Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 438

Chương 438: Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt

“Tôi không phải là bác sĩ, nhưng thuốc này là thật.” Bác sĩ này vẻ mặt lúng túng nói.

Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc có chút khó hiểu, Lý Tịnh Trúc nhẹ gật đầu.

“Thuốc này quả thật có thể tiêu diệt được rất nhiều độc tố.”

Sau đó Lý Tịnh Trúc lại hỏi “thuốc này của ngươi còn bao nhiêu?”

Bác sĩ nghe xong lời này, vội vàng nói: “không có, trên người tôi chỉ có ba bốn viên này thôi.”

Lý Tịnh Trúc thấy ánh mắt của hắn có chút né tránh, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Có bao nhiêu chúng tôi sẽ mua bấy nhiêu. Về phần giá cả, ngươi có thể tính cứ 1 viên 6..

như ngươi nói trước đó.”

Nghe đến đây, mắt bác sĩ chợt sáng lên “Thật không?”

Trình Uyên thấy Lý Tịnh Trúc nói như vậy, tự nhiên biết thứ này khẳng định là đồ tốt, thế là nhẹ gật đầu “cô ấy nói thật, ngươi có bao nhiêu chúng tôi mua bấy nhiêu.”

Bác sĩ này lập tức gật đầu như gà mổ thóc “có có, nhà tôi còn rất nhiều, để tôi đi lấy”.

“Bao lâu?” Lý Tịnh Trúc hỏi.

Bác sĩ này cười cười xấu hổ nói “Nhà của tôi ở trong một cái làng sau khu dịch vụ này, nửa canh giờ nữa, tôi nhất định sẽ đem hết tất cả số thuốc đó đến đây.”

“có bao nhiêu?”

“trên trăm viên.”

“Được rồi, ngươi đi nhanh đi.” Lý Tịnh Trúc vội vàng nói.

“Nhưng ở đây?” Bác sĩ này chỉ vào mấy người ngã trên mặt đất, lo lắng nói: “Tôi sợ bọn họ không trụ nổi nửa canh giờ nữa.”

Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc không khỏi nhíu mày, “Chuyện đó ngươi không cần lo.”

Bác sĩ giả này nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn viên thuốc trong tay, suy tư một chút rồi trịnh trọng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Để cứu người hay kiếm tiền, trong lòng vị bác sĩ giả này đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn cái sau.

Sau khi hắn ta rời đi, những người đang nằm trên mặt đất , không khỏi lần nữa hướng đến Lý Tịnh Trúc cầu cứu “Bác sĩ, cứu giúp chúng tôi với.”

Nhìn những người này trước đó chẳng thèm ngó ngàng gì đế cô, Lý Tịnh Trúc nổi giận nói, “Đừng gọi tôi là bác sĩ, tôi không phải bác sĩ cũng không phải siêu nhân.”

“Mỹ nhân, chúng tôi đã sai rồi, là chúng tôi có mắt không tròng, cô là đại nhân không nên chấp tiểu nhân chúng tôi…”

“Vâng, vâng, cầu xin người đẹp, tôi đau bụng kinh khủng quá …”

Trình Uyên tò mò nhìn Lý Tịnh Trúc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất ảm đạm, dường như lúc trước sự khinh thường của những người này đã khiến cô ây quạo.

Điều này hơi kỳ lạ, trong ấn tượng của anh, Lý Tịnh Trúc không phải là một tiểu cô nương kiêu ngạo như vậy.

Cái này có chút kỳ quái, Trình Uyên cũng biết hiện tại cô chỉ nói chuyện hơi tức giận một chút, thân là bác sĩ, chắc chắn cô vẫn có đạo đức nghề nghiệp.

“Được rồi, bọn họ cũng đã nhận ra sai lầm của mình rồi, cô cũng mau giúp bọn họ một chút đi.” Trình Uyên xoa dịu cơn tức giận của cô ấy.

Lý Tịnh Trúc lập tức trợn nhìn Trình Uyên một cái rồi nói: “Tôi chỉ có thể giải trừ độc tính tạm thời của bọn hắn được thôi, còn lại phải trì hoãn đến khi người kia đưa thuốc đến, nửa canh giờ thì vẫn không thành vấn đề, nhưng tôi chỉ sợ rằng người đó lừa phỉnh chúng ta thôi. “

Nghe vậy, Trình Uyên kinh ngạc nói: “Không giải được độc này sao?”

Lý Tịnh Trúc lắc đầu, “nếu ở bệnh viện thì không thành vấn đề, hiện tại trong túi tôi có một ít thuốc giải độc, một túi kim châm, làm sao giải được.”

Vậy thì không còn cách nào nữa.

Trình Uyên nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi, cô trước tiên giải độc cho bọn họ chút đi, nhân tiện gọi 120, người đàn ông kia đến thì tốt quá, nếu như hắn mà lừa phỉnh chúng ta, không tới, liền nhanh chóng gửi bọn họ đến bệnh viện của chùng ta. “

“Ừm.” Lý Tịnh Trúc gật đầu.

Bây giờ chỉ còn có cách này.

Vừa lấy điện thoại di động ra, bất ngờ thấy hai xe thương mại chạy vào khu vực dịch vụ, rồi nhiều đối tượng cầm gậy sắt và mã tấu lao xuống xe.

Trình Uyên hơi híp mắt lại “Có vẻ như tên đầu sỏ đến.”

Thuốc độc là do người nào đó cố tình gây ra, chuyện này trước tiên gác lại, Trình Uyên nhất định sẽ gọi cho đám người Bạch Long trước, mặc dù có thể đã quá muộn, nhưng đây là biện pháp duy nhất của anh bây giờ.

Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì anh đã được huấn luyện qua một thời gian, Trình Uyên bây giờ đã không phải là Trình Uyên của ngày xưa nữa, cho nên anh không hoảng sợ như trước.

Người nào đó đã cố ý hạ độc, trước mắt có khả năng là nhắm vào anh, không ngại đả thương người vô tội, ra tay rất tàn nhẫn.

Vì kẻ đầu độc không lộ diện nên chắc chắn sẽ có một “kẻ đi hốt xác”.

Nhìn thấy những người đó chạy nhanh về phía nhà hàng, sắc mặt Lý Tịnh Trúc cũng thay đổi, cô vội vàng la lên: “Trình Uyên, chúng ta sợ đã quá muộn để cứu người rồi, từ phía sau này chúng ta chạy đi.”

Lý Tịnh Trúc cũng không biết Trình Uyên hiện tại đã khác với Trình Uyên trước kia, cho nên điều đầu tiên cô nghĩ đến là sự an toàn cho Trình Uyên.

Rõ ràng trong lòng của Lý Tịnh Trúc đối với những người trúng độc trước mặt này không bao giờ quan trọng bằng Trình Uyên.

Trình Uyên nhìn cô cười một cái, “Không sao đâu, cô cứ cứu người trước đi, những người ở bên ngoài đó, để tôi ra ngoài giảng đạo lý cho bọn hắn.”

Nói xong, không đợi Lý Tịnh Trúc phản đối, liền bước ra ngoài trước.

“Nhưng …” Lý Tịnh Trúc muốn ngăn Trình Uyên lại, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy anh bước ra khỏi nhà hàng, đóng cửa nhà hàng lại, dùng tấm biển ở cửa chốt lại, để không cho ai vào được.

Sau đó một mình đối mặt với hàng chục tên côn đồ cầm vũ khí sắc nhọn trên tay.

Cảnh tượng này khiến Lý Tịnh Trúc có chút sững sờ.

Trong mắt cô, Trình Uyên là một người đàn ông khôn ngoan, một người đàn ông có tính cách nhỏ nhen, nhưng lại có thể ổn định tình hình đại cuộc, là một người đàn ông có tình cảm sâu sắc với vợ, đôi khi có chút phi lý.

Nhưng anh chưa bao giờ là bậc thầy trong chiến đấu.

Lý Tịnh Trúc sợ anh bị thương, thế nhưng …

“Mỹ nhân, giúp tôi…”

“Phụt!”

Dưới chân Lý Tịnh Trúc có một người bị trúng độc đột nhiên phụt ra một cụm máu tươi.

Máu phun ra trên mắt cá chân của cô, vừa nóng hổi, lại còn mang theo một chút sệt sệt..

Một mùi tanh nồng khiến Lý Tịnh Trúc bừng tỉnh lại.

Là một bác sĩ, không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân chết được, hơn nữa Trình Uyên vẫn đang dùng “chính nghĩa” ngu ngốc của mình câu giờ.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lấy trong túi ra một túi kim bạc, sau đó lần mò tìm huyệt trên người bị trúng độc nôn ra máu này, rồi châm kim vào.

Sau khi “chốt” cửa lại, Trình Uyên quay lại nhìn mấy thằng du côn đang chạy về phía mình.

anh không hề hoảng sợ, chỉ cười với những người này, rồi ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

“Các ngươi, tìm ai?”

Những người kia đi đến trước mặt Trình Uyên liền dừng lại.

Một tên đầu hói trong tay cầm dao chỉ vào Trình Uyên, ” Con mẹ mày ngươi là thằng chó nào?”

“Trình Uyên.” Trình Uyên bình tĩnh nói.

“chính là hắn, các anh em, chém chết hắn!”

Đầu trọc vừa nghe Trình Uyên, thì hai mắt trợn tròn đột nhiên hét lên.

Nghe thấy tiếng hét này, hai mắt Trình Uyên bất giác không khỏi híp lại.

Quả nhiên xông lên là vì mình.

Tuy nhiên, làm thế nào mà những người này lại biết rằng mình sẽ dừng chân trong khu vực dịch vụ này?

Làm thế nào mà bọn hắn biết rằng mình sẽ đến thành phố Trương Bắc?

Chỉ có một câu trả lời, đó là ai đó đã tiết lộ tung tích của anh.

Nhưng, đó sẽ là ai?

anh chưa kịp nghĩ thì tên đầu hói kia đã vung tay lên chém xuống.

ánh mắt bên trong của Trình Uyên không khỏi hiện lên lạnh lùng như phiến băng ngàn năm.

Bạch Long lúc này không có ở đây, nếu là hắn cũng sẽ kinh ngạc, bởi vì lúc này trong mắt Trình Uyên đã lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo.

Và cùng đã nhìn thấy điều đó trong mắt Trình Cẩm Đông.

Bình Luận (0)
Comment