Chương 57
Lục Thanh bị bệnh vài ngày liền.
Đến cuối tuần, khi bệnh tình đã thuyên giảm nhiều, Lương Chiết không chịu để hắn chuẩn bị gì nữa, kéo hắn đi dạo ở công viên. Vừa lúc thời tiết ấm áp, ra ngoài đi bộ một chút cũng không tệ.
Lúc này vừa đúng giờ tan học, nhiều học sinh từng nhóm đi tới, có học sinh cầm vở bài tập, cũng có học sinh vừa mua đồ ăn vặt ven đường, cười đùa đi qua trên đường cái.
Lương Chiết nhìn thấy khẽ cười.
"Sao vậy?" Lục Thanh hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy tuổi trẻ thật tốt," Lương Chiết vừa cười vừa vẫn nhìn chằm chằm những học sinh đó, "Hồi nhỏ lúc nào cũng nghịch ngợm không thích học bài, mỗi ngày đều trốn làm bài tập, trốn học. Cha liền đi theo sau em cầm một cây roi, em còn không biết sửa. Nói giận dỗi còn làm mẹ giận, liên tục nấu cháo trắng cho em ăn mấy ngày để em đói bụng."
Lương Chiết vừa nói vừa tự bật cười: "Lúc này lại muốn quay về thời đó."
Lục Thanh nghe xong khóe mắt cũng nổi lên ý cười: "Còn muốn làm học sinh sao?"
"Dĩ nhiên rồi," Lương Chiết nói, "Công việc đương nhiên vẫn cảm thấy đọc sách là tốt nhất, vô lo vô nghĩ."
Lục Thanh cười dùng lòng bàn tay chạm nhẹ tóc Lương Chiết, hỏi: "Vậy đợi sau này có cơ hội nhé."
"Lớp điều hương thì sao?"
Lục Thanh gật đầu: "Rất nhanh sẽ mở."
"Em nghe nói lần này số người đăng ký còn rất đông," Lương Chiết nói, "Em còn được tham gia không, thầy Lục?"
"Vậy phải xem vận may của em" Lục Thanh cũng đùa lại.
Lương Chiết cười dùng tay huých huých Lục Thanh.
Thật ra, việc mở lớp học ở đâu cũng vậy thôi. Tiệm xăm của Lương Chiết là vì trào lưu hiện tại vẫn còn, luôn có người có nhu cầu này, cho nên việc mở lớp học không phải là điều cần thiết. Nhưng Lục Thanh lại khác, nước hoa có giới hạn đối tượng khách hàng, nói cho cùng vẫn là một nền văn hóa nho nhỏ.
Dù có nổi tiếng đến mấy, hay hợp tác với các nhãn hiệu cao cấp, cuối cùng vẫn phải dựa vào lượng người qua đường.
Hơn nữa, Lục Thanh vẫn luôn muốn đề cao văn hóa nước hoa, muốn tuyên truyền về nước hoa và người điều chế trong môi trường học đường. Lương Chiết biết và rất ủng hộ hắn.
Triển lãm lần này, có một trường nghệ thuật đã liên hệ với Lục Thanh, nói rằng sẽ dẫn sinh viên đến tham quan, bao gồm cả các khóa học liên quan và bài giảng tuyên truyền. Họ cũng nhờ Lục Thanh, nói nhất định phải làm, đến lúc đó sẽ có cả lớp trải nghiệm và lý thuyết cùng nhau, coi như một hoạt động ngoại khóa mở rộng.
Cơ hội như thế này ngàn năm có một, Lương Chiết còn phấn khích hơn cả Lục Thanh.
Ít nhất là đã được tuyên truyền chính thức. Ý nghĩa tồn tại của văn hóa nước hoa, không đến mức giới hạn trong một vòng tròn nhỏ, cũng giống như xăm mình vậy.
Nhưng nói sao đây, Lương Chiết và Lục Thanh đều cảm thấy, những nền văn hóa như vậy cũng cần được phổ biến. nhiều lúc, “số ít” không nên trở thành lý do hạn chế.
Lương Chiết vui vẻ nên trên đường về đã mua một bó hoa hồng, không tặng ai, định đặt trong phòng khách ở nhà, đơn thuần là để thưởng thức.
---
Khi dạo xong trở về, Lương Chiết liền nghe mấy sinh viên đang thảo luận về điều chế hương.
Lương Chiết quay người nhìn họ.
Trong đó có một nữ sinh cầm tờ quảng cáo, nói lần này nhất định phải đi thử hương, nghe nói thầy giáo có một người đặc biệt đẹp trai, lớn lên rất tuấn tú.
"Thầy Lục," Lương Chiết ôm hoa, khẽ ghé sát tai hắn, "Các cô gái ấy nói anh lớn lên tuấn tú."
Lục Thanh cũng khẽ đáp lại: "Đừng trêu chọc anh."
"Em phải khen chứ. Vớ được người bạn trai như vậy em vui lắm, được người khác khen em cũng vui," Lương Chiết vừa nói vừa cười, đặt hoa hồng vào tay đối phương, rồi lại khẽ huých huých cổ tay đối phương, kéo hắn đi về phía trước.
Lương Chiết thật sự rất vui. Văn hóa xăm mình không thể đặt lên bề mặt như vậy, nhưng nước hoa thì có thể. Anh và Lục Thanh đã sớm không còn phân biệt ai với ai, họ là cùng ở bên nhau.
Sau đó, họ đi siêu thị mua thịt gà, cộng thêm lá hương thảo tươi, định làm chút mì Ý gà. Lục Thanh ban đầu nhất quyết muốn làm, nhưng Lương Chiết không cho, nói bệnh nhân phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Thanh không phản bác nữa, cầm máy tính xách tay ngồi sang một bên.
Lương Chiết đưa thuốc cho hắn xong liền vào phòng bếp.
Nói sao đây, Lương Chiết biết hắn đang để ý. Ngẫu nhiên nhìn ra ngoài phòng bếp, anh có thể thấy trên màn hình của đối phương tất cả đều là hồ sơ về trang trí và đồ đạc, cùng với thiết kế nội thất của cửa tiệm.
Chuyện tiệm xăm Lục Thanh không để Lương Chiết bận lòng, toàn bộ đều do hắn lo liệu.
Đã lâu rồi anh mới có thể ăn cơm ngon miệng và yên tâm như vậy.
Trước mắt là thức ăn nóng hổi, bên cạnh là người yêu. Khoảnh khắc này tốt đẹp đến mức Lương Chiết đều ước thời gian có thể trôi chậm lại một chút. Sau khi ăn xong, Lương Chiết tắm rửa rồi bước ra, thấy Lục Thanh đang hút thuốc ở ban công.
Lương Chiết đẩy cửa đi ra ngoài.
Có lẽ có chút tiếng động, Lục Thanh quay đầu nhìn: "Tắm xong rồi?"
"Ừm, nên ngủ thôi," Lương Chiết gỡ khăn tắm từ vai xuống treo sang một bên, đứng cạnh Lục Thanh, "Anh vừa bệnh xong đừng để bị cảm lạnh."
Một lát sau thấy Lục Thanh nhìn mình, Lương Chiết liền cười: "Hút thuốc gì vậy?"
"Bình thường thôi," Lục Thanh cúi đầu ném cho anh một điếu, Lương Chiết đón lấy.
"Marlboro còn chưa mạnh," Lương Chiết vừa châm vừa nói, "Điếu này hút rất phê."
Lục Thanh cười cười, cúi đầu rít một hơi rồi nhìn anh.
Sương khói nhàn nhạt lan tỏa rồi tụ lại giữa hai người, Lương Chiết không nhìn rõ thần sắc của hắn. Anh nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt hơi gầy của đối phương.
Một chút râu lún phún, châm chích.
Lục Thanh như vậy anh không mấy khi gặp. Có thể là trước đó bệnh lâu rồi, cũng có thể là những chuyện của Lục Uyển.
Nhưng những gì có thể làm thì họ đều đã làm, bao gồm cả người đập phá cửa tiệm kia đã được điều tra rõ, đúng là người của Lục Uyển, đã bị đưa đi điều tra.
Còn chuyện của cha Lục Thanh, Lương Chiết chưa nói nhưng cũng do dự, dù sao thật sự nhạy cảm. Nghe nói gần đây bệnh cũ của ông lại tái phát, đang nằm viện. Anh đề cập hay không đề cập cũng không phải chuyện này.
"Nghĩ gì vậy?" Lục Thanh kéo suy nghĩ của Lương Chiết trở về.
"Không có gì," Lương Chiết muốn nói lại thôi, "Chỉ là... hút thuốc thôi."
Lục Thanh: "Nghĩ chuyện này à?"
Lương Chiết liền cười, duỗi cánh tay dựa vào lan can, nghĩ nghĩ rồi không nói thêm gì nữa.
Lúc này chỉ còn tiếng thuốc cháy, không có gì khác. Cứ như vậy nghe một lát, Lương Chiết ngồi dậy, nói: "Đi vào thôi."
Lục Thanh khó khăn lắm mới giữ anh lại: "Thêm một điếu nữa không?"
Lương Chiết đánh giá từ trên xuống dưới, như thể đang nhìn nhận lại Lục Thanh vậy: "hiếm thấy nha thầy Lục, chưa thấy anh xin thuốc hút bao giờ."
"Thèm thuốc."
Lục Thanh cúi đầu châm thuốc, lật hộp thuốc cho anh.
"Thèm vậy sao?"
Lương Chiết nói rõ là có chuyện, anh xoay người chớp mắt, lại không nhận hộp thuốc của đối phương, ngón tay thon dài ấn lên hộp thuốc của hắn, "Thèm thuốc... hay là “thèm người” hả."
Không đợi đối phương mở miệng, Lương Chiết cười cười, đột nhiên đẩy đối phương ra sau.
"Thầy Lục..." Lương Chiết một tay chống tường, cắn điếu thuốc vừa hay bị Lục Thanh ngậm dở, dùng giọng khàn khàn nói, "Đừng hút nữa."
Trên người Lục Thanh thoang thoảng hương gỗ, lại mang theo mùi khói thuốc nồng đậm, ngửi thôi đã ngứa ngáy trong lòng.
Lương Chiết còn muốn nói gì, đột nhiên bị kéo mạnh một cái.
Chỉ một chút thôi, Lương Chiết ngã vào khung gỗ bên cửa sổ. Có lẽ sợ anh đụng đau, Lục Thanh dùng tay chống tường chắn lại, nâng lưng Lương Chiết lên theo hướng đỡ vào tay trước.
Lương Chiết: "...Thầy Lục."
Lục Thanh khẽ "ừ" một tiếng, gần như dựa đầu vào cổ đối phương, hơi thở nặng nề.
Đã lâu không thân mật, hai người chỉ ôm nhau, không hiểu sao lại bùng cháy.
Cảm xúc vội vàng trước đây bị kìm nén, hiện tại bị một loại cảm xúc sâu sắc và d*c vọng chi phối, đây là những thứ chân thật nhất từ sâu thẳm nội tâm, trong khoảnh khắc đốt cháy sạch sẽ con người.
Gần như là bắt đầu từ sự phát ti3t, và kết thúc cũng bằng sự phát ti3t, người trưởng thành trong khoảnh khắc này không cần kìm nén, cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể được cho phép.
Đến cuối cùng, hai người họ làm cho căn phòng bừa bộn không thể tả, Lương Chiết kéo một cái chăn, lỏng lẻo đắp lên người.
Lúc này luôn lười biếng, còn mệt rã rời, nhưng Lương Chiết dựa vào vai Lục Thanh thì lại tỉnh táo, chỉ đơn thuần là không muốn động đậy thôi.
"Đi tắm nhé."
"Em mấy giờ trước mới tắm xong."
Lục Thanh liền cười: "Vậy thì hút điếu thuốc nữa đi, rồi đi tắm."
"Đừng hút, không tốt cho sức khỏe," Lương Chiết phá lệ khuyên nhủ về thuốc lá. Trước đây toàn là Lục Thanh khuyên anh, nhưng người trưởng thành thèm thuốc là bản năng, cũng giống như vừa làm chuyện đó xong vậy.
Anh ngay sau đó giữ chặt cánh tay Lục Thanh, "Ở đây với em một lát đi, lát nữa sẽ đi tắm."
Hai người không nói gì nữa, hơi thở của họ đan xen vào nhau, cùng với hương thơm thoang thoảng từ giá sách, khiến lòng người vô cùng yên bình.
Nhưng lúc này Lương Chiết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Lục Thanh đang giúp Lương Chiết xoa cánh tay, vừa xoa vừa nghe Lương Chiết gọi tên hắn.
"Ừm?" Lục Thanh: "Anh xoa nhẹ hơn chút nhé."
"Không phải chuyện đó," Lương Chiết muốn nói lại thôi, "Em ngày mai đi tiệm xăm, anh cứ đi lo chuyện phòng làm việc đi."
Lục Thanh khẽ "ừ" một tiếng, đổi tay tiếp tục xoa. Đến cuối cùng, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Không cần lo lắng nữa."
Lương Chiết cười: "Đúng vậy."
Anh trầm mặc một lát, vẫn hỏi: "...Cha anh nằm viện, có đến thăm không?"
Thấy Lục Thanh không trả lời, Lương Chiết nắm tay hắn, vuốt vuốt ngón cái.
"Coi như em chưa nói gì," anh nói.
Lục Thanh: "Anh sẽ tìm bác sĩ."
Lương Chiết theo lời hắn nói xuống: "Cũng phải, dù sao cũng là cha anh."
"Không phải cách nói này, nhưng đơn giản là ông ấy là cha anh." Lục Thanh nói với Lương Chiết bằng giọng còn khá dịu dàng. Khi nhìn ra ngoài thì giọng lạnh đi không ít.
Lương Chiết gật gật đầu, đem lời nói một lần nữa nuốt trở vào.
Lục Thanh nhìn về phía anh: "Sao vậy?"
Lương Chiết: "Không có gì."
Nhìn thấy Lục Thanh khẽ nhíu mày, Lương Chiết đưa tay sờ sờ.
"Em nói cái này anh cứ tin em," Anh thuận thế đứng dậy đưa chăn cho Lục Thanh, vừa đi ra ngoài vừa buồn cười nói, "Chuyện này qua rồi, em đi tắm đây."