Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 5

Chương 5

 

Lương Chiết gần như lập tức nhấn nút chấp nhận.

 

Dù biết mình không còn là trẻ con, tuổi tác cũng đã ở ngưỡng này, nhưng khoảnh khắc ấy anh vẫn thấy vui vẻ lạ thường.

 

Ảnh nền WeChat của Lục Thanh là một vùng biển rộng mênh mông, đường chân trời hòa lẫn vào biển cả. Phía bên trái là một mỏm đá nhô ra biển, khắc dòng chữ nhỏ "La tạp giác" – rất đơn giản, nhưng cũng thật sạch sẽ.

 

Suy nghĩ vài giây, Lương Chiết chủ động gõ chữ.

 

Lương Chiết: thầy Lục.

 

Lục Thanh: Cứ gọi tôi Lục Thanh là được.

 

Lương Chiết: Ừ.

 

Sau khi dòng chữ này được gửi đi, cả hai người lại im lặng.

 

Rất kỳ lạ, Lương Chiết có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này lại không thể diễn đạt thành lời. Chờ thêm một lát, anh suy nghĩ rồi lại gõ mấy chữ.

 

Lương Chiết: Lát nữa anh có rảnh không?

 

Lục Thanh: Sao vậy?

 

Lương Chiết: Có một nhà hàng tapas rất ngon, ngay ngoài phố chỗ cửa hàng anh ấy…… Ăn tối nhé?

 

Khoảnh khắc Lương Chiết gửi tin nhắn đi, anh hối hận một giây. Có lẽ người ta đã có hẹn rồi thì sao?

 

Nhưng đã muốn mời thì cứ mời thôi, vì vậy anh cũng không để ý nhiều.

 

Anh không thêm bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào, cũng không thêm "ha ha ha" hay gì khác, dường như thêm những thứ đó sẽ tạo khoảng cách giữa hai người. Vài giây sau, thậm chí có thể nói là vừa mới gửi đi, Lương Chiết đã thấy Lục Thanh trả lời.

 

Lục Thanh: Có rảnh.

 

Lương Chiết: Tôi gửi địa chỉ và thời gian cho anh.

 

Giống như Lương Chiết, không có thêm bất kỳ từ ngữ biểu lộ cảm xúc nào.

 

Lương Chiết cầm điện thoại cười khẽ, tiện tay chia sẻ vị trí nhà hàng qua.

 

Đây là một con hẻm khá rộng, ban ngày ánh mặt trời sẽ xuyên qua những tán lá thưa thớt chiếu xuống. Vì vậy, chủ quán kê vài chỗ ngồi bên ngoài cửa hàng. Buổi chiều đến, rất nhiều khách hàng sẽ ngồi ngoài trò chuyện.

 

Hẹn chính là 6 giờ rưỡi chiều, lúc đó vừa đúng giờ cao điểm tan tầm. Khi Lương Chiết đến, người vẫn còn rất đông, vì thế anh chọn một chỗ ngồi nửa ngoài trời.

 

Nói thế nào nhỉ, nhà hàng tapas này Lương Chiết đã lưu lại từ lâu, vẫn luôn không tìm được cơ hội đến.

 

Anh không phải là kiểu người sống quá cầu kỳ, dù bề ngoài có vẻ chỉn chu, hợp thời, không quá lỗi mốt, nhưng kiểu sống này vẫn còn hơi xa lạ với anh – vẫn là vùi đầu nghiên cứu bản thảo trong tiệm phù hợp với anh hơn.

 

Nhà hàng không lớn, nhưng vì là nhà hàng tapas, phục vụ cả bữa xế và bữa tối uống rượu, nên khi Lương Chiết và Lục Thanh đến, nhân viên  trực tiếp giới thiệu set ăn tối.

 

Tiết trời mùa này rất dễ chịu, hoàng hôn buông xuống mang theo chút dư ấm, chiếu lên ấm áp.

 

Lục Thanh gọi một phần tapas gà ăn kèm đậu nghiền.

 

Thêm một ly cà phê đá kiểu Mỹ.

 

Lương Chiết suy nghĩ một lát, búng tay một cái, gọi món tapas gà giống Lục Thanh, lại thêm cơm lạp xưởng Bohemian.

 

Thấy ánh mắt Lục Thanh dừng lại, Lương Chiết gãi gãi đầu, cười có chút ngốc nghếch, "Buổi tối còn phải làm việc, nên ăn no một chút."

 

Lục Thanh xới cơm vào bát, đặt trước mặt Lương Chiết: "Còn mấy khách nữa?"

 

"Ba người thì phải, thời gian xếp sẵn rồi, nhưng chắc phải làm đến nửa đêm." Lương Chiết cũng rất tự nhiên đẩy đ ĩa tapas về phía trước, uống một ngụm cà phê đá kiểu Mỹ: "Quen rồi."

 

Lời này nói thật lòng, Lương Chiết đã quen.

 

Trước đây chọn ngành xăm mình đơn giản là vì thấy chuyện này ngầu, cộng thêm học nghề là có thể kiếm tiền, gánh nặng gia đình có thể nhẹ bớt, vì thế liền vào nghề.

 

Lương Chiết vẫn còn nhớ rõ lúc đó, nhà có việc cần tiền gấp, Giang Thuận liền rủ anh cùng góp vốn mở cửa hàng. Nhưng tính tình anh vốn nóng nảy, đã chọn thì không hề nghĩ đến chuyện khác, trực tiếp đâm đầu vào nghề xăm mình.

 

Dù sao trong xã hội này, có thể gặp được một nghề mình cảm thấy hứng thú mà vẫn kiếm được cơm ăn, cũng coi như may mắn.

 

"Đang nghĩ gì vậy?" Lục Thanh hỏi.

 

"Không gì, chỉ là đang tính giờ tan làm tối nay." Lương Chiết nói, "Sáng mai còn phải trang trí cái biển hiệu, treo ở ngoài  tiệm nữa……"

 

Lục Thanh im lặng nghe Lương Chiết nói, chờ anh nói xong liền rót cho anh một ly nước đá: "Vất vả rồi."

 

"Hầy, chỉ là một tiệm xăm mình thôi mà." Lương Chiết cười, "Không có gì ghê gớm."

 

"Xăm mình cũng là nghệ thuật." Sắc mặt Lục Thanh nghiêm túc hơn anh tưởng nhiều, "Không phải ai cũng thiết kế được."

 

Lục Thanh khi nói chuyện rất đàng hoàng.

 

Đó cũng là điểm Lương Chiết thích ở hắn.

 

Đến khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn lấp lánh sáng lên, cũng là lúc Lương Chiết đến giờ làm việc.

 

Lương Chiết nhìn đồng hồ trên cổ tay, 7 giờ tối, không sai biệt lắm vị khách đầu tiên của buổi tối sẽ đến tiệm.

 

Lúc này Lục Thanh cũng nhận vài cuộc điện thoại, hình như đầu dây bên kia đang nói về chuyện lớp học điều hương.

 

Bất quá Lương Chiết không để ý lắm.

 

Anh cầm áo khoác từ lưng ghế lên, đang muốn ra hiệu cho hắn anh sẽ về trước để làm việc, đã bị Lục Thanh giữ lấy cổ tay.

 

"Chờ lát nữa xong khách rồi...." Hắn hạ thấp giọng, có thể thấy cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc, "Tôi đưa em về."

 

"Chỗ anh……" Lương Chiết cười, "Không phải 9 giờ rưỡi tối là đóng cửa sao? Tôi ít nhất phải 11 giờ."

 

"Phòng làm việc vẫn luôn mở cửa." Lục Thanh nói, "Buổi tối không có việc gì, có thể chờ em."

 

Lương Chiết nghe xong rất vui vẻ.

 

Lời này nghe cứ như tình nhân nói chuyện, đều là chờ đợi cả.

 

Lương Chiết liền cười: "Kỳ thật cũng không tính muộn, tôi có thể tự về……"

 

Vừa nói anh còn muốn thoái thác một chút, lại cảm thấy lực ở cổ tay nặng thêm.

 

"12 giờ rưỡi tối." Lục Thanh ngữ khí cũng rất tự nhiên, "Sau khi xong việc ra cửa rẽ phải, đầu hẻm đó có thể đỗ xe."

 

Nghe được lời này, Lương Chiết liền vui vẻ ra mặt.

 

Anh "ừ" một tiếng rồi chỉ vào điện thoại: "Vậy anh cứ bận trước đi, tôi đi đây."

 

Không sai lệch so với dự đoán của Lương Chiết, buổi tối anh bận xong việc cũng gần 10 giờ rưỡi.

 

Hôm nay Giang Thuận và Trần Vạn đều không có ở tiệm, cả hai đều vì chuyện tình cảm mà xin nghỉ trước, một người muốn chia tay một người muốn tiến xa hơn, Lương Chiết cũng tùy họ.

 

Dù sao anh có cả tấn thời gian.

 

Bao gồm cả buổi tối nữa.

 

Bất quá nói thế nào đi nữa, Lương Chiết đã quen rồi, một mình loay hoay làm xong mọi việc, rồi lại một mình vẽ bản thảo ngẩn người, nghịch chiếc bật lửa mới mua, rồi rít một điếu thuốc, tóm lại là thoải mái thế nào thì làm thế ấy.

 

Nhưng hôm nay Lương Chiết không hút thuốc.

 

Anh nhìn mình trong gương, nhìn chằm chằm một lát rồi mở chiếc hộp gỗ bên cạnh, đeo chiếc khuyên tai hình bông tuyết, chỉnh lại mái tóc.

 

Ngồi xuống sô pha vài giây sau, lại cảm thấy không ổn, lên lầu thay một chiếc áo khoác khác.

 

Nói ra thì hơi xấu hổ, chỉ là gặp mặt, tiện đường đi nhờ xe thôi, nhưng lại ăn diện hẳn hoi.

 

Làm xong những việc này, anh dựa vào bên cửa sổ, không nhúc nhích nữa. Chiếc bật lửa màu bạc xoay vài vòng trong tay, đóng mở liên tục, kêu lách tách một hồi lâu.

 

Hình ảnh Lục Thanh gọi điện thoại buổi chiều hiện lên trong đầu, Lương Chiết khẽ nhéo mũi, dường như đang suy nghĩ điều gì.

 

Lục Thanh đến đón anh vừa đúng 11 giờ rưỡi, không hơn không kém một phút. Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, dường như vừa từ trong cửa hàng ra.

 

Bóng đêm ngoài cửa sổ tràn vào, hòa lẫn ánh đèn đường mờ ảo, kéo dài bóng dáng của họ.

 

Hắn không nói gì, màn hình điện thoại vẫn sáng, chỉ là lúc mở cửa xe, lại có thêm mấy tin nhắn. Thấy ánh mắt Lương Chiết nhìn sang, hắn nói; "Không có gì, chỉ là dạo này muốn mở lớp học điều hương."

 

Lương Chiết nhớ lại lúc trước ở trong cửa hàng có giới thiệu khóa học điều hương: "Trong cửa hàng anh à?"

 

Lục Thanh: "Ừ."

 

Lương Chiết gật đầu: "Vậy chắc mệt lắm."

 

Lục Thanh lắc đầu, khẽ cười một chút: "Quen rồi."

 

Lương Chiết nghe xong liền thấy vui vẻ, đây là đang học theo anh đây mà.

 

Lương Chiết cúi đầu lấy bao thuốc ra, "Có loại mới thử xem không?"

 

"Thất Tinh?"

 

"Đúng vậy, trước kia toàn hút loại nặng, giờ thấy bạc hà cũng khá, lạnh họng thoải mái." Lương Chiết vừa nói, vừa dùng ngón cái gạt nhẹ chiếc bật lửa.

 

*Cạch*

 

Ngọn lửa nổi lên, lung lay vài cái.

 

Lương Chiết cúi đầu châm thuốc.

 

Chờ điếu thuốc cháy đều, Lương Chiết khum tay che làn khói mờ ảo. Lúc này, anh thấy Lục Thanh cũng đang ngậm một điếu thuốc trên tay, nhưng không châm lửa, cách vài giây lại cắn nhẹ vào điếu thuốc.

 

"Muốn lửa không?"

 

"Ừ."

 

"Được, tôi châm cho."

 

Lương Chiết nói rồi móc bật lửa ra, "tách" một tiếng mở nắp chiếc bật lửa bạc. Nhưng lần này, anh liên tiếp dùng ngón cái quẹt vài cái, lại không có động tĩnh gì.

 

"Kỳ lạ, chắc khí không lên được." Lương Chiết nói, "Tôi thử lại."

 

Lục Thanh lắc đầu nói không sao.

 

Hắn nhìn Lương Chiết quẹt lửa, hỏi một câu: "Ngày thường em hút nhiều lắm hả?"

 

Lương Chiết sự chú ý vẫn còn đặt trên bật lửa, thuận miệng đáp: "Cũng tàm tạm, có áp lực hoặc muốn tỉnh táo thì làm vài điếu."

 

Nghề xăm mình, nói thẳng ra thì hút thuốc là chuyện thường.

 

Áp lực là một chuyện, cường độ công việc lại là chuyện khác, bất quá làm nghề của họ, không dính chút thuốc lá và rượu cũng khó mà nói chuyện.

 

"thầy Lục, anh chắc chắn không hút nhiều bằng tôi đâu." Lương Chiết ngậm điếu thuốc, "Lúc nhiều nhất, phải một ngày một bao mới đỡ thèm thuốc."

 

Lục Thanh: "Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe."

 

"Tôi là trong nhà không có ai mới vậy."

 

"Không có ai?"

 

"Trong nhà hiện tại có một mình tôi, độc thân." Lương Chiết hơi nghiêng đầu, phả khói, "Mấy đứa em gái không ở nhà, có mùi thuốc cũng không sao."

 

Giọng vừa dứt, ánh mắt Lương Chiết từ chiếc bật lửa dừng lại trên người đối phương: "Còn anh, cũng vậy sao?"

 

Lục Thanh nhìn anh vài giây, dường như biết ý trong lời nói của Lương Chiết.

 

Một lát sau, hắn khẽ đáp: "Ừ."

 

Lần này chỉ một chữ đơn giản, khẳng định cũng không biết là khẳng định điều gì.

 

Nhưng không hiểu sao, Lương Chiết lại rất muốn biết về chuyện độc thân của Lục Thanh.

 

Vì thế động tác quẹt lửa của anh khựng lại một chút.

 

Thấy đối phương vẫn ngậm điếu thuốc, Lương Chiết cúi đầu cười, tự mình quẹt lửa lần nữa, sau đó châm thuốc, chờ đối phương muốn xin lửa, anh lại cố tình đóng nắp bật lửa trước mặt hắn.

 

Vài giây sau, anh ngậm điếu thuốc bước lên một bước.

 

Hai điếu thuốc nhẹ nhàng chạm vào nhau.

 

Một điếu liên quan đến điếu kia, làn khói cũng quấn lấy nhau.

 

"Vừa rồi câu kia anh nói chưa rõ, tôi cũng không nghe rõ." Lương Chiết nghiêng đầu nhìn hắn, chiếc khuyên tai trên vành tai lắc lư, "Có thể cho tôi một câu trả lời khác không?"

Bình Luận (0)
Comment