Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 429

Chương 429: Thật sự đừng nói nữa

Người đứng trước mặt Bạch An Tương không phải là ai khác, mà là Bạch Ngạn Bân.

Còn phía sau Bạch Ngạn Bân, có một người đàn ông trung niên đầu hói khoảng 50 tuổi.

“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh Mã ở khu du lịch thị trấn Lâm Hải của chúng tôi.” Bạch Ngạn Bân xòe bàn tay chỉ vào người đàn ông trung niên phía sau rồi cười nhạo với Bạch An Tương.

Khi người đàn ông trung niên này nhìn thấy Bạch An Tương, hai mắt sáng rực lên, nhanh chóng vươn tay về phía cô, “Haha, không ngờ tới Bạch tổng lại có sức quyến rũ như vậy.”

Bạch An Tương cau mày, nhưng vẫn lễ phép bắt tay với ông ta.

Chỉ là…

Người bên kia nắm bàn tay trắng nõn của Bạch An Tương dường như không muốn buông ra.

Bạch An Tương giật nảy mình, vội vàng xấu hổ có chút giận dữ nói: ” Mã Tổng, xin tự trọng.”

“Tự trọng?” Mã tổng cười ha hả tựa như không thèm để ý đến. “Đã lâu rồi không có ai nói hai từ này với tôi.”

Trong phòng riêng của khách sạn Tân Dương Grand, dường như hắn ta không có vẻ gì chừng mực nào đó, củng không có dáng vẻ kiêng kị, thế là vẫn như cũ không chịu buông tay Bạch An Tương ra.

Bạch Ngạn Bân thấy vậy liền trợn mắt nói với Bạch An Tương, “Bạch An Tương, em phải hiểu rõ hiện tại là ai cầu ai. Nếu em làm cho anh Mã đây hài lòng, thì nói chuyện gì cũng được, đúng không Mã Tổng. “

Lão Mã cười toe toét, con ngươi đảo một vòng từ trên xuống dưới, không xót một chỗ nào, nhìn Bạch An Tương với vẻ dâm đãng gật đầu nói “Tiểu Bạch, chuyện gì cũng dễ dàng thương lượng hết.”

“Mã Tổng, đừng nên đi quá xa!” Bạch An Tương vội la lên.

Bạch An Tương là đi cùng với Kim Hãn, nguyên nhân sự tình này là nên để Bạch An Tương nói chuyện với ông Mã thì tốt hơn, bởi vì trình độ của hắn không đủ để nói chuyện với người ta, có thể thấy chính là tình huống này, nhưng lại không thể không tiến lên, cưỡng ép tách Ông Mã đang cầm tay Bạch An Tương ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: ” Mã Tổng, qua đây nói chuyện đi.”

Lão Mã bị cưỡng ép tách tay ra, liền có vẻ có chút bực bội, khịt mũi, nói ” các ngươi nói muốn cùng ta nói chuyện. nhưng mà Xem ra các ngươi không có thành ý.”

Kim Hãn cũng lạnh lùng nói: ” Mã Tổng, anh có biết chồng của Bạch Tổng là ai không?”

Ông Mã khịt mũi hừ lạnh một tiếng, “Tôi đếch quan tâm anh ta là ai, và tôi cũng không có bàn chuyện làm ăn với chồng cô ấy.”

Nghe vậy, Kim Hãn thở dài một hơi, xem ra con heo này không biết gì rồi, chẳng trách hắn lại dám làm cà như vậy.

khóe môi Bạch An Tương tức giận run lên, cảm thấy trong lòng hơi nhức nhói, rất muốn Trình Uyên bây giờ có thể xuất hiện ở đây.

Lúc đầu ông Mã này thầm nghĩ, Chúng Mỹ của cô tới đây là vì mục đích này, và chuyện này Bạch An Tương tự đích thân tới cầu xin mình, cho nên chứng tỏ rằng cô không có lai lịch gì hết, vậy chồng của cô còn có thể làm được gì?

Cho nên hắn không đem chồng của Bạch An Tương để trong mắt, Bạch An Tương đẹp như vậy, nếu không chiếm được đêm nay thì thật là đáng tiếc.

Thế nhưng là Kim Hãn sau khi nghe mình nói không biết chồng của Bạch An Tương là ai, hắn ta liền thở dài một hơi, chẳng lẽ …

Hắn liền liếc nhìn Bạch Ngạn Bân, tựa như là muốn hỏi han điều gì.

Bởi vì trước đây Bạch Ngạn Bân đã từng nói với hắn, Bạch An Tương rất quen thuộc với hắn, bởi vì chính là anh họ của cô.

Bạch Ngạn Bân cười híp mắt nhìn Mã Tổng, rồi nói: “Anh Mã, chồng cô ấy là Trình Uyên, từng là ở rể ở nhà cô ấy, sau này gặp vận may và kế thừa Tập đoàn Cẩm Đông. “

“Oh, hóa ra là vậy, một cô gái …” Mã tổng nhẹ gật đầu, vừa muốn cười lạnh,thì đột nhiên hai mắt trợn to. “Trình Uyên, Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông? “

Mồ hôi lạnh đồng loạt chảy ra.

Tập Đoàn Cẩm Đông tồn tại ở Tân Dương này là gì thì tự hiểu?

So với Khu du lịch thị trấn Lâm Hải của hán thì không cùng đẳng cấp.

Thật nực cười khi hắn dám gạ đến vợ của Tập Đoàn Cẩm Đông, chuyện này mà để cho chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông biết, vậy có phải là hắn đi củi rồi không?

Nhìn thấy sắc mặt Mã Tổng thay đổi rất lớn, Bạch Ngạn Bân vội vàng cười lạnh nói: ” Mã tổng, đừng sợ bọn chúng. Theo như tôi được biết, Trình Uyên đã mất tích một tháng nay rồi.”

Khi những lời này nói ra, không chỉ Mã tổng kinh ngạc, mà Bạch An Tương cũng đột nhiên giật mình.

Kim Hãn liền nhìn Bạch An Tương với ánh mắt khó hiểu, tựa như muốn hỏi điều gì đó.

“Là có ý gì?” Mã tổng hỏi.

Bạch An Tương kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết?”

Bạch Ngạn Bân cười ha ha rồi nói: “Đừng lo lắng vậy chứ, tôi tự nhiên có nguồn tin tức của mình, hắn ta Trình Uyên đã giết Thiếu gia của nhà họ Phương một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh, cô nghĩ xem, Phương gia có thể tha cho hắn không? Trong khi hắn đã mất tích một tháng nay rồi, thử nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, thử đoán đi? “

” hiện tại Tập Đoàn Cẩm Đông, hoàn toàn do Vương Hinh Duyệt định đoạt, với lại cũng không có liên quan gì đến nhà cô cả.”

Nghe vậy, sắc mặt của Bạch An Tương trở nên hết sức khó coi.

Chủ yếu là cô không biết Trình Uyên đang làm gì đột nhiên biến mất một tháng, cho dù có hỏi Bạch Long, Bạch Long cũng không nói gì cả.

Lúc đầu cô không muốn nghĩ tới, nhưng Bạch Ngạn Bân trực tiếp phân tích cho cô, mà lại khả năng xảy ra này rất lớn, cho nên …

Kim Hãn một mặt kinh ngạc hỏi Bạch An Tương, “Bạch Tổng, lời nói đó có phải là thật không?”

Bạch An Tương liền cắn môi dưới, khó khăn nhẹ gật đầu một cái, “ừ, Là thật.”

“Há?” Kim Hãn mắt trợn tròn.

Thế là Mã Tổng này thở phào nhẹ nhõm, rồi vỗ vai Bạch Ngạn Bân cười nói. “tiểu tử ngươi, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khiếp.”

Bạch Ngạn Bân liền vội vàng gật đầu cúi người xin lỗi nói: “là do tôi không tốt, làm cho Mã gia đây phải sợ hãi.”

Bộ dạng này của hắn bây giờ, làm sao có thể có tư cách của một cậu âm Bạch gia trước đây được, hoàn toàn biến thành con cho ôm chân người khác.

Cũng là không có cách nào.

Lúc trước đi theo Thẩm Lệ để đối phó với Trình Uyên, nhưng kết quả lại bị người ta lật bàn.

Vào hội trường lúc đó, Bạch Ngạn Bân còn xô ngã cả ông nội của mình, còn đá vào cây gậy lão của ông mình, loại nhân tính này khiến Trình Uyên tức giận, cho nên Trình Uyên không có ý định buông tha cho hắn.

Rồi tiếp theo cho đến hai mươi thương nhân đi theo Thẩm Lệ đều phải chịu trách nhiệm, lão thái gia Bạch gia vẫn là đứng ra cầu xin Trình Uyên cho hắn.

Thật ra Trình Uyên căn bản không có đem Bạch Ngạn Bân coi ra gì, vì nể tình lão thái gia nên mới buông tha cho hắn.

Nhưng cơ nghiệp của nhà họ Bạch lại bị chia năm xẽ bảy, và Bạch Ngạn Bân cũng vì vụ án thương mại đó mà trở nên một thân một mình.

Chỉ là không biết hắn đi theo Mã tổng này như thế nào, có lẽ có liên quan đến khu nghỉ dưỡng này.

“Thế nào, Bạch Tổng xinh đẹp, cô có muốn nói chuyện nữa không?” Mã tổng ngẩng đầu lên, nhìn Bạch An Tương bằng cái lỗ mũi trâu kiêu ngạo của mình.

Không có Trình Uyên, không có Tập Đoàn Cẩm Đông hỗ trợ, ở trong mắt hắn, Bạch An Tương chẳng qua là xinh đẹp mà thôi, cho nên ngạo mạn không thôi.

Bạch An Tương cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi ” Mã tổng bây giờ muốn sao?”

Mã tổng cười lạnh một tiếng, nói “Tiểu Bạch, lên lầu lấy một căn phòng, đem số phòng đó nói cho Bạch tổng , nếu như Bạch Tổng muốn nói chuyện thì vào phòng tìm tôi.”

Nói xong liền xoay người bước đi.

Bạch Ngạn Bân cũng gật đầu một cái rồi lại đi theo ra khỏi phòng khách này, mà trước khi rời khỏi phòng này còn nói với Kim Hãn, ” cái này gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.”

thân thể Kim Hãn đột nhiên rùng mình một cái.

“Bạch tổng.” Kim Hãn gọi.

Bạch An Tương buồn bã cười cười cho qua chuyện ” Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Nhưng Bạch Tổng, thật sự không nói chuyện sao?” Kim Hãn.

Nghe vậy, Bạch An Tương kinh ngạc nhìn Kim Hãn một chút, không khỏi buồn bực nói “Kim Hãn, ý của ông là gì? Biết Trình Uyên xảy ra chuyện, ông muốn đổi chỗ sao?”

Kim Hãn thở dài ” Bạch tổng …”

Lúc này, Bạch Long lái xe đến khách sạn Tân Dương, nhưng thay vì xuống xe, thì người đồng hành bên cạnh anh ấy bước xuống.

Một người đàn ông da ngăm mặc áo len.

Trình Uyên người đã đen nhưng lại cường tráng hơn trước.

Bình Luận (0)
Comment