Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 424

Chương 424:

Cũng chỉ có một cái giường trông anh rất thảm bởi vì khi tối qua bị quật ngã liên tục, cho nên bây giờ cơ thể vẫn còn đau nhức nhói.

Trình Uyên không khỏi lắc lắc cánh tay, và nghĩ mình nên hoạt động một chút cũng tốt, liền đi theo Đông Nguyệt ra khỏi phòng.

Nhưng khi vừa ra khỏi phòng, anh liền sửng sốt.

“CMN, đây là đâu?”

Đây đâu còn là bóng dáng thành phố xinh đẹp anh đang ở nữa?

Một màu xanh tươi tốt gần như lấp đầy nhãn cầu của anh, và có những bụi cây cối rậm rạp ở khắp mọi nơi, như thể họ đang ở trong một khu rừng.

Bởi vì cuối thu, mặt đất đầy lá rụng.

Căn nhà gỗ mà anh vừa bước ra là một cây đại thụ trong rừng này đã bị khoét rỗng.

Trình Uyên hoàn như người mất hồn, đây không phải là ở Tân Dương sao?

“nơi đây là một ngọn núi.” Đông Nguyệt mỉm cười nói.

Trình Uyên há to miệng, vẻ mặt vẫn còn ngu người rồi nói “Trong lúc tôi ngất đi, cô chở tôi lên núi sao? Đây là ngọn núi nào?”

“Một ngọn đồi vô danh ở dãy núi Đại Hưng phía tây Tỉnh Giang Bắc.” Đông Nguyệt trả lời.

“Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

“Bởi vì sư phụ nói, bộ dạng này của ngươi ở đây mới có thể an tâm tiếp nhận sự huấn luyện.”

“Huấn luyện?”

“Đồng rồi.”

Trình Uyên sửng sốt “Tại sao lại phải tiếp nhận sự huấn luyện?”

Những lời này khiến cho Đông Nguyệt càng thêm sửng sốt, cô trừng mắt, nghiêng đầu nói: “sư phụ nói anh quá yếu, tương lai đi kinh thành sẽ gặp cao thủ nhiều như mây, sợ rằng chưa kịp làm gì thì đã bị giết chết. “

Trình Uyên trầm mặc một hồi rồi mới nói “Tôi nói tôi muốn đi kinh thành khi nào?”

Đông Nguyệt nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói “Không biết, sư phụ nói anh sẽ đi.”

“Sư phụ của cô là ai?” Trình Uyên tiếp tục truy vấn.

Đông Nguyệt cười nói: ” Sư phụ của tôi chính là Sư phụ của anh.”

Trình Uyên càng đi sâu vào trong rừng, vẫn chưa tìm thấy đường rồi hỏi “Tôi lấy đâu ra mà có sư phụ?”

“anh không phải đấu với sư phụ sao?” Đông Nguyệt.

Trình Uyên “…”

Anh nghĩ đến người phụ nữ có thể thuyết phục được người otaku bằng giọng nói của mình trong đêm qua, nhưng … Nhưng nghe giọng nói của cô ấy, có lẽ hẳn là so với mình còn nhỏ.

Nhưng, nếu nói là về sức mạnh.

Nghĩ đến cảnh tượng Bạch Long tối hôm qua lao đầu vào đánh nhưng lại bị con mụ đó dễ dàng hất lên không trung, trong lòng Trình Uyên liền run rẩy không thôi.

Quá khủng bố.

“Cho nên, mục đích của cô ấy là thu nhận tôi làm đồ đệ?” Trình Uyên trợn mắt líu lưỡi nói.

Sư phụ?

Một người phụ nữ rất bí ẩn, Trình Uyên không biết con mụ đó từ chỗ nào đến, cũng không biết thuộc về gia tộc nào, nhưng thực lực lại làm cho anh khiếp sợ không thôi.

Nói cách khác, Đông Nguyệt chính là đồ đệ của cô ấy.

anh dùng Đông Nguyệt để uy hiếp Đông Tâm Tư, chuyện này cô ta đã tiết lộ cho Đông Nguyệt.

và cô ta lại lợi dụng Đông Nguyệt , để dụ mình tự đi về nhà Đông Nguyệt, sau đó chỉ muốn nhận mình làm đồ đệ?

Không, cô ấy phải có mục đích hoặc điều kiện nào đó.

“sư phụ của cô rất thiếu tiền sao?” Trình Uyên hỏi.

“Là sư phụ của chúng ta.” Đông Nguyệt chỉnh lại.

quơ tay, rồi Trình Uyên nói “Không quan tâm, quan trọng là tại sao cô ấy lại nhận tôi làm đồ đệ, là thiếu tiền hay cái gì đó? Tôi nghĩ hiện tại thứ duy nhất có thể đưa ra được cũng chỉ là tiền.”

Nghe vậy, Đông Nguyệt không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt,đến khinh thường rồi nói: “thôi đi, chỉ dựa vào số tiền ít ỏi của anh, một phần trăm thôi cũng không bằng của sư phụ.”

“…” Trình Uyên.

Nhắm mắt ,rồi lại lắc đầu, Trình Uyên thực tế nghĩ không ra mình còn có thể đem lại lợi ích gì cho cô ấy.

“Vậy cô ấy thật sự không có điều kiện?”

“có.”

“Điều gì?”

“Sư phụ nói, muốn anh ở chỗ này luyện tập một tháng, trong vòng một tháng anh không được phép đi đâu, đương nhiên anh đi cũng không được.” Đông Nguyệt nghiêm túc nói.

Nghe xong lời này, Trình Uyên lập tức lắc đầu cự tuyệt “Không được!”

Nói giỡn chơi, tuy rằng anh và Bạch An Tương đã kết hôn hơn hai năm gần như ba năm rồi, nhưng đêm trước bọn họ mới thật sự đã thành hôn.

Nhớ lại việc lên giường Làm A làm A với Bạch An Tương đêm đó thì … hư à nha, k được k được.

Trình Uyên trong lòng liền kích động không thôi, đúng thật sự là mới kết hôn, một tháng không gặp, làm sao có thể … ai có thể được giơ tay.

Đông Nguyệt nghe được anh từ chối thì trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “anh dám từ chối?”

“Phải!” Trình Uyên kiên định nói.

“Có biết bao nhiêu người mơ ước muốn bái sư phụ tôi làm thầy mà không được biết không hả?” Đông Nguyệt khó chịu.

Trình Uyên lại lắc đầu, ” Cái này không liên quan gì với tôi, ai muốn bái kiến ai thì mặc kệ.”

“Anh…!” Đông Nguyệt tức giận.

Nhưng ngay sau đó cô như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hé miệng cười một tiếng, “Được rồi, nếu anh có thể đánh chết tôi, vậy thì tôi sẽ cho anh rời khỏi đây.”

Nghe xong lời này, hai mắt của Trình Uyên sáng rực lên “Thật sao?”

“Thật .” Đông Nguyệt gật đầu nở nụ cười ranh mãnh.

Mẹ nó, đêm qua con quỷ dạ xoa tôi không thể đánh bại, nhưng với một con nha đầu thúi như cô tôi không thể đánh bại sao?

Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ nghe nói qua Đông Nguyệt biết võ công.

Nghĩ đến đây, Trình Uyên không khỏi xắn tay áo lên.

Nhưng ngay sau đó, anh đã mạnh mẽ xuất hiện một bản mặt khôn lõi.

“nhìn xem, máy bay kìa!”

Trình Uyên bán thông minh của mình, chỉ lên trời rồi kêu Đông Nguyệt.

Đông Nguyệt vô thức ngẩng đầu lên xem.

Thật ra loại thủ đoạn này ai cũng có thể đoán được, nhưng chỉ là vì quá tò mò mà thôi, việc Đông Nguyệt ngóc đầu lên chỉ là cử động trong tiềm thức, khi ngẩng đầu lên có thể sẽ bị lừa trong giây sau.

Nhưng giờ phút này, Trình Uyên có thể làm được nhiều chuyện, chẳng hạn như cho Đông Nguyệt một cước.

Bởi vì đối thủ là cô gái nhỏ nhắn, Trình Uyên không muốn đụng lung tung chỗ khác, cho nên bàn chân này mới hướng trên đùi của cô.

Tuy nhiên.

Trước khi bàn chân anh chạm vào cơ thể cô ấy, Đông Nguyệt giống như phản xạ có điều kiện, đưa tay bắt lấy chân anh, sau đó vặn vẹo một phát, thì Trình Uyên đã văng ra ngoài.

“rầm” rơi trên một thân cây dày.

Trở mình một cái rồi đứng lên, Trình Uyên không thể tin được, cô gái nhỏ có vẻ yếu ớt trước mặt này lại có sức mạnh kinh người như vậy.

Anh không cam tâm, lần nữa nhào về phía Đông Nguyệt.

Kết quả là vẫn …

“Ầm!”

“Rầm!”

“Ầm!”

Bị ném văn đến tận năm sáu lần, Trình Uyên ngồi bệt dưới đất không dậy nổi.

Đông Nguyệt thở dài, nói “sư phụ nói đúng, anh quá yếu.”

“Tôi …” Anh vậy mà bất lực phản bác.

“Vậy từ nay về sau, anh không còn lựa chọn nào khác, phải tuân theo sự sắp đặt của sư phụ, sư phụ thỉnh thoảng sẽ qua huấn luyện cho anh.” Đông Nguyệt mỉm cười nói.

Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng Trình Uyên biết mình thật sự không còn cách nào khác, nếu như trốn đi, sẽ không phải bị bắt lại sao?

Dù sao thì hãy cứ làm theo lời họ nói, bây giờ cứ nhìn xem, mình cũng không mất mát gì.

Về mục đích của bọn họ như thế nào, thì về sau kiểu gì cũng sẽ nói.

Vì vậy Trình Uyên bắt đầu tiếp nhận huấn luyện.

Đông Nguyệt huấn luyện anh bằng cách vật anh, nem anh hết lần này đến lần khác khiến Trình Uyên khó thể tả nổi.

Buổi tối, thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt Trình Uyên trở về nhà gỗ nằm ở trên giường, ngón tay cũng không nguyện ý động đậy một cái.

Điện thoại đã bị tịch thu, và anh thậm chí không thể liên lạc với nhà của mình ngây bây giờ.

Quá Bất lực.

Nhưng vào lúc bất lực này, không biết Đông Nguyệt nơi nào tắm rửa xong cũng bước vào nhà gỗ này.

Sau đó, Trình Uyên sửng sốt, vì cô ấy liền nằm ở trên giường này.

“cô làm gì đấy?”

“ngủ.”

“Sao cô lại ngủ ở đây?”

“Trên cả ngọn đồi, chỉ có ngôi nhà trên cây này, và cũng chỉ có chiếc giường này trong ngôi nhà này. Anh nghĩ xem tôi nên ngủ ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment