười: “Sao vậy?”

 

Lương Chiết đáp: “Khôn khéo chứ sao. Nếu tôi không chọn chuyến tàu này, chúng ta không biết còn phải quanh co bao lâu nữa.”

 

“Bất quá…” Biểu tình Lương Chiết từ trêu đùa dần trở nên nghiêm túc, “Chuyện Lục Uyển…”

 

Anh chưa nói hết câu, chỉ lắc đầu.

 

Lục Thanh gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng rồi nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ tự giải quyết.”

 

Lời này vừa nói ra, Lương Chiết hoàn toàn yên tâm.

 

Vẫn là thầy Lục của anh.

 

Hai người họ cứ thế trò chuyện, đợi đến khi xe tới, Lục Thanh thu ô, nhường Lương Chiết lên xe trước, và ngay khi họ vừa lên xe, xe của Giang Thuận cũng tới.

 

Bọn họ cười nói ồn ào chen chúc lên xe, Giang Thuận bỗng nhiên kêu “ái” một tiếng.

 

“Sao, làm sao vậy?” Trần Vạn hoảng sợ, “Cậu lúc kinh ngạc la hét cái gì?”

 

“Không phải,” Giang Thuận gãi đầu, “Giống như có người vừa nhìn chúng ta.”

 

Trần Vạn: “Hả?”

 

“Chắc tôi nhìn lầm rồi,” Giang Thuận nói, “Một người cao cao gầy gầy, đang đứng hút thuốc ở đằng kia.”

 

cậu ta nói không đầu không đuôi, người cũng không còn ở đó, Trần Vạn liền kéo cậu ta trêu chọc một trận, đánh vài cái lung tung rồi ầm ĩ trở về, không ai để ý.

 

Nhưng Giang Thuận vẫn cảm thấy có người nhìn, nhìn chằm chằm vào họ, nhìn rất lâu rất lâu.

 

Khi Lương Chiết và Lục Thanh đến, vừa đúng giờ cơm tối.

 

Rất náo nhiệt, người ra vào ăn cơm uống rượu không ít, bất quá đi sâu vào bên trong một chút, vẫn rất yên tĩnh, tựa hồ mọi người đều tụ tập ở trước quầy bar.

 

Họ trải qua một quãng đường dài như vậy, trên tàu cũng chỉ có lương khô và mì gói, đến quán ăn việc đầu tiên là gọi món.

 

Nào là nghêu hấp rượu trắng, giăm bông hun khói Tây Ban Nha, nấm tapas, đều gọi trước mỗi thứ một phần.

 

Một đám người trưởng thành ồn ào mãi chẳng đi đến đâu, sau khi gọi món lại rủ nhau đi uống chút rượu.

 

“Uống gì đây?” Lục Thanh hỏi.

 

“Không uống loại nặng đô.”

 

Lục Thanh: “Vang trắng? Hay là Rosé?”

 

“Vang trắng đi, nhẹ nhàng một chút.” Lương Chiết tiến đến gần Lục Thanh, dùng tay chỉ vào menu gọi món, “Thêm sườn nướng thảo mộc này nữa.”

 

Một bên, Giang Thuận khẽ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc.

 

Ông chủ của mình bình thường mạnh mẽ bao nhiêu, whiskey cả chai cũng uống cạn, vậy mà gặp thầy Lục lại ngây ngô như một tên đàn ông chưa trưởng thành, làm nũng đủ kiểu.

 

Nhưng lời này không thể nói ra, nói ra chắc chắn bị ông chủ đuổi đánh.

 

Thế là cậu ta kéo Trần Vạn ra bàn bên cạnh ngồi.

 

Lương Chiết bật cười.

 

Chuyện gì thế này? Chỉ là uống chút rượu thôi mà cũng thành ra thế này.

 

Đợi đến khi đồ ăn được mang lên, dù sao cũng là lần đầu tiên liên hoan giữa các đồng nghiệp, Lương Chiết nhiệt tình uống thêm vài chén.

 

Gọi là phòng làm việc, anh cảm thấy chỉ có chỗ của Lục Thanh mới đúng nghĩa, còn chỗ của anh, chữ “bát” còn chưa có một nét phẩy, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

 

Bất quá, ra ngoài xã hội lăn lộn, mọi người gặp mặt đều gọi nhau là “thầy”, ở chỗ làm việc gọi một tiếng “phòng làm việc” cũng chẳng sao, khách khí tôn trọng nhau là lời hay ý đẹp.

 

Đến khi mọi người đã ăn uống no say, Lương Chiết cầm chai rượu ra ngoài.

 

Vừa đến tối, đèn lồng ở Tây An đã được thắp lên, cổ kính và tuyệt đẹp.

 

Đặc biệt là những dải đèn đỏ rực rỡ, tựa như pháo hoa rơi xuống nhân gian.

 

Lương Chiết chưa từng đến Tây An, nhìn thấy cảnh này, không khỏi lấy điện thoại ra chụp ảnh liên tục. Anh dựa vào lan can kính  bên ngoài, uống vài ngụm rượu rồi đặt xuống, tiếp tục đốt điếu thuốc.

 

Nghe thấy tiếng động phía sau, Lương Chiết không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Chỗ này thật không tệ, cảnh đẹp.”

 

“Đến Giáng Sinh, nơi này sẽ còn đẹp hơn nữa.”

 

“Anh đến đây nhiều lần rồi sao?”

 

“Mỗi năm đều có triển lãm nước hoa, nơi này cơ bản cũng sẽ tổ chức.” Lục Thanh nói, “Nhưng trước đây, tôi không cảm thấy nó đẹp đến vậy.”

 

Lương Chiết sờ sờ cằm: “thầy Lục nầy, lời này của anh… có phải là ý mà tôi hiểu không?”

 

Lục Thanh khẽ cười.

 

Trên người đối phương thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.

 

Hòa quyện với hương sườn nướng thảo mộc và bạch quả, khiến người ta không thể nghĩ thêm điều gì khác.

 

Bất quá, dù có chút men say, Lương Chiết vẫn không khỏi nghĩ đến chuyện sáng nay.

 

Lúc đó, Lục Thanh đã nghĩ gì khi nói những lời đó với anh?

 

Lương Chiết dụi tắt điếu thuốc. Tàn lửa vẫn chưa hoàn toàn tan trên tuyết, anh bước thêm vài bước về phía trước, bốn năm giây sau lại tiến gần thêm chút nữa, cho đến khi vai anh chạm vai Lục Thanh.

 

“Chuyện anh nói hôm nay.” Lương Chiết đột nhiên lên tiếng, “Anh nói không bắt được tôi… Điều đó là chắc chắn. Con người tôi vốn như vậy, tâm tính hoang dã, không ai có thể quản được tôi.”

 

Khi nói những lời này, Lương Chiết không nhìn Lục Thanh. Vai anh chỉ đơn giản là muốn cùng đối phương đi về phía trước ngắm cảnh, cứ thế đi về phía trước, những thứ ở phía sau anh hoàn toàn không để tâm đ ến —

 

Có thể nghe thấy hơi thở, nhịp tim và tất cả mọi thứ của đối phương.

 

Như vậy là đủ rồi.

 

Vừa nói, anh vừa nắm lấy ngón tay đối phương, tựa như trao cả bản thân mình: “Bất quá, anh Lương đời này chưa từng thất bại trong chuyện tình cảm, ngược lại bị anh trói buộc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment