Chương 50
Lương Chiết vội vã đến bệnh viện vào khoảng 12 giờ trưa. Do kẹt xe, anh đành dừng xe ở một con đường xa hơn rồi chạy bộ đến.
"Mẹ thế nào rồi?" Lương Chiết vừa thấy các em gái đang đợi ở hành lang, thuận tiện nhìn vào bên trong.
"Bác sĩ nói, có thể là do bị kích động nên ngất đi, nhưng không loại trừ vấn đề mạch máu, đặc biệt trong tình trạng cảm xúc kích động..." Lương Vũ nói vành mắt liền đỏ hoe.
Lương Chiết kéo Lương Vũ ngồi xuống: "Đừng vội, Lương Kỳ đâu?"
"Đi mua đồ dùng nhập viện rồi," Lương Vũ nói, "Không biết phải đợi bao lâu, Lương Kỳ chắc còn mua chút đồ ăn về nữa."
Có lẽ đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Lương Vũ nói xong hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.
Cô lại gọi một tiếng "anh".
Lương Chiết: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Bọn em cũng không biết, khi nhận được điện thoại, là hàng xóm của mẹ gọi đến, nói có người tìm mẹ," Lương Vũ kể, "Bọn em đều chuẩn bị ra ngoài thì hàng xóm nói người đó đã nói rất nhiều chuyện với mẹ, cuối cùng mẹ liền ngất xỉu ngay lập tức."
"Được rồi, tạm gác chuyện này đã, anh đi tìm bác sĩ trước," Lương Chiết nói, "Các em có thông tin gì thì dùng điện thoại liên hệ anh nhé."
Chuyện này xảy ra đột ngột, Lương Chiết không thể tự mình giải quyết hết được, nhưng Lục Thanh đang ở phiên tòa, Lương Chiết cũng không tiện vì hắn đang bận mà không nói cho hắn biết. Vì vậy, trước khi tìm bác sĩ, anh đã gửi một tin nhắn, nói tình hình đang ở bệnh viện, bận xong sẽ liên hệ lại.
Gửi xong, anh không xem điện thoại nữa mà đi thẳng tìm bác sĩ.
Nhiều năm như vậy, anh và các em gái đều bảo vệ bà rất tốt, lần này xảy ra chuyện như vậy, mẹ anh chắc chắn sẽ không chịu nổi.
"Thời gian tỉnh lại không xác định," bác sĩ nói với Lương Chiết câu đầu tiên là vậy, rồi đưa cho anh hai tờ đơn, "Đây là đơn kiểm tra sau này, yêu cầu làm kiểm tra chuyên sâu hơn."
Lương Chiết: "Làm phiền bác sĩ."
"Là người nhà, hàng ngày không nên tạo quá nhiều áp lực cảm xúc cho bệnh nhân," bác sĩ thở dài một hơi, "Người lớn tuổi vốn dĩ đã có bệnh nền, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không gánh nổi hậu quả đâu."
Lương Chiết vừa cúi đầu cầm đơn, vừa đồng ý tất cả.
Lúc này thì không sao, nhưng khi ra khỏi phòng làm việc, Lương Chiết mới phát hiện tay mình đang run lên không kiểm soát.
Mặc dù vậy, anh vẫn giữ bình tĩnh.
Bình tĩnh xếp hàng, bình tĩnh lấy đơn, rồi lại bình tĩnh đi đăng ký kiểm tra. Sau khi bận rộn một vòng trở về phòng bệnh, ngồi xuống ghế anh mới hoàn hồn gọi điện cho hàng xóm.
Tiếng ồn ào xung quanh bệnh viện vọng lại, nghe không rõ lắm. Lương Chiết đi một mạch ra đến bồn hoa bên ngoài bệnh viện, lúc này mới thoát khỏi sự hoảng loạn một chút.
Theo lời hàng xóm, một người đàn ông gầy gò, cao ráo đã tìm đến mẹ Lương, còn mang theo một ít đồ, nói là bạn của anh, đến chúc mừng con trai bà đã tìm được đối tượng.
"Đối tượng?"
"Tiểu Lương, chúng tôi cũng không biết sao lại thế này," hàng xóm nói, "Nhưng mà, có một điều chúng tôi biết, người này cứ luôn nói là bạn của cậu, vòng vo mãi rồi lại đến chủ đề đối tượng, sau đó..."
Hàng xóm dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng không nghe rõ lắm, khi tôi mở hé cửa, liền nghe người đó nói về một người bạn của cậu, nói đối tượng của cậu là một nhà điều hương, có lẽ đã về ra mắt rồi, thấy mẹ cậu vẻ không hiểu, hắn còn hỏi thêm vài câu như 'Sao vậy dì, họ đều sống chung rồi mà, bạn trai con trai dì đẹp trai lắm'."
Lương Chiết càng nghe lửa giận càng bốc lên, anh hỏi tuổi tác của người đó.
Hàng xóm suy nghĩ vài giây, nói qua điện thoại: "Khoảng hơn hai mươi tuổi, rất nho nhã, nói chuyện ngữ khí rất khách khí."
Lúc này thì đã quá rõ ràng là ai rồi.
Lương Chiết không nhớ rõ mình đã cúp điện thoại của hàng xóm như thế nào, anh cứ thế đi dọc theo đường, cuối cùng ngồi một mình trên ghế.
Lời bác sĩ cứ lặp đi lặp lại bên tai, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì, mọi thứ thành một mớ hỗn độn.
---
Đúng lúc này, tiếng bước chân lại gần.
Lương Chiết theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy Lục Thanh không biết đã đến từ lúc nào. Đây là lần đầu tiên anh thấy đối phương vội vàng như vậy, thậm chí chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác ngoài cũng chỉ khoác hờ.
"Dì sao rồi?" Lục Thanh hỏi.
Lương Chiết kể đại khái tình hình, và cả lời thuật lại của hàng xóm. Lục Thanh nghe, nhíu chặt mày nói: "Hôm nay Lục Uyển không đến."
"Thế thì chắc là vậy rồi, cậu ta cố tình đến chỗ em," Lương Chiết nhắm mắt véo véo mũi, thở dài một hơi.
Chuyện này khó giải quyết, không thể báo cảnh sát cũng không thể làm gì, chỉ là một chuyến đến chơi căn bản không thể nói là gây ra tổn hại thực chất. Nhưng trải qua chuyện này, Lương Chiết đã hiểu.
"Hôm nay chúng ta thắng kiện, đúng không?"
Lục Thanh gật đầu.
"Đối phương có kháng cáo không?"
"Hiện tại thì chưa," Lục Thanh liếc nhìn Lương Chiết, đặt tay lên vai anh nói, "Em cũng nghĩ giống anh?"
"Bí mật hương liệu và công thức không phải trọng điểm," Lương Chiết nói, "Mấu chốt thật sự nằm ở anh. Chỉ cần gây đục nước, mục đích của cậu ta sẽ đạt được."
Lục Thanh: "Xin lỗi."
Lương Chiết vỗ vỗ mu bàn tay Lục Thanh: "Chuyện đã xảy ra rồi, đợi mẹ em tỉnh lại, chúng ta hãy giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trước mắt đã."
Nói là giải quyết, cũng chỉ là chăm sóc mẹ Lương trước.
Còn về Lục Uyển thì họ không còn tinh lực để xử lý. Chuyện này sau khi Chu Quần biết thì nói sẽ nghĩ cách, nhưng là cách gì thì Lương Chiết không rõ. Anh chỉ thỉnh thoảng thấy Lục Thanh ra hành lang hút thuốc và gọi điện thoại liên tục. Sau đó, dường như có thể bắt đầu từ chuyện camera giám sát. Lương Chiết không quan tâm nhiều, điều anh cần làm là chăm sóc mẹ trước, mọi thứ đều giao phó cho Lục Thanh.
Cuối năm, anh và Lục Thanh không giao lưu nhiều lắm. Thậm chí trong nhà cũng chất đầy đồ dùng chăm sóc. Lục Thanh bận thì anh thức đêm, tiệm xăm có việc thì Lục Thanh sẽ mang máy tính đến, rồi lại thức đêm cùng.
Các em gái xin nghỉ học, cũng đến cùng nhau chăm sóc. Ban đầu Lương Chiết muốn các em đi học trước, sợ trường học nước ngoài theo sát, nếu nghỉ lâu sẽ không theo kịp. Nhưng các em gái không chịu nói gì cả, xin nghỉ học online không được, thương lượng sau đó cũng quyết định xin nghỉ học trước, đợi mọi thứ ổn hơn rồi mới quay lại trường học.
Lương Chiết đặc biệt không phản đối chuyện này.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến gần Tết.
Bệnh viện treo những chiếc đèn lồ ng đỏ thẫm, y tá khi kiểm tra phòng cũng treo dây kết Trung Quốc. Bầu không khí khá tốt, hân hoan vui vẻ, chỉ là mùi thuốc sát trùng và hành lang trắng xóa khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lương Chiết từ tiệm xăm chạy đến thì vừa lúc gặp hộ lý, nói mấy ngày nay họ phải về nhà ăn Tết, có lẽ cần thay người.
"Cái này dì cầm lấy nhé," Lương Chiết từ trong túi lấy ra một bao lì xì, "Trong tiệm Tết đều có một phần, con ở đây có nhiều thì mang đến, lấy may mắn thôi."
hộ lý đẩy tay lại nói: "Con khách sáo quá."
"Đón năm mới vui vẻ mà." Lương Chiết liền cười, mấy ngày nay anh tiều tụy không ít, râu ria xồm xoàm cũng không cạo, "Dì cầm đi, con vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút."
Lương Chiết gửi cho Lục Thanh một tin nhắn, nói các em gái tối nay không đến, anh sẽ đợi hắn mang cơm tối đến ăn cùng.
Lục Thanh nói được.
Cách một lát, Lục Thanh lại gửi một tin nhắn, nói chuyện Lục Uyển đợi gặp mặt rồi nói, có thể báo cảnh sát được.
Lương Chiết trả lời lại một chữ "được", không mang theo cảm xúc gì nhiều sau đó đi tìm bác sĩ.
Có thể là do mệt mỏi, hoặc là ngày ngày đêm đêm ở bệnh viện, tính tình anh cũng chai sạn đi không ít. Theo tính cách trước đây, chuyện này vừa xảy ra là anh đã đi tìm Lục Uyển ngay lập tức.
Nhưng quá nhiều chuyện đè nặng lên anh.
Mẹ anh như vậy, anh căn bản không thể rời đi. Các em gái muốn nghỉ học anh cũng phải lo liệu. Đến cuối cùng, mọi người đều theo khuôn phép cũ, những gì cần giải quyết đều đã giải quyết, quay trở lại cũng chỉ là mệt mỏi, áp lực đến không thở nổi.
---
Gần Tết, các quán ăn xung quanh đóng cửa không ít. Lương Chiết đi hai con phố mới tìm được một quán ăn, không có khách nào, chủ quán ngồi trước bàn chơi điện thoại, thấy Lương Chiết vào cửa thì chào một tiếng.
"Cuối năm chỉ có suất ăn thôi, không gọi món xào riêng được," ông chủ nhìn về phía bếp, "Suất ăn cũng chỉ có thịt xào và sườn heo chua ngọt hai loại thôi."
"Không sao, hai suất thịt xào là được."
Ông chủ ừ một tiếng, hô vào bếp bật lửa.
Ông vừa thối tiền vừa ngẩng đầu nhìn Lương Chiết, hỏi: "Cậu không về nhà ăn Tết à?"
"Người nhà nằm viện ạ." Lương Chiết kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái, "Đến mua chút cơm."
"Cậu lập gia đình rồi sao?" ông chủ đột nhiên nói một câu.
Lương Chiết cười cười: "Sao chú lại nói vậy?"
"Trạng thái của cậu nhìn ra được mà," ông chủ cũng cười, nhìn ra ngoài cửa, thấy tòa nhà bệnh viện dưới màn trời âm u, "Tôi cũng gặp qua quá nhiều người, đủ mọi loại người đến rồi đi, cứ như thế ở cái bệnh viện này."
"Thế thì phải chăm sóc tốt nhé," ông chủ nói, "Người già sợ nhất là cô đơn, cái bệnh viện này dù có trang trí thế nào cũng vẫn là bệnh viện, phải ở bên cạnh nhiều hơn mới được."
Lương Chiết vẫn cười, không nói gì khác, nhận lấy đồ ăn xong thì nói một câu chúc mừng năm mới.
"Chúc mừng năm mới," ông chủ nói, "Tôi thêm túi giữ ấm cho cậu, người nhà ăn cũng ngon hơn."
Lương Chiết cảm ơn một tiếng, không nói gì nữa, cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Lời này không thể nói rõ ràng, nhưng cũng không cần phải nói.
Dù sao nói nhiều điều mình đau lòng, bóc tách ra một chút, khiến anh không thể nói thêm gì.
Anh vẫn chưa đủ bình tĩnh nói về chuyện bệnh viện, ví dụ như mẹ anh hôn mê bất tỉnh, hay là đợi bà tỉnh lại sẽ chăm sóc tốt. Những điều này anh chưa bao giờ có thể nói ra.
Nhiều năm trước một mình đưa cha đi, trải nghiệm đó anh không thể nào quên. Lúc này anh không thể đối mặt cũng là bình thường.
Lương Chiết mang theo hộp cơm đi trên đường.
Không biết từ khi nào, trời lại bắt đầu mưa, những ngôi nhà xung quanh đều treo câu đối xuân, không khí vui tươi nhưng anh không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được những hạt mưa đập vào người.
Rất lạnh.
Đến khi anh rẽ sang, đi đến chỗ bệnh viện thì thấy Lục Thanh vừa xuống xe, đang đi vào bên trong. Thấy Lương Chiết, hắn liền cầm ô đến.
"Sao không che ô?"
"gần mà, không sao đâu."
"Bị ốm thì phải làm sao?" Lục Thanh đưa ô qua, còn mình thì đứng trong mưa.
Ánh mắt hắn mang theo hơi lạnh, khi nhìn về phía Lương Chiết cũng vậy. Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói một câu "rất xin lỗi".
Đây là câu hắn nói nhiều nhất, gần như ngày nào cũng nói. Đôi khi hai người khó khăn lắm mới cùng nhau về nhà, khi sắp ngủ, Lục Thanh cũng nói câu này.
"Anh không cần nói những lời này, em không sao đâu," Lương Chiết cười cười, vươn tay lau đi những hạt mưa trên người đối phương, giọng hơi trách cứ nói, "Anh còn nói em, anh che ô kiểu gì mà cứ như không che vậy."
Trong chốc lát, hai người không nói gì.
Mưa vẫn rơi, lách tách, thậm chí xen lẫn một chút tuyết.
Gió lạnh mùa đông mang theo hạt tuyết cứ thế đập vào người.
Cách một lúc, Lương Chiết bước về phía trước vài bước. Lúc này toàn thân anh ướt sũng run rẩy, cúi đầu dựa vào vai Lục Thanh.
"Sao vậy?" Lục Thanh vỗ vỗ lưng anh.
"Không có gì."
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương truyền đến, Lương Chiết gần như nghẹn ngào nói: "Chỉ là khó chịu, thầy Lục ôm em một cái đi."