Chương 39
Hôm nay khi Lương Chiết đến tiệm, vừa lúc cửa hàng hoa bên đường mở cửa. Ngày thường anh không có nhiều thời gian để ghé qua, vì thế Lương Chiết bước vào dạo một vòng, chọn một bó cẩm tú cầu mang về tiệm.
Khác với cô gái trẻ tiếp đón lần trước, lần này là một người phụ nữ lớn tuổi, nhìn thấy Lương Chiết, đôi mắt bà liền cong lên, rất giống với cô gái kia.
“Bó tú cầu màu xanh này là hàng mới về đấy cháu.” Bà chủ rất nhiệt tình, thấy Lương Chiết cầm hoa, lại đưa thêm một ít cúc non , nói có thể phối cùng.
Lương Chiết cười cười: “Không cần đâu ạ, cháu không tặng ai cả.”
Bà chủ “À” một tiếng, rồi nói anh trong thật đẹp trai, nhìn qua chắc có không ít cô gái theo đuổi.
Lương Chiết vừa nghe liền cười, khi cầm hoa còn tự hào nói: “Cháu có người yêu rồi.”
Lời này anh nói không sai, anh thật sự có người yêu, thậm chí có thể nói, người kia vẫn là người đã theo đuổi anh từ trước, ngày nào cũng đặt hoa gửi đến cơ mà.
Bà chủ cười đến nỗi nếp nhăn hiện rõ: “Đối tượng làm nghề gì thế cháu?”
“Anh ấy là nhà điều chế hương.”
Bà chủ không quá hiểu biết về nghề này, chỉ có thể cười nói: “Thế thì tốt quá.”
Có lẽ lát sau lại tò mò, khi giúp anh cắt tỉa hoa, bà hỏi: “Có thể điều chế được mùi hoa vào nước hoa không?”
Lương Chiết liền cười nói đương nhiên là được.
Anh dừng một chút, sau đó nói đâu chỉ hoa, toàn bộ bốn mùa đều có thể điều chế được .
Nói như vậy, Lương Chiết lại bắt đầu cân nhắc chuyện tặng hoa.
Hoa mùa đông nói không hẳn là khó bán, nhưng lại dễ bị đông cứng hỏng, dù sao cũng là trời đông giá rét. Nhưng Lương Chiết chính là muốn tặng, vì thế anh tỉ mỉ lựa chọn một hồi, cuối cùng chọn được loại hoa: hoa hồng Scotland .
---
Hôm nay Lương Chiết đến tiệm một mình.
Giang Thuận làm ca chiều, Trần Vạn đổi ca sáng cho anh, bởi vậy trong tiệm rất vắng vẻ, khi mở cửa còn có một chút mùi hương chưa tan. Lương Chiết đặt điện thoại lên giá, mở cửa sổ thông gió.
Gần Tết Âm Lịch, cửa tiệm của họ cũng trang trí vui tươi, mấy chậu quất cảnh được bày ra, trên đó treo những bao lì xì lớn màu đỏ. Lương Chiết mở cửa sổ xong liền mang những chậu quất này vào phòng làm việc, sợ bị gió thổi.
Trong lúc đợi khách, anh ra ngoài quét tuyết, tiện thể hút điếu thuốc.
Vẫn là điếu thuốc Đức của Giang Thuận.
Gần đây Lương Chiết thật sự rất thích hút thuốc lá.
Kể cả rượu cũng vậy, cái lý thuyết “trở lại nguyên trạng” của anh sau khi gặp Lục Thanh liền hoàn toàn không còn phù hợp, đổi thành Whiskey hoặc rượu trực tiếp.
Chuyện này thật ra Giang Thuận xem không hiểu nhất.
Cậu ta nói anh yêu đương rồi mà. Sao thuốc vẫn hút mạnh vậy.
Lương Chiết trả lời: “Yêu đương không được mạnh mẽ à.”
Giang Thuận liền hỏi: “Mạnh mẽ ở phương diện nào?”
Lương Chiết liền cười, nói: “Mọi phương diện đều mạnh mẽ.”
---
Khách hàng hôm nay muốn làm một hình nhỏ, cũng không có yêu cầu màu sắc gì, chỉ cần một bông hoa hồng và mấy chữ cái tiếng Anh là được. Lương Chiết vừa hỏi yêu cầu, vừa chuẩn bị dụng cụ.
Khách hàng nhìn anh vài lần, thấy anh nhìn lại, mới ngượng ngùng gãi đầu: “Ngại quá.”
“Không sao đâu.” Lương Chiết cười cười, “Thế nào cũng được.”
Khách hàng vui vẻ, có lẽ là lần đầu tiên thấy một thợ xăm bình dân mà đẹp trai như vậy, lại nói thêm một câu: “Thật sự cái gì cũng được?”
“Đúng vậy.” Lương Chiết nói, “Nhưng có một điều.”
Khách hàng gật đầu: “Anh nói đi.”
Lương Chiết: “Tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp là giới hạn cuối cùng.”
Khách hàng hoàn toàn bật cười: “Anh đúng là người lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
Lời này khiến Lương Chiết cứ xua tay, nói không sao, bản thân anh là thế mà, vui vẻ là được rồi.
---
Buổi sáng không có nhiều hình xăm, lại đúng lúc này, Lương Chiết bật một chút nhạc để nâng cao tinh thần.
Không chọn bài nào khác, chính là “Prologue” của Xuân Quang Xạ Tiết.
Giai điệu Tango vừa vang lên, Lương Chiết liền nghĩ đến đêm hôm trước hai người họ đã điên cuồng đến mức nào, thật sự rất không chân thực.
Anh độc thân nhiều năm như vậy. Từ trước đến nay chưa từng mất kiểm soát đến thế, đặc biệt là lúc này, Lương Chiết cảm thấy anh vội vàng muốn giao cả trái tim mình cho đối phương.
Nhiệt độ trong tiệm của Lương Chiết luôn ấm áp, anh thường ngày bất kể xuân hạ thu đông đều chỉ mặc áo ngắn tay, nhiều nhất là một chiếc áo khoác mỏng. Lúc này anh lại vùi mình vào công việc, không chú ý nhiều đến những thứ khác.
Vì thế, phần cổ tay áo để lộ một chút cổ tay, ngoài hình xăm ra, còn có những vết hằn, tím xanh xen kẽ nhau .
Đợi đến khi xăm xong, Lương Chiết cúi đầu thu dọn dụng cụ mới phát hiện ra điều này.
Lúc này anh không nhịn được liền cười, đưa tay xoa xoa, cũng không mặc áo dài tay che đi.
Anh không phải kiểu người ngại ngùng, không có gì phải che giấu.
“Cảm ơn anh.” Khách hàng trước khi đi hỏi Lương Chiết, “Có thể chụp ảnh không?”
Lương Chiết nhìn vị khách này một cái, cười nói: “Thế nào cũng được.”
Khách hàng chụp xong lại nói cảm ơn, hỏi có thể đăng lên mạng không.
Lương Chiết: “Cứ thoải mái đăng, không cần hỏi nhiều đâu.”
Khách hàng liền cười, lại nói cảm ơn.
---
Lúc này khách hàng đã đi, Giang Thuận 9 giờ 45 đến. Lương Chiết liền một mình dọn dẹp tầng hai một lần. Mặc dù hiện tại có thể dùng máy tính hoặc iPad để thiết kế, nhưng bản nháp anh cũng sẽ vẽ tay, cảm giác dùng bút chì phác thảo lên giấy, dường như mang đến nhiều cảm hứng hơn, Lương Chiết vẫn luôn nghĩ như vậy.
Lương Chiết liên tiếp thu dọn nhiều bản nháp, anh dùng một ngăn kéo để chứa những thứ này, nhưng khi giúp di chuyển đồ đạc, lại thấy được vết hằn trên cánh tay, chỉ có thể cười.
Sắp xếp xong liền trực tiếp gửi tin nhắn cho Lục Thanh, nói khóa điều hương kết thúc, hay là ăn một bữa cơm, buổi chiều anh lại về tiệm.
Gửi xong không thấy hồi âm, Lương Chiết nhìn chằm chằm màn hình một lúc, rồi màn hình tối đen.
Giang Thuận lúc này vừa lúc đến, thấy tầng một không có ai, liền trực tiếp lên tầng hai.
Thấy Lương Chiết liền nói: “Anh ơi, anh đi chuẩn bị đi, đừng chậm trễ khóa điều hương.”
Lương Chiết ừ một tiếng, nói được, anh thay bộ quần áo dày hơn một chút rồi đi. Lúc này anh định cởi áo ngoài, thấy Giang Thuận đang lật bản nháp của mình, bỗng nhiên liền hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Giang Thuận chưa kịp phản ứng: “Sao cơ?”
“Đi ăn bữa sáng đi.” Lương Chiết nói, “Anh muốn thay quần áo.”
Lúc này đến lượt Giang Thuận ngạc nhiên, Lương Chiết như thế nào cậu ta còn không rõ sao, lúc này vẻ ngượng ngùng và e thẹn lại thật thú vị.
Lúc trước làm hình xăm có lẽ cũng đã để lộ ra rồi, nhưng với cậu ta, một người quen biết, thì lại không được.
Giang Thuận vui vẻ đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Anh trai, anh không phải là…”
Chưa nói xong, liền thoáng nhìn thấy gì đó, càng thêm vui vẻ không ngừng.
“Ai da.” Vẻ mặt Giang Thuận thật là gian tà , “Được rồi em biết rồi, bây giờ đến cả cái này cũng phải kiêng kỵ, là thầy Lục bảo anh vậy đúng không?”
“Em muốn xem cũng được.” Lương Chiết đối mặt với người anh em này cũng có thể nói thẳng, đưa tay liền định cởi áo, đợi đến khi để lộ một chút phần eo, Giang Thuận liền ba hoa nói không nhìn không nhìn, sợ bị thầy Lục ám sát.
Lương Chiết cứ mặc cậu ta trêu chọc.
---
Mặc dù khóa học của Lục Thanh gần 10 giờ bắt đầu, nhưng thường sẽ trễ một chút, vì học viên không thể nào đều đúng giờ đến, cũng sẽ chuẩn bị một ít dụng cụ điều hương.
Lương Chiết ra cửa khi gần 10 giờ, nhận được một cuộc điện thoại từ Lục Thanh.
Nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, Lương Chiết liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Thanh nghe có vẻ cũng đang ở bên ngoài, liền nói, “Khóa điều hương bị hủy rồi.”
Lương Chiết sững sờ, anh theo bản năng muốn hỏi, nhưng lúc này giọng Lục Thanh rất vội vàng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế là Lương Chiết liền nói “Được.”
Không hỏi nguyên nhân, cũng không nhất thiết phải hỏi ngay bây giờ.
Lương Chiết hỏi địa chỉ, nói lát nữa sẽ trực tiếp đặt một phần cơm mang qua.
Lục Thanh gửi một định vị.
“Xin lỗi.” Lục Thanh nói, “Lát nữa sẽ gọi lại cho em.”
“Không sao đâu.” Giọng Lương Chiết rất bình tĩnh, khi nhìn vào màn hình điện thoại anh cười cười, “Chờ anh gọi lại cho em.”