Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 29

Chương 29

 

Lúc này, đầu óc Lương Chiết không hỗn loạn mới là không bình thường.

 

Hơn nữa với vô số ly rượu làm nền trước đó, lúc này hắn nói gì cũng không nhượng bộ. Vì thế Lương Chiết cũng hùa theo, kéo tay Lục Thanh, đến nỗi áo sơ mi đối phương cũng có thể bị anh túm xuống, nghiêng đầu hỏi: "Đáp án gì cơ?"

 

Biết rõ là cố tình hỏi.

 

Lúc này những người ngồi ghế dài đều đã ra khu vực gần sân khấu, chỗ ngồi vốn náo nhiệt vắng đi một ít người.

 

Nhìn như lạnh lùng, nhưng Lương Chiết lại cảm thấy có thể thiêu đốt.

 

Từ cổ tay bị nắm, một đường hướng lên trên, đốt đến bên trong áo sơ mi.

 

Một mùi Lãnh Hương vốn nhàn nhạt, lúc này khoảng cách gần càng trở nên nồng đậm. Dường như giờ khắc này chỉ còn lại có hai người họ.

 

Cũng chỉ có họ.

 

Vì thế Lương Chiết liền cười, khi anh không đứng đắn, luôn là như vậy, đến cả khuyên tai bạc cũng có thể lắc lư.

 

Hô hấp của Lục Thanh khẽ rối loạn.

 

"Đáp án à." Hắn khó khăn kéo dài âm cuối, rồi nặng nề buông xuống, "Anh bây giờ nói cho em."

 

Xúc cảm truyền đến từ bên môi, Lương Chiết theo bản năng run rẩy, vài giây sau khẽ cười, không hề phản kháng, mà là chủ động nâng cằm, hùa theo đối phương, thậm chí có thể nói là một sự mời gọi.

 

Đều đã ở cái tuổi này.

 

Không cần nhiều lời, cũng không cần lý trí, những thứ khác đều có thể.

 

Lương Chiết lúc này nhắm mắt, anh không dám đối diện với đôi mắt kia, dường như chạm phải, sẽ hoàn toàn bị thiêu đốt. Mà giờ phút này, hơi thở đối phương hòa lẫn hương nước hoa, khiến lý trí anh lung lay sắp đổ.

 

Đúng lúc này, anh cảm thấy đối phương khẽ chạm vào khóe miệng: "Rõ ràng chưa?"

 

"Cái gì?"

 

"Anh nói đáp án." Giọng Lục Thanh trầm thấp, cứ như vậy dán sát vào môi Lương Chiết, như gần như xa, "Rõ ràng chưa?"

 

Lương Chiết thở dài một hơi.

 

Ai mà chịu nổi, huống chi đối phương lại là Lục Thanh đứng đắn đến vậy.

 

Vì thế anh mở bừng mắt.

 

Nhìn vào đôi mắt kia, anh cười, hơi thở vẫn chưa ổn định, khẽ ừ một tiếng.

 

Vài giây sau, anh cũng hạ thấp giọng: "Cầu còn không được."

 

Được thôi, bị hắn quản thì cứ bị quản đi.

 

Lương Chiết anh cả đời chưa từng bị ai trói buộc, lúc này, thỉnh thoảng để móng vuốt bị trói lại cũng tốt.

 

Quán bar vẫn ồn ào, bartender lát sau mang hết rượu Lương Chiết gọi đến. Lúc này Lương Chiết chỉ im lặng đẩy ly rượu vào bên trong, không động đến.

 

"Còn nhớ mấy ngày trước em tặng anh hoa hồng không?" Lương Chiết đột nhiên hỏi.

 

"Ừ."

 

"Lúc đó bó hoa hồng kia, tặng không đã."

 

Lục Thanh nhìn anh một cái: "Vì sao?"

 

Lương Chiết thở dài: "Cũng không có gì, chỉ là sau đó chúng ta không phải cãi nhau một trận rồi trở mặt sao, em đều đổ lên mấy bông hồng đó rồi."

 

Kỳ thật cũng không có bao nhiêu liên quan.

 

Chỉ là anh luôn cảm thấy, bông tuyết có thể vùi dập hoa hồng.

 

"Mỗi lần sau cơn mưa, em nhìn những bông hồng đó lại thấy tiếc." Lương Chiết nói, "Đẹp như vậy, một trận mưa xuống là hết."

 

Lục Thanh dường như nghĩ đến điều gì, khẽ cười.

 

"Sao vậy?"

 

"Không có gì." Giọng Lục Thanh vẫn trầm như thế, chỉ là vẻ đứng đắn mang theo một chút không dễ phát hiện, đuôi mắt hơi nhếch lên.

 

Lương Chiết ngẩn ra một chút, nhớ lại những lời tình cảm vừa rồi, tự mình cảm thấy vui vẻ.

 

"Em muốn nghĩ như vậy cũng đúng thôi;" anh uống một ngụm nước, sau đó dựa vào ghế dài nhìn Lục Thanh, "Sau này không gọi anh là thầy Lục nữa, gọi là Lục Hồng thế nào."

 

Nghe vậy, Lục Thanh không đáp lời anh.

 

Nhưng ánh mắt kia rõ ràng đã nói lên tất cả.

 

Lương Chiết nói gì cũng được.

 

Hắn đều tán thành, tất cả đều có thể chấp nhận.

 

Dịp Tết Nguyên Đán, Lương Chiết và Lục Thanh đều bận. Nói một cách thông thường, một người là nhà điều hương, một người là thợ xăm, vào ngày lễ chắc chắn không có lý do gì để nghỉ ngơi.

 

Lúc này trạng thái của Lương Chiết rõ ràng khác trước.

 

Dù không mang điện thoại đi làm, nhưng chỉ cần không xuống lầu, anh nhất định sẽ ôm khư khư cái điện thoại, ngồi trong góc cười khúc khích.

 

Bộ dáng này khiến Giang Thuận và Trần Vạn nhìn nhau rất nhiều lần.

 

"Anh ấy như vậy không sao chứ?" Giang Thuận hỏi.

 

"Không, không biết nữa." Trần Vạn tiếp lời, "Nhưng nhìn qua thì không bình thường lắm."

 

"Cái này còn có thể bình thường được sao? Ai suốt ngày cười một mình với cái điện thoại, như vậy mới đáng sợ ấy."

 

Bất quá hai người dù nói vậy, cũng không dám trực tiếp đi hỏi, tuy rằng họ biết là ai, nhưng tiền thưởng cuối năm vẫn phải cố gắng giành lấy, không thể vì chuyện này mà tự mình làm hỏng.

 

Lương Chiết làm xong việc hôm nay, trực tiếp đặt một lọ tương ớt đỏ trước mặt Trần Vạn: "Lát nữa em đi quán ăn Hồ Nam mua đồ ăn, nhớ đưa cái này cho ông chủ."

 

"Tương ớt Tây An?"

 

"Đúng vậy, anh với Lục Thanh tìm rất lâu, mua được đúng loại của cửa hàng cũ làm." Lương Chiết nói, "Thơm lắm."

 

Giang Thuận: "Anh không tự đi đưa sao?"

 

Lương Chiết: "Anh tan làm."

 

Giang Thuận "à" một tiếng: "Anh hôm nay về sớm vậy?"

 

"Không có việc gì thì đừng gọi anh." Lương Chiết nói, "Trần Vạn hôm nay làm ca tối, nhớ đồ ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh trên lầu hai, đừng cứ để trên bàn ở phòng nghỉ, mùa đông cũng dễ hỏng."

 

Lương Chiết nói xong liền đi.

 

Không một dừng lại một chút nào, vội vàng đến nỗi còn lái xe, trực tiếp về nhà.

 

Kỳ thật hôm nay anh vội vàng như vậy là có nguyên nhân.

 

Anh và Lục Thanh quyết định bù đắp những ngày lễ, những ngày trước bỏ lỡ, toàn bộ sẽ từ từ bù lại, dù chuyện của Lục Uyển không mấy giải quyết được, nhưng hiện tại ngày tháng phải sống cho tốt.

 

Lần này họ định bù đắp trước Tết Nguyên Đán.

 

Lương Chiết đương nhiên mời Lục Thanh, tay nghề nấu nướng của anh đương nhiên không thể lãng phí. Mà lúc này, Lục Thanh cũng đang chờ ở dưới lầu, trên tay xách theo hai túi đồ mua sắm, đứng thẳng tắp.

 

Lương Chiết vừa thấy liền vui vẻ.

 

Dù vậy, cái túi kia cũng bị thầy Lục xách thành Hermes rồi.

 

"Chờ lâu rồi hả?" Lương Chiết nói, "Vừa rồi trên đường kẹt xe."

 

"Không lâu." Lục Thanh hạ kính xe, ý bảo anh vào, "Anh vừa đến em cũng tới rồi."

 

Từ lần trước trở đi, khoảng cách giữa họ gần hơn không ít.

 

Dù không tiếp xúc cơ thể qúa nhiều, nhưng vị trí một trước một sau rõ ràng tăng lên nhiều. Hôm nay khi nấu ăn, Lục Thanh đứng ngay sau lưng anh, xem anh nấu ăn.

 

Nói sao nhỉ, tư thế như vậy mang một ý nghĩa độc đáo.

 

Rốt cuộc có thể yên tâm giao phó sau lưng cho đối phương, ngoài anh em ra cũng chỉ có một khả năng.

 

Đến khi đặt món bít tết cuối cùng lên bàn, Lương Chiết lại cảm thấy có bóng người dựa lại gần, đặt một lọ nước hoa nhỏ lên bàn.

 

"Hương này là..." Ánh mắt Lương Chiết dừng trên tay đối phương, kinh ngạc nói, "Hương mới?"

 

Lục Thanh ừ một tiếng.

 

Lương Chiết liền cười: "Là hương gì?"

 

Mà lần này đối diện Lương Chiết, đáy mắt Lục Thanh mang theo ý cười, hắn vươn tay vòng qua Lương Chiết, như muốn ôm lấy đối phương, đặt lọ nước hoa lên bệ bếp.

 

Lục Thanh: "Đoán thử xem."

 

"Nghề ai người nấy giỏi, thầy Lục." Lương Chiết nói, "Hay là lần sau em xăm cho anh đoán thử xem?"

 

Lục Thanh lúc này mới thực sự cười, rồi dùng lực ôm chặt anh.

 

Lần này là dán sát rạt, cũng thực sự ôm trọn, tựa như con đực tuyên bố chủ quyền, khiến Lương Chiết không thể nhúc nhích, dường như hôm nay không cho đáp án, hắn sẽ không buông tay.

 

Ánh mắt Lương Chiết dừng trên cánh tay đối phương, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn hắn. Hồi lâu, anh nói: "Thật sự muốn em đoán à?"

 

Lục Thanh: "Ừ."

 

Lương Chiết dùng ngón tay sờ sờ môi, suy nghĩ một lát nói: "Thăng Tuyết Sơn."

 

"Nghiêm túc chút." Lục Thanh nói.

 

Lương Chiết liền cười, tiếp tục nghiêng mắt nhìn hắn: "Đừng úp úp mở mở nữa."

 

Lục Thanh lúc này mới buông tay ra.

 

Nói sao nhỉ, chuyện đúng mực này, hai người họ càng chơi càng lên trình.

 

Không phải muốn trực tiếp dán sát, cũng không phải xa cách, hai người nên trò chuyện đều trò chuyện, nên trêu đùa đều trêu đùa, giờ phút này không chiếm được lại càng khiến người ta muốn ngừng mà không được.

 

Lục Thanh xoay nhẹ lọ nước hoa.

 

Nhãn màu trắng lộ ra.

 

—— Vũ Lạc Hoa Hồng.

 

Phía dưới tên có hình một bông hồng, dây leo quấn quanh xuống đến đáy chai, thêm vào một chút lãng mạn.

 

Lương Chiết nhìn vài giây.

 

Cái tên này với anh không xa lạ, lúc ấy anh đã từng nói, tặng hoa hồng đáng tiếc là bởi vì bên ngoài rơi kỳ thật là mưa chứ không phải tuyết, những hạt mưa rơi xuống cánh hoa, chẳng còn gì.

 

Giống như hoa hồng, mưa rơi rụng cánh, tan vào đất rồi cũng biến mất.

 

"Lọ này, chính là hương hoa hồng sau cơn mưa." Giọng Lục Thanh rất dịu dàng, nhưng lại mang theo một sự cứng cỏi đáng tin cậy, "Sau này hoa hồng tàn úa, đau lòng, thì ngửi cái này."

 

Nói những lời này, hơi thở đối phương trực tiếp phả vào tai Lương Chiết.

 

Ấm áp và ngứa ngáy.

 

Nhớ đến lúc ở quán bar trước đó, tai anh như muốn bốc cháy.

 

Lương Chiết cố gắng chuyển chủ đề: "Tỉ lệ pha chế là gì?"

 

Lục Thanh lùi lại một chút, nói: "Hương hoa chú trọng độ ngọt, không thể quá gắt, cũng không thể quá nhạt, tỉ lệ tương đối thông dụng là 3:5:2, nhưng không cố định, nhiều lúc, những cái này đều là tự chỉnh."

 

Kỳ thật cái này không quan trọng.

 

Anh không hiểu về ngành này, nhưng nghe thôi đã thấy thích thú, mỗi một chữ, mỗi một âm tiết người đàn ông này nói ra anh đều yêu thích vô cùng.

 

Bất quá Lương Chiết vẫn nghiêm túc lắng nghe.

 

Từ thiết kế đến tỉ lệ pha chế, từng bước từng bước anh đều nghe kỹ, đến cuối cùng, khẽ nhíu mày.

 

"Thầy Lục, cái này không đúng." Lương Chiết đếm trên đầu ngón tay nói, "Tỉ lệ của anh thiếu, hương cuối còn thiếu một cái."

 

Lục Thanh nhìn Lương Chiết, dường như đang trầm tư: "Thật sao?"

 

Lương Chiết liền bật cười: "Anh cũng có thể phạm loại sai lầm này à."

 

Lục Thanh: "Kỳ thật có, vừa rồi quên nói thôi."

 

"Là cái gì?" Lương Chiết bỗng nhiên có chút tò mò.

 

Lục Thanh không trực tiếp trả lời anh, con ngươi dần dần trở nên sâu thẳm, hắn vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đối phương, viết xuống công thức pha chế hương cuối cùng.

 

Nói sao nhỉ, hương cuối là nơi lãng mạn nhất của hương thơm.

 

Chờ hương đầu và hương giữa tan đi, cuối cùng mùi hương thoang thoảng kia cứ như vậy hiện ra.

 

Đến tận lúc này, Lương Chiết như nghĩ ra điều gì, ngước mắt lên liền thấy đối phương đang cười, như đang khẳng định ý nghĩ của anh.

 

"Đúng vậy, đây là tỉ lệ hương cuối cùng, gọi là..."

 

“Lục Thanh.”
Bình Luận (0)
Comment