Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 189

Truyenone mong các bạn thông cảm vì truyện này tác giả ra chậm.

Trình Uyên cúi đầu tránh né, vội vàng muốn giải thích: “Mẹ, mẹ nghe con nói đi, không phải như mẹ nghĩ đâu, con…”

“Câm miệng!” Lý Ninh Quyên xắn tay áo, rượt theo đánh Trình Uyên: “Tôi không phải mẹ cậu, tôi không có thẳng con rể như cậu.

“..” Trình Uyên vội vàng chạy trốn.

Lý Ninh Quyên tức giận thấy trên bàn làm việc của Trình Uyên có mấy cây bút thì vớ lấy: “Tôi đâm chết tên Sở Khanh nhà cậu”

Trình Uyên trốn tới trốn lui, cuối cùng bò lên đầu tủ.

Lý Ninh Quyên chỉ cao một mét sáu, nhón chân cũng với không tới, bèn giơ bút đâm lên, Trình Uyên ra sức trốn vào bên trong.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, thật sự không giống như mẹ nghĩ đâu mà”

“Đừng nói nhảm nữa, cậu hại con gái tôi thành thế kia, hôm nay tôi không giết chết cậu thì tôi sẽ không mang họ Lý nữa!”

Lý Ninh Quyên nhảy mãi vẫn không đâm trúng Trình Uyên thì tức giận quay đầu, muốn tìm thứ gì đó có thể kê lên, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Trác đang ngơ ngác.

“Hay lắm, đồ hồ ly tinh nhà cô còn có mặt mũi đứng ở đây hả, bà đây không đâm được nó thì đâm chết cô trước!”

Lý Ninh Quyên lập tức đổi mục tiêu, la lên xông về phía Thẩm Trác.

Thẩm Trác lấy lại tinh thần, không nói không rằng đã xoay người bỏ chạy.

Vương Tử Yên và Từ Chương đều choáng váng.

Từ Chương hỏi Vương Tử Yên: “Người này là…?”

Vương Tử Yên cười gượng đáp: “Mẹ vợ của Chủ tịch”

“Ặc…” Từ Chương bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta có cần xen vào không?”

Thấy Lý Ninh Quyên đuổi theo Thẩm Trác đang bỏ chạy, ‘Vương Tử Yên chợt cười nói: “Im lặng xem tình hình đi”

Từ Chương không hiểu lắm.

Thẩm Trác sao còn dám ở lại nữa, người phụ nữ này như kẻ điên vậy, nếu cô ta thật sự bị thương thì cũng không đáng, vì thế cô ta chạy khỏi phòng làm việc, nhanh chóng chuồn mất.

Lý Ninh Quyên không đuổi kịp Thẩm Trác chỉ đành thở hổn hển quay về, bà ta cầm một đống bút chỉ vào Trình Uyên trên đầu tủ nói: “Tôi cho cậu biết, chạy trời không khỏi nắng đâu, mẹ nó cậu giỏi thì ở trên đó cả đời đi!”

Trình Uyên cười gượng nói: “Mẹ, thật sự không như mẹ nghĩ đâu mà, mẹ nghe con giải thích đi.”

“Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cậu!” Lý Ninh Quyên nổi giận.

Lúc này, Vương Tử Yên và Từ Chương mới đi tới khuyên Lý Ninh Quyên.

Vương Tử Yên kéo tay bà ta: “Bác gái, thật sự không như bác nghĩ đâu, bác hiểu lầm Chủ tịch rồi”

Từ Chương cũng chặn trước mặt Lý Ninh Quyên: “Đúng đó bà chị, tôi xin thề với danh nghĩa một bác sĩ, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi!”

Lý Ninh Quyên nào có nghe lọt tai, hất tay Vương Tử Yên ra, giận dữ nói: “Tôi trách lầm nó á? Con gái tôi đang yên đang lành đột nhiên mất trí nhớ, các cô cậu nói đây là hiểu lầm ư?”

“Chuyện này cũng không thể trách Chủ tịch được, đều tại..”

“Cô im đi, tôi không quan tâm chủ với chả tịch cái gì cả, hôm nay Trình Uyên ” Lý Ninh Quyên quơ bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng nói xong lại ngây người: “Chủ tịch?”

“Ặc..” Vương Tử Yên biết mình lỡ mồm lập tức che miệng lại.

Lý Ninh Quyên chỉ vào Trình Uyên, trợn mắt há mồm hỏi: “Ý cô thằng nhóc này là Chủ tịch của Tuấn Phong các người hả?”

Vương Tử Yên lén nhìn sang Trình Uyên.

Trình Uyên cười gượng.

Khi nãy Lý Ninh Quyên nổi giận đùng đùng đến Tuấn Phong tìm Trình Uyên tính sổ, lúc đến thì gặp Vương Tử Yên ở trước cửa, bèn giận dữ hỏi: “Trình Uyên đâu rồi?”

Vương Tử Yên chỉ vào phòng làm việc của Chủ tịch: “Ở trong..”

Chữ đó còn chưa kịp nói ra thì Lý Ninh Quyên đã xông vào, hoàn toàn không nhìn tên phòng treo ngoài cửa.

Thấy thái độ có tật giật mình của Vương Tử Yên, Lý Ninh Quyên sửng sốt một lát, sau đó quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc ngước mắt nhìn lên, quả nhiên…

Trên bảng tên viết: Phòng làm việc Chủ tịch.

Lý Ninh Quyên lập tức ngơ ngác.

Từ khi Trình Uyên kết hôn với Bạch An Tương, Lý Ninh Quyên vẫn luôn không vui, từng gây rối chia rẽ bằng mọi cách, muốn Bạch An Tương ly hôn với Trình Uyên.

Đơn giản chỉ vì thấy Trình Uyên nghèo, còn không có bản lĩnh, cũng không có tương lai.

Ai mà ngờ thằng nhóc nghèo mình từng chướng mắt lại là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong, một doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương.

Lúc này chợt nghĩ ra vì sao lúc sinh nhật của Bạch An Tương, Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong lại tặng quà cho con bé.

Cũng hiểu vì sao biệt thự nhà mình nói mua một căn thì mua một căn, nói mua hai căn thì mua hai căn.

Còn có chiếc xe Audi kia nữa.

Lý Ninh Quyên chợt cảm thấy như thế thì hợp lý hơn nhiều.

Nhưng…

Một thằng nhóc quê mùa như nó, sao có thể trở thành Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong chứ?

Từ Chương đi đến cửa, nói với Lý Ninh Quyên: “Bà chị, tôi nghĩ tôi có thể nói chuyện với chị”

Lúc này đầu óc Lý Ninh Quyên rất rối ren, Từ Chương nói muốn nói chuyện với mình, bà ta cũng không phản đối.

Từ Chương nói với Lý Ninh Quyên: “Chúng ta đi qua chỗ khác nói nhé?”

Lý Ninh Quyên hoang mang gật đầu.

Từ Chương dẫn Lý Ninh Quyên đến phòng làm việc của Vương Tử Yên ở ngay bên cạnh, mời bà ta ngồi xuống rồi cười nói: “Bà chị, chị bớt nóng, đợi tôi nói xong với chị chuyện này rồi hãy quyết định hôm nay có nên bỏ qua cho Trình Uyên không”

Khi nãy Lý Ninh Quyên bị thân phận của Trình Uyên làm chấn động, được Từ Chương nhắc nhở thì lại nhớ ra, tức giận nói: “Tôi không quan tâm Trình Uyên là Chủ tịch khỉ gió gì hết, hôm nay tôi sẽ không để yên cho nó đâu”

“Đừng đừng đừng, bà chị, chị cứ nghe tôi nói đã được không?” Từ Chương vội vàng khuyên ngăn: “Lúc trước, có phải con gái chị thường xuyên ngất xỉu không?”

Lý Ninh Quyên vốn không muốn quan tâm, nhưng nghe.

Từ Chương nói vậy, bà ta lập tức nhớ tới chuyện Bạch An Tương bị tụt huyết áp, sau đó gật đầu.

“Lúc đó con gái chị trúng một loại độc mãn tính, một khi cảm xúc thay đổi mạnh thì sẽ ngất xỉu” Từ Chương nói.

Nghe vậy, Lý Ninh Quyên kinh ngạc: “Không phải tụt huyết áp sao?”

‘Từ Chương lắc đầu, cười nói: “Nói tụt huyết áp là sợ chị lo lắng thôi, chứ thật ra…”

Từ Chương kể lại từ đầu đến cuối trọn vẹn chuyện Bạch An Tương trúng độc, sau đó Trình Uyên cũng trúng độc, nhưng anh vì có thể tận mắt thấy Bạch An Tương thoát khỏi nguy hiểm mà không tiếc làm ảnh hưởng đến tính mạng của mình cho Lý Ninh Quyên nghe.

Sau đó lại nhắc đến thuốc giải.

“Thuốc giải chỉ có một viên, cậu ấy không chút do dự lừa vợ mình uống, mà đây chỉ là chuyện sau đó thôi, quan trọng là dù cậu ấy bị độc trong người làm ảnh hưởng, nhưng nghe thấy vợ mình khoẻ mạnh trở lại vẫn có thể nở nụ cười, còn cười rất vui vẻ nữa”

Từ Chương thở dài: “Đứa con rể này của chị là liều mạng đối xử tốt với con gái chị, chị cảm thấy người như cậu ấy sẽ làm chuyện có lỗi với con gái chị sao?”

y “Những gì cậu nói đều Lý Ninh Quyên há hốc miệng, một lúc lâu sau đó mới lại tinh thần, bà ta ngơ ngác hỏi: là… thật ư?”

Từ Chương lấy một tờ giấy xét nghiệm từ trong túi đưa cho Lý Ninh Quyên: “Có phải thật hay không, chị cứ xem là biết”

Lúc cầm lấy giấy xét nghiệm, tay Lý Ninh Quyên có hơi run rẩy.

“Sau khi con gái chị khỏi bệnh thì đột nhiên mất tích” Từ Chương nói tiếp: “Việc này Cục Cảnh sát cũng có lập hồ sơ, khi đó Trình Uyên ngất xỉu mấy lần. Cậu ấy vì tìm vợ mình mà mặc kệ chuyện của tập đoàn, thậm chí còn đưa ra tiền thưởng một tỷ để cả chục nghìn người đi tìm vợ giúp mình”

“Cuối cùng vợ cậu ấy cũng về, nhưng lại mất trí nhớ”

“Thật ra cậu ấy còn buồn hơn cả chị ấy chứ”

Trong phòng bên cạnh, Trình Uyên cẩn thận bò xuống từ trên đầu tủ, rón ra rón rén muốn đi xem tình hình ở phòng bên cạnh.

Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

“Thời Sách bị bắt rồi” Anh nghe máy, đầu bên kia nói.

Bình Luận (0)
Comment