Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 219

Chương 219

“Cái gì? Người bị bắt là Chủ tịch của Tuấn Phong á?”

Long Thầm Vũ nhận được điện thoại của Lâm Xương Dịch thì trợn mắt há mồm.

Bắt cóc Trình Uyên?

Vậy chắc chản Bạch An Tương đang ở nhà một mình rồi?

“Đúng thế ạ anh Long, lúc Đại Đinh báo cáo với tôi tôi cũng rất kinh ngạc, hay là tôi đến-đó xẻm thử? Dù gì tôi cũng chưa nhìn tĩấy Chủ tịch của Tuấn Phong bao giờ cả” Lâm Xương Dịch nói.

Long Thầm Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng nói Đừng… Bây giờ anh đi nói với Đại Đinh, tuyệt đối đừng đòi tiền chuộc”

“Hả? Vì sao thế?” Lâm Xương Dịch rất khó hiểu.

Long Thầm Vũ bực bội nói: “Nghe không hiểu lời tôi à?

kêu bọn họ trông kỹ người cho tôi, không cần tiền chuộc.

có hiểu không?”

Long Thầm Vũ rất ít khi nổi nóng trước mặt Lâm Xương Dịch, cho nên nghe thấy giọng nạt nộ của anh ta, Lâm Xương Dịch lập tức hoảng hốt, vội vàng gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Đại Đinh ngay”

“Nhớ kỹ, anh tuyệt đối không được lộ mặt!” Long Thầm Vũ lại dặn dò.

Cúp máy xong, Long Thầm Vũ im lặng suy nghĩ.

Anh ta biết bên cạnh Trình Uyên có một Bạch Long, cho nên chỉ cần Đại Đinh gọi điện thoại tìm Tuấn Phong đòi tiền, với năng lực điều tra của Bạch Long chắc chắn sẽ phát hiện.

Mà Lâm Xương Dịch cũng không thể lộ diện, một khi lộ diện để Trình Uyên biết được, chắc chẩn sẽ nghi ngờ.

mình, cứ thế, rất có thể kế hoạch của mình sẽ bị bại lộ.

Lâm Xương Dịch vẫn chưa biết Trình Uyên là Chủ tịch của Tuấn Phong, vì trước đó Long Thầm Vũ không xem trọng anh ta, cho nên lười nói với anh ta.

Về phần có thể trực tiếp giết chết Trình Uyên…

Như thế sẽ làm trái ý của vị bên trên kia.

Haiz, đúng là phiền phức mà.

Nhưng ít nhất biết Trình Uyên không ở đây, Long Thầm Vũ thấy yên tâm hơn không ít, có lẽ mình có thể lợi dụng cơ hội thu phục Bạch An Tương.

Nghĩ đến sau này đường đường là vợ của Chủ tịch Tuấn Phong lại ngày ngày lén lút với mình, Long Thầm Vũ lập.

tức vô cùng kích động, hơn nữa Bạch An Tương còn là người trước giờ anh ta tơ tưởng.

Mà lúc này, trong căn phòng nào đó của một câu lạc bộ cao cấp ở thành Nam.

Đại Đinh nhận được điện thoại của Lâm Xương Dịch.

“Cậu ta đồng ý đưa mười triệu rồi mà, mười triệu chẳng.

là gì với cậu ta cả, nhưng lại là một con số lớn với chúng †a đó” Đại Đinh cũng rất khó hiểu.

Rõ ràng Chủ tịch của Tuấn Phong người ta tự mình đưa ra mười triệu, họ Lâm này lại nói không được lấy gì hết.

Thăng ranh này, nếu không phải nể mặt cậu Long, có quỷ mới nghe lời anh ta.

“Anh Long dặn dò, nếu ông không phục cứ việc tự nói với anh ta” Lâm Xương Dịch lại nói.

“Biết rồi biết rồi” Đại Đinh mất kiên nhẫn cúp máy.

Thầm nghĩ, nếu không phải cậu Long trăm phương nghìn kế muốn phủi sạch quan hệ với giang hồ thì cần cậu để làm gì? Còn kêu tôi tự mình nói với cậu ta, bị ngu hả?

“Chẳng lẽ bên trên sợ chúng ta tiết lộ tin tức, người của Tuấn Phong sẽ đến cứu anh ta?” Thuộc hạ của Đại Đinh khó hiểu hỏi.

Đại Đinh cười khẩy một tiếng: “Cả câu lạc bộ chúng ta có năm mươi mấy anh em, hơn nữa ai cũng là tay giỏi trên giang hồ, đều có nền tảng võ đạo, chú nói xem ai có thể xông vào được?”

Đàn em nghe vậy thì gật đầu thật mạnh, cười nói: “Đại ca nói đúng, có lẽ vị bên trên không hiểu thực lực của chúng ta, nếu không anh ta cũng sẽ không lo lắng như vậy”

Nói đến thực lực, Đại Đinh cực kỳ tự hào.

Nếu không phải hai năm trước mình mới ra tù thì thành phố Tân Dương này làm gì đến lượt Từ Đầu Trọc và lão Miêu lên mặt chứ.

Nếu mình đã ra, lại thu nạp được nhiều đàn em giỏi giang như thế, vậy sau này thành phố Tân Dương vẫn sẽ là của mình thôi.

“Có lấy tiền nữa không ạ?” Đàn em hỏi ông ta.

Đại Đinh không nhịn được đấm đàn em một cá nhảm, điện thoại đã gọi, không phải Giám đốc tài vụ của Tuấn Phong nói trong vòng một giờ đồng hồ sẽ đưa đến à? Không cần, không cần mấy anh em của ông đây ăn không khí hết hả?”

“Vâng vâng vâng, đại ca nói rất đúng”

“Trông chừng kỹ cho tôi” Đại Đinh nói: “Đó là nhân vật lớn đấy, không thể xảy ra chút sơ suất nào được, ít nhất là trước khi chúng ta lấy được tiền”

“Vâng vâng, chắc chán rồi” Đàn em vội vàng đáp.

Nói xong, Đại Đinh đẩy cửa phòng ra, sau đó lập tức trợn tròn mắt.

Một đống người ngã trong sân, nhưng trước khi ngã lại không có chút tiếng động nào cả.

Những người này đều là đàn em của ông ta.

Lúc nãy, ông ta còn đang đắc ý vì mình có một đám đàn em cừ như vậy, nhưng bây giờ…

Bây giờ một người đàn ông cường tráng như tháp sắt mặc áo hoodie xám xuất hiện trước mặt ông ta.

Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh nhạt như không hề nhìn thấy tất cả người ở đây đều đã ngã xuống, cũng như không hề nhìn thấy có người còn đứng ở đây.

Không chỉ có Đại Đinh, ngay cả mấy đàn em sau lưng ông ta cũng đều ngơ ngác.

Bạch Long như tháp sắt nâng chân đi về phía bọn họ, khí thế hiên ngang kia lập tức áp đảo khiến chân đám người như muốn nhữn ra.

“Cậu… Cậu là ai?” Đại Đinh hoảng sợ hỏi.

Bạch Long không muốn nhắc tới chữ Pikachu, nhưng anh ta không ngại nói ra cái danh Trình Uyên cho mình: “Giám đốc tài vụ”

Lúc này, chút ánh sáng lạnh thoáng hiện lên.

Mấy thuộc hạ nổi danh giỏi đánh nhau của Đại Đinh trốn ở trong tối, thừa dịp Bạch Long nói chuyện mất tập trung thì nhảy ra, chém dao phay về phía lưng Bạch Long.

Thấy thế, Đại Đinh mừng rỡ.

Nhưng.

Sau lưng Bạch Long như có mắt vậy, anh ta hơi nghiêng người, quay đầu móc ra sau.

Nhẹ nhàng như đang đứng trong ruộng ngô bẻ cây ngô ở sau lưng, thẳng tay nâng đối phương lên rồi ném mạnh xuống đất.

“Phụt!” Rung động mãnh liệt không khỏi khiến cây dao trong tay người đánh lén rơi xuống, còn làm hắn ta phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này Đại Đinh thật sự đã dại cả mắt.

Có còn thiên lý không chứ?

Vì sao ngay cả một Giám đốc tài vụ của Tuấn Phong cũng giỏi đánh nhau thế, kêu người ta sống thế nào đây?

Ông ta đột nhiên muốn cảm khái.

Giang hồ bây giờ thay đổi rồi.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!” Đại Đinh cười nói.

Nhưng nụ cười này rất mất tự nhiên.

Năm phút sau…

Cũng ở trong căn phòng này.

Trình Uyên ngồi đối diện với Đại Đinh.

Chỉ là người bị trói bây giờ lại là Đại Đinh mà thôi.

“Trước đây từng có một sát thủ đến từ thủ đô muốn giết tôi, bị tôi bắt được, tôi muốn hỏi người đó là ai muốn giết tôi, người đó sống chết không nói, ông có biết tôi đã làm gì không?”

Trình Uyên hỏi Đại Đinh.

Đại Đinh sợ sệt lắc đầu, đã không còn chút khí thế nào của trước đó nữa rồi.

Trình Uyên thở dài: “Thật ra rất đơn giản, tôi cũng không làm khó người đó, chỉ nhốt hắn vào trong một phòng lạnh bỏ hoang, đương nhiên phòng lạnh này đã không làm lạnh nữa, nhiệt độ bên trong tạm ổn, cũng có cửa thông gió, trong chốc lát không chết được ngay”

Nghe vậy, rốt cuộc Đại Đinh vốn hoảng hồn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếp theo, Trình Uyên duỗi hai tay khoa tay múa chân, còn nói thêm: “Cửa sắt vừa lớn vừa dày thế này, ở bên ngoài còn có năm tầng khoá, hắn ta muốn ra ngoài trừ khi biết đi xuyên tường”

“Không ăn không uống gần một thoáng, chắc là hắn ta cô đơn lắm, hay là các ông đi vào với hắn ta cho vui nhé?”

Đại Đinh chỉ thấy có một dòng nước lạnh chảy qua sống lưng, lạnh lẽo đến mức không nhịn được run rẩy.

Mẹ nó, không ăn không uống một tháng?

Còn cô đơn?

Gô đơn bà nội nó chứ!

Nghĩ lại nếu mình bị ném vào nơi đó, làm bạn với cái thi thể bị chết đói của hắn ta, “hắn ta” chậm rãi thối rữa, mình cũng dần đói đến mức bụng đói ăn quàng, cuối cùng cũng giống như cái xác chết tiệt kia, ông ta lập tức cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Lại nhìn sang Trình Uyên, chỉ cảm thấy anh còn đáng sợ hơn cả Diêm vương.

Bây giờ người trên bạch đạo đều tàn nhẫn thế à, muốn xã hội đen chúng tôi sống thế nào đây?

“Nói, cái gì cũng nói, cậu hỏi cái gì tôi nói cái đó” Đại Đinh có cảm giác muốn bật khóc.

Bình Luận (0)
Comment