Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 173

Chương 173 Hay là đế tôi thử xem!

Lâm Xương Dịch nói những câu này chỉ đơn giản là muốn cô và Trình Uyên sinh ra ngăn cách.

Những lời nói như thế này, chắc hẳn ai nghe xong đều sẽ phẫn nộ.

Nhưng mà…

Xin lỗi nha, Bạch An Tương lại không lộ ra chút dấu vết khó chịu nào, ngược lại cô còn mim cười nói: “Nếu chồng tôi đã ghê gớm như vậy, vậy anh cảm thấy có khi nào anh ấy sẽ vừa mắt bạn gái bây giờ của anh không? Hay là nói cách khác, có khi nào bạn gái bây giờ của anh cũng muốn có một chân với chồng tôi không?”  Một câu nói khiến Lâm Xương Dịch nghẹn lời, khó chịu giống như có xương cá mắc rong cổ họng vậy, rất lâu cũng không đáp lại được.

‘Vốn dĩ cô gái gợi cảm bên cạnh anh ta còn tức giận, nhưng đột nhiên thấy trong lời nói của Lâm Xương Dịch còn có ý nghĩa khác,  hơn nữa giữa anh ta và Bạch An Tương đã tràn đầy mùi thuốc súng, nên cô ta cũng ngậm miệng, tâm tư giảo hoạt muốn làm một người đứng xem chảng liên quan gì đến mình.

Nhưng ai ngờ Bạch An Tương lại dẫn dắt chủ đề về phía cô ta, làm sao cô ta còn có thể bình tính đứng xem được nữa chứ?  “Này, sao cô lại ăn nói như thế hả?”  Bạch An Tương thản nhiên liếc mắt nhìn cô †a, nói: “Xin lỗi, tôi không quen cô, à, tôi cũng không quen anh ta, cho nên tôi không muốn nói chuyện với hai người, tốt nhất là cô đừng tự động dò số vào chối”     “Cô…” Cô gái gợi cảm lập tức nghẹn lời  Lâm Xương Dịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau câu nói vừa nấy của Bạch An Tương, anh ta cười gắn nói: “Cô Bạch, cô đừng giả vờ làm ra vẻ không quan trọng, cánh tay gãy chỉ có tay áo biết, răng rụng rồi vẫn phải nuốt xuống bụng, tất cả mọi người đều  hiểu cả mà”  “Cô đã thích sĩ diện, thích mạnh miệng, vậy tùy cô thôi”  “Em yêu, chúng ta đi!” Lâm Xương Dịch kéo tay cô gái gợi cảm, xoay người rời đi.

Bạch An Tương lại ngồi xuống ghế nghỉ lần nữa, tiếp tục xem điện thoại, giống như vừa nãy chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì hay sao?  Hôm nay khi kẹt xe, Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Nếu em chết rồi, anh có đau lòng không?”     Trình Uyên nói có, nhưng chỉ đau lòng một thời gian thôi.

Khi đó Bạch An Tương rất kinh ngạc, cô khó mà tin nổi Trình Uyên sẽ nói ra như vậy, nếu là trước đây, anh nhất định sẽ an ủi mình,  anh sẽ nói: Đừng nói linh tinh, em sẽ không  chết. Hoặc là, lại nói bậy rồi…

Lại nghĩ đến Thẩm Trác Vương Tử Yên Thiệu Đình Đình.

Thậm chí còn có bạn thân của cô Mục Như Trăn.

Có người nói, khi con người yếu ớt, sẽ luôn lo được lo mất  Bạch An Tương chính là như vậy, cô từng liên tục tự nói với bản thân, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi, tuy nhiên càng nghĩ lại càng nhiều hơn.

Nhiều đến mức ép cho cô không thở được, vì vậy, tầm mắt dường như bắt đầu biến thành mơ hồ.

Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy Trình Uyên sắc mặt sợ hãi chạy về phía mình.

“Bác sĩ Từ, cứu người, mau cứu người đi!”  Trình Uyên vừa mới đi đến đại sảnh đã nhìn  thấy thân thể Bạch An Tương nghiêng ngả, ngã xuống.

Anh hoảng hốt.

Vì Bạch An Tương này, người đàn ông không sợ hãi thứ gì lại thật sự hoảng hốt.

Anh ôm Bạch An Tương gào to với bác sĩ Từ, đồng thời cảm thấy trước mắt mình mơ  hồ, thậm chí trong giây phút ngắn ngủi còn xuất hiện cảm giác ngạt thở.

Trình Uyên biết, thuốc màu đen kia mình uống viên đã có tác dụng rồi.

Nhưng anh khỏe hơn Bạch An Tương rất nhiều, cho nên không ngất xỉu ngay như Bạch An Tương, anh cố gắng kiềm chế, lại tự nói với mình, lúc này không thể ngã xuống được.

Bác sĩ Từ vội vàng chạy đến, có mấy y tá chạy theo sau lưng ông ta.

“Nhanh lên, đưa đến phòng khám!” Bác sĩ  Từ ra lệnh cho mấy y tá.

Lúc này, viện trưởng và chủ nhiệm cũng nghe được tin tức nên chạy đến.

Bạch An Tương được đưa đến phòng khám của bác sĩ Từ, bác sĩ y tá đều loạn cào cào.

Viện trưởng đi đến trước mặt Trình Uyên an ủi anh: “Chủ tịch Trình anh yên tâm, chúng †ôi chắc chắn sẽ dốc hết sức lực đối phó, bà nhà sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu”  Trình Uyên gật đầu, tâm tình kích động vừa nấy tạm thời bị anh đè nén xuống.

Tuy rằng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn lo lắng như trước.

Số lần Bạch An Tương ngất xỉu càng ngày càng nhiều, sức khỏe cũng càng ngày càng suy yếu, nếu còn tiếp tục như vậy, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Nhưng viên thuốc màu đỏ này còn chưa xét  nghiệm ra kết quả, anh cũng không dám để Bạch An Tương uống bừa bãi.

Bây giờ Trình Uyên cực kỳ rối rắm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua  Lúc này Trình Uyên đột nhiên phát hiện, y tá bắt đầu lau mồ hôi cho bác sĩ Từ hi ông khám cho Bạch An Tương.

Lau mồ hôi sao?  Trước đây, bác sĩ Từ khám bệnh cho Bạch An Tương, chưa từng đổ mồ hôi  Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không đến mức quá nóng.

Đột nhiên, một cảm giác không lành ập đến.

Quả nhiên, năm phút nữa trôi qua, bác sĩ Từ bước đến trước mặt Trình Uyên và viện trưởng, nhíu chặt mày như bị đao khắc.

Giọng nói ông ta nặng nề: “Tình hình không tốt lắm, anh Trình, anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi”  Trình Uyên nghe vậy ngây ra Đầu óc anh chấn động “ầm ầm”, dường như toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc.

“Có nghĩa là gì?”  “Cái gì gọi là chuẩn bị tâm lý trước?”  Trình Uyên không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Viện trưởng cũng gấp gáp nói: “Bác sĩ Từ, ông chính là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện chúng ta, cũng là bác sĩ giỏi nhất thành phố Tân Dương chúng ta, ông nhất định phải dốc hết sức đối phó, vị này chính là Chủ tịch..”  Bác sĩ Từ gật đầu, thở dài: “Tôi biết mà viện trưởng, nhưng các bộ phận trong thân thể cô Bạch đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng  suy kiệt nhanh chóng rồi”     Bộ phận suy kiệt sao?  Tuy rằng Trình Uyên không hiểu y học, nhưng cũng biết bộ phận suy kiệt có nghĩa là gì, hơn nữa còn kèm thêm hai chữ nhanh chóng.

Viện trưởng cũng trợn tròn mắt  Bà ta lo đến mức giậm chân: “Nhất định phải nghĩ cách, không được thì lại điều bác sĩ chuyên gia từ bệnh viện khác sang kết hợp hội chẩn”  Chủ nhiệm sau lưng viện trưởng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Từ đã là bác sĩ giỏi nhất thành phố Tân Dương chúng ta rồi, ông ta  cũng không chữa được thì…”  Ông ta chưa nói xong, trong lòng mọi người  đều hiểu, ý của chủ nhiệm là, nếu ngay cả bác sĩ Từ cũng không chữa được, gọi thêm người đến có tác dụng gì đâu?  Không khí ngưng tụ, phòng khám trở nên yên tĩnh lạ thường, mà bầu không khí cũng trở nên nghiêm túc.

Trình Uyên không ngờ được, ngày này lại đến nhanh như vậy, nếu các bộ phận trong cơ thể Bạch An Tương nhanh chóng suy.

kiệt, cho dù có uống thuốc giải, vậy cũng chẳng có tác dụng gì  Ngực anh nặng tu, hít thở khó khăn, đầu óc cũng càng ngày càng nặng.

Chất độc trong cơ thể anh cũng có phản ứng.

Không biết từ bao giờ, viện trưởng bắt đầu lớn tiếng trách mảng tất cả mọi người trong căn phòng ngoại trừ Trình Uyên, dường như muốn thể hiện ra cho Trình Uyên thấy, muốn Trình Uyên biết bà ta tức giận đế! mức độ nào, cố gắng hết trách nhiệm đến     mức nào! “Bệnh viện nuôi các người để làm gì hả?”  “Tôi nói cho các người biết, nếu có chuyện gì không may xảy ra với bà Trình, tôi sẽ trừ hết tiền thưởng của các người!”  “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nghĩ cách đi!”  Một đám bác sĩ và y tá bị viện trưởng dạy dỗ đều cúi đầu không dám nói gì.

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Hay là, để tôi thử xem sao?”  Lý Nam Địch mặc quần bò, vai đeo ba lô, buộc tóc đuôi ngựa cười tươi như hoa đứng ngoài cửa.

Giọng nói của Lý Nam Bịch lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả viện trưởng.

Viện trưởng nhìn thấy Lý Nam Địch thì sắc mặt càng tệ hơn, phẫn nộ quát Lý Nam Địch: “Sao cô còn ở đây hả? Bệnh viện chúng tôi không chào đón cô, mau… Cút đị!

Bình Luận (0)
Comment