Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 16

Chương 16.

Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Bạch An Tương cũng không suy nghĩ sâu xa, vì trực giác nói cho cô biết, Trình Uyên sẽ không hại cô.

Bạch An Tương thấp thỏm, một lần nữa bước vào tòa nhà làm việc của Vịnh Ánh Trăng vào sáng hôm sau.

Giống hệt tình cảnh lúc trước.

Lễ tân xinh đẹp tiếp đón dẫn cô vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc Trương Tuần mỉm cười tiếp đón cô.

Không biết nếu Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy cảnh tượng này liệu có tức đến hộc máu hay không.

Bạch An Tương định bàn bạc với Trương Tuần về hạng mục mới, nhưng Trương Tuần lại khoát tay tỏ vẻ không sao cả, điều này khiến Bạch An Tương càng nghi ngờ hơn.

Không có hứng thú sao? Nếu không có hứng thú tại sao lại đầu tư tám mươi triệu vào Tập đoàn Trái cây Bạch Thị chúng tôi? Chẳng lẽ tám mươi triệu với bọn họ mà nói, không phải là tiền sao? “Tổng giám đốc Trương, tôi cảm thấy có phải ông nên cẩn thận suy xét một chút không?” Bạch An Tương cẩn thận nói: “Hơn nữa, cấp bậc ký hợp đồng của tôi…” “Cô Bạch quá lo lắng rồi.” Trương Tuần cười cười: “Cô cứ ký là được, hơn nữa…” “Hơn nữa cái gì?” “Không, cô cứ ký đi, ký xong tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của Bạch Thị các cô ngay lập tức” Trương Tuần vội vàng nói.

Thế là Bạch An Tương cứ mơ hồ ký tên mình như vậy.

Khi quay lại Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, cô đưa hợp đồng đến phòng làm việc của ông cụ.

Ông cụ cười gật đầu liên tục.

Đúng lúc này, quản lý bộ phận tài vụ, Bạch Sĩ Nho đẩy cửa bước vào.

Bạch Sĩ Nho là chú Hai của Bạch An Tương, cũng là ba của Bạch Doanh Doanh, là một người đàn ông trung niên rất tuấn tú rất lịch sự, quản lý tài chính ở Bạch Thị.

“Ba… À, An Tương cũng ở đây à.’ Bạch Sĩ Nho hưng phấn nói với ông cụ Bạch: “Vịnh Ánh Trăng đã chuyển tiền đến tôi” “Cái gì?” Ông cụ xúc động: “Nhanh vậy sao?” Tám mươi triệu, chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi khi Bạch An Tương từ Vịnh Ánh Trăng quay về Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, đã được chuyển đến rồi, hiệu suất làm việc này… giống như Vịnh Ánh Trăng sợ Tập đoàn Trái cây Bạch Thị bọn họ đổi ý vậy.

“Được được được…’ Có thể nhận ra được ông cụ rất vui vẻ: “An Tương, cháu làm rất tốt, về nhà nghỉ ngơi đi:’ “Vâng” Bạch An Tương gật đầu.

Sau khi cô rời đi, vẻ mặt vui vẻ của ông cụ nháy mắt biến mất tăm.

Nhìn thấy bộ dạng ông cụ như vậy, trong lòng Bạch Sĩ Nho run lên: “Ba?” “Ừ!” Ông cụ gật đầu, sau đó đáp lời: “Dù sao đây cũng là một chuyện tốt, con đi thông báo cho các bạn bè kinh doanh của chúng ta ở thành phố Tân Dương, ngày kia, chúng ta sẽ mở một bữa tiệc ở khách sạn Tân Dương” “Hả?” Bạch Sĩ Nho nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ: “Nhưng mà ba, Vịnh Ánh Trăng người ta vừa mới rót tiền cho chúng ta, chúng ta đã tổ chức tiệc như vậy, không.

ổn lắm thì phải?” “Không sao” Ông cụ phất tay: “Hản là Vịnh Ánh Trăng cũng sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt này với chúng ta đâu, ba muốn cho cả thành phố Tân Dương này.

biết, Tập đoàn Trái cây Bạch Thị chúng ta đã bước lên thuyền lớn của Tập đoàn Tuấn Phong, sau này nếu ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, cũng phải nghĩ cho kỹ” Trong nháy mắt Bạch Sĩ Nho đã hiểu được ý đồ của ông cụ.

Vịnh Ánh Trăng thuộc Tập đoàn Tuấn Phong, bữa tiệc lần này chắc chắn cũng sẽ mời lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Tuấn Phong đến chiêu đãi, nếu như vậy… Quả thật không có ai dám gây khó dễ cho nhà họ Bạch ở thành phố Tân Dương này nữa.

“Con hiểu rồi, con đi làm ngay” Bạch Sĩ Nho vội vàng nói.

“SĨ Nho.” Ngay khi Bạch Sĩ Nho đang định bước ra khỏi cửa, ông cụ đã gọi ông ta lại: “Lần này không thông báo cho nhà Sĩ Câu” Bạch Sĩ Nho nghe vậy thì kinh ngạc: “Ba, đầu tư lần này là do An Tương đàm phán được, như vậy không ổn lắm…

đâu?” Phòng làm việc của ông cụ là một phòng xép, bên trong còn có một gian phòng nghỉ. Còn chưa đợi ông cụ nói gì, trong phòng đột nhiên có giọng nói vang lên: “Không sao đâu: Sau đó, Bạch Vĩnh Minh đi theo ba mình là Bạch Sĩ Phan từ trong phòng bước ra.

“Ông nội đã lớn tuổi như vậy, cả nhà bọn họ còn hợp.

nhau lại đến ép buộc ông cụ, loại con cháu bất hiếu như vậy, mời đến làm gì chứ?”Vào truyen one để đọc nhiều truyyện hay nhé. Bạch Vĩnh Minh cười khẩy nói: “Lúc đó nói thật dễ nghe, là muốn cho mọi người biết ông cụ coi trọng bọn họ, phải, nhà bọn họ được coi trọng rồi, được người khác coi trọng, nhưng bọn họ có từng nghĩ đến thể diện của ông nội hay không?” Bạch Sĩ Phan cũng thản nhiên nói: “Nên dạy cho bọn họ một bài học, nếu không bọn họ có còn để ông cụ vào mắt hay không?” Khi bọn họ nói chuyện, sắc mặt ông cụ vẫn tối sâm như trước.

Bạch Sĩ Nho im lặng một lát, gật đầu: “Đã hiểu” Ở một nơi khác.

Trình Uyên cũng không thể vứt bỏ một Tập đoàn lớn như vậy không quản lý không hỏi đến, tuy rằng anh chẳng hiểu gì cả, nhưng dù sao anh vẫn là chủ tịch.

Thật ra thì anh cũng chẳng cần phải làm gì cả, đương nhiên có người bên dưới tiến hành từng bước, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn với việc anh không có mặt ở đây.

Cho nên, sau khi Bạch An Tương đi đến Vịnh Ánh Trăng, Trình Uyên cũng đi đến phòng làm việc của mình.

Trong công ty cũng không nhàn rỗi chút nào, tìm đọc phần lớn những tài liệu liên quan đến công ty xong, khi sắc trời tối dần, anh chuẩn bị rời công ty đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe mẹ mình một lát.

Còn chưa đi ra khỏi cửa, trợ lý Vương Tử Yên đã gõ cửa bước vào.

“Chủ tịch, Tập đoàn Trái cây Bạch Thị gửi thiệp mời!” Cô ta đặt một tấm thiệp mời màu đỏ trước mặt Trình Uyên.

Trình Uyên sửng sốt một lát, mở ra xem, không kiềm chết được nhíu mày.

“Bữa tiệc Thịnh Nghiệp sao?” “Ngày kia?” “Ngày kia là sinh nhật của An Tương” Anh không kiềm lòng được nghĩ đến, chẳng lẽ ông cụ Bạch thức tỉnh lương tâm muốn tổ chức sinh nhật cho vợ anh sao? Không đúng, tổ chức sinh nhật cho An Tương, không cần thiết phải mời người của Tập đoàn Tuấn Phong.

“Chủ tịch, Trương Tuần của Vịnh Ánh Trăng nói cũng nhận được thiệp mời, hơn nữa… Dường như có rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội của thành phố Tân Dương đều được mời đến” Vương Tử Yên nói.

Nghe vậy, Trình Uyên không kiềm chế nổi lắc đầu, xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi, mời nhiều người nổi tiếng trong xã hội như vậy, nhất định là ông cụ Bạch muốn làm màu trước mặt mọi người.

Dù sao Tập đoàn Tuấn Phong chính là bắp đùi thật sự của thành phố Tân Dương.

“Ừ, biết rồi, cô đi ra ngoài đi” Trình Uyên gật đầu cười.

Nhưng một lát sau, khi anh ngẩng đầu phát hiện ra Vương Tử Yên vẫn đứng trước mặt anh như trước, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Có việc gì sao?” Trình Uyên hỏi.

“Chủ tịch, theo tôi được biết, đầu tư vào Tập đoàn Trái cây Bạch Thị cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.” Răng Vương Tử Yên cắn nhẹ lên môi đỏ, do dự một lát vẫn nói ra.

“Tôi biết” Trình Uyên gật đầu.

“..” Vương Tử Yên thì ngớ ra.

Biết mà anh còn đầu tư sao? Có tiền mang đi đốt à? Trong lòng cô ta không kiềm được có hơi oán hận, chủ tịch trẻ tuổi trước mặt này quả thật chính là một tên phá của, Tập đoàn Tuấn Phong sớm muộn gì cũng sẽ thất bại trong tay anh.

Đương nhiên, cô ta cũng chỉ nghĩ trong lòng, cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng, dù sao cô ta lăn lộn đến vị trí này, không phải chỉ cười cười nói nói là có thể làm được.

“Chủ tịch, vậy tôi đi đây” Vương Tử Yên chỉ muốn chọc nhẹ một cái, thấy Trình Uyên không để ý chút nào, cô ta cũng không nói nhiều, xoay người lắc lắc mông nhỏ vểnh cao tròn xoe đi ra ngoài.

Dáng người của Vương Tử Yên thật sự rất đẹp, váy bó dài qua mông mặc lên người, quấn chặt lấy da thịt cô ta, trên váy không có nếp nhăn nào, cái kia đi trên đường lắc trái lác phải khiến cho lòng người rung động.

Xuất phát từ bản năng của đàn ông, Trình Uyên nhìn chăm chú thêm một lúc.

Sau khi rời khỏi công ta, Trình Uyên đi thẳng đến bệnh viện.

Khi đang định đẩy cửa phòng ra, xuyên qua cửa sổ, anh phát hiện ra thế mà Bạch An Tương lại đang ở trong phòng bệnh của mẹ mình.

Trình Uyên sửng sốt, bàn tay đẩy cửa dừng lại.

Bạch An Tương đang bóp chân cho mẹ anh.

Mẹ nhìn qua rất vui vẻ, nói gì đó với Bạch An Tương.

Cảnh tượng này khiến cho Trình Uyên say mê.

Không lâu trước đây, anh từng ảo tưởng nghĩ đến cảnh ấm áp như thế này vô số lần.

Anh nghĩ, mính có thể không có tiền, có thể sống cuộc đời nghèo khổ, chỉ cần có thể cưới được một người phụ nữ hiếu thảo với ba mẹ, người một nhà cùng nhau sống bình dị qua ngày, cũng rất tốt.

Thăm mẹ xong, khi rời đi, Trình Uyên dùng xe điện chở Bạch An Tương về.

Bàn tay nhỏ nhăn của Bạch An Tương vẫn luôn nắm chặt phần thát lưng áo của ánh.

“Bác sĩ nói, theo dõi thêm hai ngày nữa là mẹ có thể ra viện được rồi.” Bạch An Tương nói.

Trong lòng Trình Uyên lại ấm áp: “Thật ra em cũng không cần phải thế, vừa mới đàm phán đầu tư xong, sắp khởi động hạng mục mới rồi.” Bạch An Tương cười: “Hạng mục mới có khởi động cũng không vội trong một hai ngày tới được, hơn nữa, ông nội cũng không nhác đến rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm hạng mục mới.” “Không nhắc đến sao?” Trình Uyên nghe vậy nhíu mày.

“Vậy có thể ngày kia sẽ thông báo thôi!” Trình Uyên nói.

“Ngày kia?” Bạch An Tương sửng sốt một lát: “Tại sao lại là ngày kia?” “Em không biết sao?” Trình Uyên nghỉ ngờ hỏi.

Bạch An Tương lộ vẻ mặt nghỉ ngờ: “Biết cái gì cơ?” Bạch An Tương không nhận được thiệp mời sao? Gió đêm se se lạnh.

Nhưng lại không có cách nào dập tắt được lửa giận trong lòng Trình Uyên.

Thật sự là… Không biết hối cải!

Bình Luận (0)
Comment