Ngày hôm sau Lương Chiết liền đi. Anh là người nói đi là đi, chỉ cần xách theo một chiếc ba lô và một ít đồ là có thể sống được – giống như cây cỏ cắm rễ trên bùn đất, anh ở đâu cũng có thể sống được.
Ngày hôm đó Lục Thanh có lớp điều hương, vì thế đã gọi xe đưa anh.
Xe đến rất sớm, Lương Chiết tỉnh dậy liền trực tiếp thu dọn rồi xuống lầu. Trên bàn có bữa sáng, nhưng có vẻ Lục Thanh đã ra ngoài mà không ăn.
Lương Chiết biết ngày hôm đó cả hai đều buồn, nhưng dẫn đến việc họ như vậy không phải là nhất thời. Một người thì luôn xin lỗi, một người thì cứ căng thẳng.
Cảm xúc này không thể tan biến ngay được, Lương Chiết liền đứng ở ga tàu, châm một điếu thuốc, ngồi xổm nhìn chằm chằm vào cổng soát vé, thẫn thờ.
Cứ như vậy, anh hút mấy điếu thuốc.
Không kiên nhẫn chờ hút xong, lại tùy tay vê vụn.
Nhưng Lương Chiết vẫn không thỏa mãn, vì thế lại châm, lại vê, mượn cớ đó lại thẫn thờ thêm một lát.
Một lát sau, Lương Chiết cảm thấy điện thoại rung lên.
Lục Thanh: Đến nơi thì nhắn tin cho anh.
Lương Chiết: được.
Lương Chiết không biết mình lên tàu thế nào, điều duy nhất anh biết là chuyến đi này tương đương với việc anh "bỏ trốn" . Cũng đồng nghĩa với việc trong khoảng thời gian này, anh sẽ không xuất hiện trong mắt người kia, và đối phương cũng sẽ không xuất hiện trong mắt anh.
"Bác tài, số 41 Liên Thành Nam" Lương Chiết xuống tàu xong gọi một chiếc xe, đặt ba lô xuống nói, "Anh cứ chạy thẳng đến cầu vượt, rồi vòng một vòng là được."
Tài xế: "Đây là..."
"Ừm?" Lương Chiết thấy tài xế có vẻ do dự, nghi hoặc ngẩng đầu. Vài giây sau mới nhận ra điều gì đó: "Xem cái đầu óc này của tôi, không phải địa chỉ này. Anh cứ đi thẳng lên một cây cầu vượt nhỏ, đến đoạn đường nhà máy rồi rẽ vào là được."
Tài xế thấy liền cười: "Cậu trai trẻ, nhớ nhầm đường à?"
Lương Chiết khẽ "ừm" một tiếng, nói là đúng vậy.
"Trông thế này, không phải dân bản xứ đúng không?” tài xế kéo vô lăng quẹo một vòng, "Chỗ này nhỏ lắm, chỉ có mấy con phố và ngõ hẻm thôi, cậu chơi mấy ngày là có thể nắm rõ hết rồi."
Lương Chiết cho thẻ căn cước vào túi trước của ba lô, kéo khóa xong nói, "Không phải đến chơi."
Anh nói rồi nhìn tài xế: "Đến xem cửa tiệm mới mở thế nào."
"Ồ, cậu trai trẻ làm ăn buôn bán à?"
"Cũng coi như vậy, cùng người khác mở một chi nhánh rồi đến xem."
tài xế: "Tốt đấy, tuổi trẻ thì nên xông pha nhiều, không có gì sai cả."
Lương Chiết cười cười, không nói gì thêm.
Lúc này, xe xuống khỏi cầu, những ngôi nhà cũ kỹ cao thấp bất bình hiện ra trước mắt. Lương Chiết nhìn, rồi thẫn thờ. Đợi đến khi xuống xe, tài xế bỗng nhiên gọi một tiếng.
Anh ta nói: "Nếu ở lại mấy ngày thì tôi có thể đưa cậu ra ga lại."
Động tác lấy túi xách của Lương Chiết khựng lại, anh quay đầu nhưng chỉ cười khách sáo: "Chưa biết được, có lẽ sẽ mất một thời gian đấy."
Nói xong, anh không quay đầu lại mà đi vào ngõ.
Cửa tiệm mà anh đã để thuê, nằm ngay ở cửa con ngõ này.
Các thành phố cấp hai, cấp ba không quá chú trọng đến việc đặt ở các trung tâm thương mại xa hoa hay các tòa nhà văn phòng, chỉ cần là nơi giao thông thuận tiện, trước sau có khu dân cư và trường học là được.
Cửa tiệm của Lương Chiết, nằm ngay phía sau một trường đại học, bên cạnh là tiệm BBQ, là nơi học sinh hay tụ tập. Anh tiện thể tận dụng, dùng một số lớp học xăm hình trải nghiệm để thu hút khách.
Trương Nhiên đã đợi sẵn ở cửa từ sớm. Nhìn thấy Lương Chiết, anh ta không chào hỏi, không nói một lời mà vươn tay muốn xách hành lý.
"Ai, không cần đâu," Lương Chiết nói, "Tôi có thể tự làm được."
Trương Nhiên nhìn anh, đưa tay nắm lấy tay cầm hành lý, rồi trực tiếp lên lầu.
Lương Chiết quen Trương Nhiên từ sớm, cả hai khi còn là học nghề, cùng theo một sư phụ học xăm hình. Nhưng Trương Nhiên thuộc kiểu cái gì cũng làm, học xăm hình được mấy tháng liền đi chơi trống Jazz, lại còn kiêm chức ở quán bar, hát hò pha chế rượu cái gì cũng không bỏ sót.
"Dạo này thế nào?" Không khách khí với anh ta nhiều, Lương Chiết trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.
"Vẫn vậy thôi," Trương Nhiên không nhìn anh, ném điếu thuốc, "Còn cậu?"
Lương Chiết châm thuốc hơi khựng lại: "Cũng tạm ổn."
Trương Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người lại hút thuốc thêm một lát. Đợi đến khi Lương Chiết đứng dậy đi lấy ba lô, Trương Nhiên bỗng nhiên mở miệng: "Lục Thanh làm nghề điều hương à?"
Lương Chiết: "Đúng vậy."
"Ngành xăm này không dễ làm," Trương Nhiên nói, "Thà liên kết với nước hoa còn hơn, có thể phát triển hơn một chút."
"Không suy xét chuyện đó."
Trương Nhiên nhìn Lương Chiết, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lương Chiết biết anh ta đang nghĩ gì. Mối quan hệ của anh và Lục Thanh đã lâu như vậy, dù không nhắc đến nhiều, những người xung quanh đều biết. Lúc này việc hợp tác là một gợi ý hay, cũng vừa là một cơ hội, từ chối như vậy nhất định là có chuyện.
"Trương Nhiên, chúng ta quen nhau ngần ấy năm, cậu cũng biết tính tình của tôi. Anh Lương đây đã bàn bạc rất nhiều chuyện rồi, cũng biết những thứ như quan hệ hay tài nguyên có thể tận dụng thì không gì tốt hơn," Lương Chiết cười cười, ngữ khí rất cương quyết: "Nhưng riêng chuyện này, tôi nói không được là không được."
Trương Nhiên gật đầu. Anh ta đã gặp nhiều người, cũng giống Lương Chiết, kiểu trả lời này vừa ra là anh ta đã nắm rõ, cũng biết lần này anh đến đây ngoài việc xem cửa tiệm ra, nhất định là có chuyện.
"Lặn lội xa xôi đến đây một chuyến cũng không dễ dàng," Trương Nhiên nói, "Chỗ tôi có chăn màn đầy đủ, cậu cứ về nghỉ ngơi đi. Tối nay cùng đi uống rượu, chịu không?"
Lương Chiết vỗ vai anh ta: "Đối tác không có lý nào không đến."
Trương Nhiên nói xong lại rít thêm một hơi.
Anh ta vốn ít nói, mái tóc dài trước đây cũng cạo thành đầu đinh, kết hợp với chiếc khuyên tai bạc, trông càng lạnh lùng và ngầu hơn.
Lương Chiết nhìn chằm chằm hồi lâu, tự mình cười.
Thấy đối phương nghi hoặc nhìn lại, Lương Chiết nói: "Không có gì, chỉ là nhìn ngầu quá, có cảm giác xa cách, coi chừng dọa khách chạy hết."
Trương Nhiên: "Đó là chuyện của họ."
Lương Chiết cười cười, "ai" một tiếng, dốc mấy ngụm nước khoáng.
Lúc này vừa đúng lúc có thợ xăm mới đến phỏng vấn, Trương Nhiên đi gặp. Lương Chiết liền sắp xếp lại đồ đạc, liên hệ với chủ nhà nghỉ, trực tiếp mang hành lý qua đó.
Không có ý định ở lại lâu dài, chủ nhà nghỉ có phòng trống không dùng, nghe Lương Chiết đến thì cho thuê, tiền thuê nhà vì là mùa thấp điểm nên giảm một nửa.
Ngày hôm đó Lương Chiết không liên lạc với Lục Thanh.
Lương Chiết thu dọn xong phòng liền hút thuốc, tiện thể lướt điện thoại một chút.
Dưới video quả thật có một số bình luận không hay, Lương Chiết thấy thế cũng không xem tiếp, bao gồm cả chuyện hai người họ và tiệm xăm bị đập phá.
Bên ngoài không ai nói thẳng, nhưng trên một số mạng xã hội và diễn đàn, vẫn cứ thảo luận.
Lướt một lát, Lương Chiết liền đặt một suất cơm cho Lục Thanh.
Một mình anh lại lướt điện thoại một lát, thấy trời tối sầm, liền gọi điện cho Trương Nhiên, hỏi tối nay uống ở đâu.
Anh rất cần rượu.
Đôi khi ngủ có thể trốn tránh, uống rượu cũng vậy. Lần này anh và Lục Thanh gây chuyện, rượu phải đủ để tê liệt vài ngày mới được.
Nói ra thì buồn cười, người trưởng thành, lại là người sắp bước sang tuổi 30, chạm vào chuyện này vẫn giống như những đứa trẻ mười mấy tuổi, phải dựa vào ngoại lực để giải quyết.
Một lát sau thấy điện thoại rung lên, Lương Chiết mở màn hình, thấy Trương Nhiên đã gửi một địa điểm cho anh, nói không có cửa hàng, cứ ngồi vỉa hè uống.
Lương Chiết liền cười. Anh tuy tính cách có phần ngông nghênh, nhưng mấy năm nay cũng đã được rèn giũa chút ít bởi thương trường.
Anh bạn này thì vẫn cứ ngang tàng.
Họ đi đến một con phố náo nhiệt.
Buổi tối nhiều quán bar nhỏ mở ở khu đó, được coi là một cứ điểm về đêm của thành phố này.
Lương Chiết và Trương Nhiên đi đến bồn hoa trước một ngân hàng, có một cô gái bán rượu mang theo túi xách, thấy Trương Nhiên còn chào hỏi, có vẻ là khách quen.
Những quán rượu kiểu này có nhiều, nhưng Trương Nhiên không nhìn những nơi khác, trực tiếp hỏi Lương Chiết uống gì, mua xong thì vừa đi vừa uống.
Trương Nhiên nhìn ly rượu trong tay Lương Chiết: "Dạo này sao lại uống Kim Phỉ Sĩ vậy?"
"Trở về nguyên trạng thôi," Lương Chiết thuận miệng đáp.
Trương Nhiên như thể nhìn thấy một trò đùa: "Cũng thật thuần túy."
Lời này vừa nói ra quá tự nhiên, Lương Chiết không để tâm, đến khi cồn theo cổ họng chảy xuống, anh mới nhận ra điều gì đó.
Lần trước nghe lời này, vẫn là ở quán bar đêm đó.
Cũng là ngày hôm đó, anh gặp Lục Thanh, uống say đến mức không hỏi cách liên lạc, cuối cùng lại gặp trong lớp học điều hương. Ngay từ đầu đã cầm một hoa trực tiếp theo đuổi, không cần biết người ta có chấp nhận hay không, cứ thế mà xông tới.
Đi một lát hai người liền ngồi ở bậc thang vỉa hè, hút thuốc nói chuyện một lát về xăm mình.
Nói thật, cửa tiệm này Trương Nhiên đã xử lý tốt, Lương Chiết không cần phải đến tận nơi. Họ nói chuyện, rồi lại quay trở về chủ đề cũ.
"Tôi không phải chuyên gia tình cảm," Trương Nhiên nói, "Một thằng đàn ông thô lỗ không giúp được cậu đâu."
"Tôi thấy tinh xảo lắm chứ," Lương Chiết đặt ly rượu sang một bên, "tóc còn có khóa bạc nhỏ, trước đây còn là dây thừng cơ mà."
Trương Nhiên liền cười: "Cậu thì vẫn không thay đổi, y như trước đây."
Lương Chiết xua xua tay, uống một ngụm rượu, rồi phả khói thuốc nhìn những chiếc xe qua lại trước mắt.
"Thế nào rồi?" Anh đột nhiên hỏi.
"Thế nào là thế nào?"
"Ý là bạn bè ấy, anh em" Lương Chiết nói, "Cậu không phải vẫn còn độc thân chứ."
Động tác uống rượu của Trương Nhiên khựng lại mấy hơi, anh ta uống cạn ly rượu trong tay: "Cũng không hẳn."
"Ồ, thú vị đấy?" Lương Chiết cúi đầu hút điếu thuốc, "Làm nghề gì?"
Trương Nhiên: "Pha chế rượu."
Lương Chiết liền cười: "Vậy thì đưa tôi đi gặp đi."
"Sao cậu biết vẫn chưa thành?" Trương Nhiên không vòng vo, hỏi thẳng.
"Đây chẳng phải là kiến thức phổ thông sao người anh em? Nếu đã thành rồi thì cậu còn dắt tôi ra đây đứng hóng gió lạnh, uống rượu làm gì? Sớm đã dắt tôi đến quán bar đó ngồi rồi," Lương Chiết cười mắng, “Cậu đây là muốn tôi chết cóng à!"
"Cũng chẳng thấy cậu cóng mà tỉnh táo ra được chút nào."
Lương Chiết liền cười. Anh biết người kia đang lo lắng cho mình, nhưng chuyện này, cuối cùng có thể giải quyết, cũng chỉ có anh và Lục Thanh.
Chỉ có hai người họ, những người trong cuộc, mới có thể làm được.
Nếu khúc mắc giữa họ được tháo gỡ thì mọi chuyện có thể tiếp diễn, còn nếu cứ kìm nén mãi, cuối cùng thì khó nói lắm, có thể tan vỡ luôn ấy chứ.
"cậu biết không," có lẽ rượu đã ngấm, Lương Chiết vê vê điếu thuốc: "Tôi là loại người chẳng bao giờ tỉnh táo. Hồi trẻ thì tôi ham chơi là chính, chuyện tình cảm, có thì có, không có cũng chẳng ép buộc. Thấy hợp thì cứ đợi, gặp mặt thì cùng đi chơi, không sợ gì cả... một ngày, hai ngày, hay một tuần cũng được."
"Nhưng tuổi tác lớn dần, tôi lại bắt đầu sợ hãi," Tay anh run run, "Thấy một người mình thích, thật sự thích không chịu được, sao tôi lại có thể thích một người đến vậy chứ? Anh ấy chỉ cần khẽ động một cái, cười một cái, không nói gì tôi cũng thích từ trong lòng, nắm chặt tôi khiến tôi không thể trốn thoát."
Trương Nhiên lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng chen vào một câu: "Thế chẳng phải tốt sao?"
"Tốt chỗ nào," Lương Chiết càng nói càng nắm chặt ly, "Sau đó tôi liền bắt đầu sợ hãi, sợ hãi không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm."
"Sợ mất hắn sao?"
"Tôi sợ ảnh hưởng đến anh ấy. Thật ra nhiều lúc tôi cũng đang đòi hỏi anh ấy," Lương Chiết nói, "Nhưng anh ấy cũng sợ làm tôi tổn thương, hay nói đúng hơn, rất nhiều chuyện trong quá khứ anh ấy đều cảm thấy đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi không cần, cũng không cần thiết, anh ấy phải dùng cách bù đắp này để sống tiếp."
"Đôi khi chuyện tình cảm, cậu không thể suy nghĩ quá rõ ràng. Nếu coi đó là một giao dịch, thì không nói chuyện cũng được," Trương Nhiên hỏi lại: "Nhưng cậu có chắc đây là sự bù đắp không?"
Lương Chiết lắng nghe, không hé răng.
"Nếu cậu nhìn từ góc độ đó, thì cái gì cũng sẽ là sự bù đắp," Trương Nhiên nói, "Ví dụ như, tôi vẽ cho cậu một bản phác thảo, cậu cứ luôn có ý kiến về con người tôi, thì bản phác thảo cũng sẽ mang theo rất nhiều ý kiến, đúng không?"
Anh ta vốn không phải là người lắm lời, nhưng bất ngờ hôm nay lại nói không ít.
Lương Chiết không biết câu chuyện đằng sau anh ta, có vẻ anh ta cũng không muốn nói nhiều.
Anh bạn này khác với anh, mọi chuyện đều giữ trong lòng, trông có vẻ tự mình tiêu hóa rất thấu đáo.
Hai người không nói gì nữa, tự mình hút thuốc, uống rượu, hết thì lại châm một điếu.
Đợi khi người bán rượu đến và họ lại muốn hai ly nữa, Trương Nhiên đưa cho Lương Chiết hai tấm vé, cộng thêm một thư mời của ban tổ chức.
"Hơn một tuần nữa ở Tây An có một triển lãm nghệ thuật, xăm mình, nước hoa, và cả tranh sơn dầu, những tên tuổi nổi tiếng trong ngành đều tham gia. Tôi đã đăng ký chi nhánh của chúng ta, cũng đã được chọn rồi," Trương Nhiên sờ sờ chiếc nhẫn trên tay nói, "Nhưng tôi đột nhiên không muốn đi."
Ánh mắt Lương Chiết dừng lại trên đó.
"Rượu này tôi có thể cùng cậu uống mỗi ngày, nếu muốn uống cho ra nhẽ, thì cơ hội này cậu hãy nắm lấy," Trương Nhiên nói, "Đi hay không, tự cậu quyết định đi."