Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 59

Chương 59 Anh hùng cứu mỹ nhân

Trình Uyên bị người đàn ông kia xô đẩy đi ra cửa căn tin, sau khi thấy Trương Dục thì cười hỏi: “Anh Dục tìm tôi có chuyện gì?” Trương Dục lạnh lùng nhìn thoáng qua Trình Uyên, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Anh ta lạnh lùng hỏi: “Anh xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai phải không?” Tôn Phi Phi không có đi qua ngăn cản, chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất, cô ta muốn xem thử cuối cùng người đàn ông che mặt tối qua có phải Trình Uyên không. Nếu đúng, đương nhiên sẽ không sợ mấy người Trương Dục rồi. Nếu không phải… vậy anh bị Trương Dục đánh một trận thì kệ đi.

Trình Uyên khó hiểu hỏi gì? Lời này của anh Dục là có ý Trương Dục ngoắc ngón tay, ra hiệu với thuộc hạ của mình: “Xem ra tên rác rưởi này không nghe lời lắm, cho anh ta thả lỏng đi” Vi thế bảy tám người lập tức vây quanh Trình Uyên.

Trình Uyên thấy thế vội xua tay: “Đợi đã, đợi đã..” “Hả?” Trương Dục khó hiểu.

Trình Uyên cười nói: “Ở đây đông người quá, nếu thật sự có chuyện rồi, tôi sợ sẽ có ảnh hưởng gì với anh Dục, hay là chúng ta đổi chỗ?” Nói xong còn mở to mắt nhìn Trương Dục.

Trương Dục hơi nhíu mày, nhưng nghĩ lại thấy Trình Uyên nói cũng có lý, vì thế ra hiệu cho thuộc hạ của mình, bảy tám người bèn đẩy Trình Uyên đi ra ngoài.

Cảnh này khiến Tôn Phi Phi hoàn toàn hết hy vọng.

Xem ra thật sự không phải anh, nhưng mà… Trình Uyên chết tiệt, vì sao phải giống anh hùng che mặt như thế chứ.

Trương Dục và thuộc hạ dẫn Trình Uyên vào một con hẻm nhỏ.

Trình Uyên vừa vào hẻm thì khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, anh hất người đàn ông đang đẩy mình ra, đứng vững lại, trên mặt cũng có ý cười nhàn nhạt.

“Ơ hay, thằng nhóc này còn dám đánh trả hả?” Người đàn ông bị hất tay kia giật mình.

“Xử anh tai” Bảy tám người lập tức vây quanh lại muốn đánh Trình Uyên.

Đột nhiên…

Một cục gạch bay tới đập thẳng lên mặt người đàn ông trước mặt, bịch một tiếng làm máu văng khắp nơi.

Vào lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng màu xám đột nhiên chen vào trong vòng vây của bọn họ, một quyền một cước nháy mắt đánh ngã hai người.

Khi bốn năm người lấy lại tinh thần cùng nhau xông lên, bóng dáng màu xám kia chỉ trong nháy mắt đã đánh bọn họ ngã xuống đất.

Bóng dáng màu xám đột nhiên xuất hiện này đương nhiên là Bạch Long.

Mà lúc này Trình Uyên cũng không rảnh, trong trận hỗn chiến, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy tóc Trương Dục, đập đầu anh ta lên vách tường.

Kết quả này vượt xa dự đoán của mấy người Trương Dục.

Vốn là đến ức hiếp người ta, sao chỉ chớp mắt đã bị người ta ức hiếp lại rồi? Trương Dục bị Trình Uyên đụng đến mặt đầy máu, không ngừng kêu thảm.

Bảy tám người còn lại cũng nằm dưới đất không đứng dậy nổi từ lâu.

“Chát chát!” Sau khi tát Trương Dục hai cái, Trình Uyên quát to: “Câm mồm cho ông!” Lúc này, khí chất Trình Uyên thể hiện ra không hề giống trước đó chút nào.

Trương Dục sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo trước đó cũng biến mất, hai tay ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ: “Anh à anh à anh, anh đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi.” Anh ta có sai hay không không liên quan gì với Trình Uyên cả, anh bóp cổ Trương Dục, đè bẹp anh ta lên tường.

“Hỏi anh mấy vấn đề, trả lời đàng hoàng, nếu tôi hài lòng thì sẽ tha cho anh, nếu không..” Trình Uyên cười lạnh nói: “Tôi có thể sẽ bẻ gãy tay chân anh đấy” “Anh, anh… anh hỏi đi” Trương Dục tái mặt, môi run rẩy nói.

Ý vào việc ba mình là Tổng giám đốc của Tập đoàn Lương Câu, trước giờ ở tập đoàn đều là anh ta bát nạt người khác, chưa từng bị người nào bắt nạt cả. Giờ thì hay rồi, người đàn ông trẻ tuổi nhìn như yếu đuối đối diện lại có một con quái vật khủng bố như vậy đi theo bên cạnh.

Ừm, đúng, lúc này Bạch Long thân cao mét chín, dáng người còn vô cùng cường tráng chính là quái vật trong mắt bọn họ.

“Ông chủ phía sau của Tập đoàn Lương Câu là ai?” Trình Uyên hỏi.

Trương Dục nghe vậy thì sửng sốt, sau đó run rẩy nói: “Anh à, hay anh hỏi cái khác đi, cái này tôi thật sự không biết” “Hả?” Trình Uyên trừng anh ta, ra vẻ muốn đánh.

“Đừng đừng đừng, anh à để tôi hỏi cho anh” Thấy thế, Trương Dục vội bảo vệ mặt mình, gấp gáp cầu xin tha thứ: “Tôi trở về hỏi ba tôi cho anh, có lẽ ông ấy biết Trình Uyên dừng tay, thầm nghĩ xem ra anh ta thật sự không biết, vì thế đổi cách hỏi: “Vậy anh có biết Tập đoàn Lương Câu và Công ty Trái cây Bạch Thị có ân oán gì không?” Trương Dục ngơ ngác, suy nghĩ một lúc lâu rồi đau khổ hỏi: “Anh à, anh có thể cho tôi biết Bạch Thị làm cái gì không?” “..” Trình Uyên trực tiếp cạn lời.

Con hàng này cái gì cũng không biết.

“Tôi hỏi anh cái gì anh cũng không biết” Trình Uyên lắc.

đầu thở dài: “Anh kêu tôi thả anh kiểu gì? Tốt xấu gì cũng phải cho một bậc thang đi xuống chứ?” “Hay anh hỏi sinh nhật của tôi là ngày mấy tháng mấy đi?” Trương Dục thật cẩn thận hỏi.

“Cút” Trình Uyên đá một cước vào mông anh ta, tức giận nói.

Trương Dục như trút được gánh nặng, co giò bỏ chạy, chờ sau khi chạy ra khỏi con hẻm, anh ta lại xoay người chỉ vào Trình Uyên nổi giận nói: “Họ Trình kia, con mẹ nó anh đợi đó cho ông, ông đây sẽ khiến anh không thấy được ánh mặt trời ngày mai” Nói xong, nhìn thấy Bạch Long động đậy thì sợ đến suýt chút ngã sấp xuống, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi đầu hẻm.

“Anh thật sự nên dạy tôi chút võ phòng thân” Trình Uyên nói với Bạch Long.

Tần suất anh gây chuyện trong khoảng thời gian gần đây hơn hai năm trước rất nhiều, mỗi lần đều là Bạch Long ra tay, Trình Uyên cũng nghĩ, như vậy mãi chắc chắn không được, lỡ như ngày nào đó Bạch Long bị tiêu chảy thì phải làm sao? “Cậu thật sự muốn học à?” Bạch Long nhìn thoáng qua Trình Uyên, bình tĩnh hỏi.

“Muốn chứit” “Vậy mỗi buổi sáng thức dậy chạy năm km, buổi tối trước khi ngủ lại chạy lần nữa, kiên trì một tháng, tôi sẽ dạy cậu” “Ặc… để tôi nghĩ lại” Bạch Long hờ hững nhìn thoáng qua Trình Uyên, sắc mặt không chút thay đổi rời đi.

Buổi trưa, Tôn Phi Phi nghỉ ngơi ở ký túc xá một lát, lúc hai giờ thì đến tập đoàn đi làm, vừa mới vào toà nhà của Tập đoàn Lương Câu đã nhìn thấy mấy người Trương Dục băng bó ra khỏi thang máy.

Tôn Phi Phi giật mình.

Lúc trước nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát kia của Trình Uyên, cô ta đã chắc anh hùng che mặt kia không phải anh.

Nhưng… không phải mấy người Trương Dục kéo Trình Uyên ra ngoài nói muốn đánh anh một trận ư? Sao bọn họ đều bị thương rồi? Trương Dục nhìn thấy Tôn Phi Phi thì lập tức đi qua.

“Thăng ranh Trình Uyên kia đâu?” Trương Dục giận dữ, nghiến răng hỏi Tôn Phi Phi.

Tôn Phi Phi ngạc nhiên nói: “Không phải đi cùng với các anh sao?” Trương Dục hừ lạnh một tiếng, sau đó như nghĩ tới cái gì, cười lạnh nói: “Nếu anh ta trốn đi không dám ra mặt, vậy tôi chỉ có thể dùng em dụ anh ta ra thôi” “Anh… có ý gì?” Nghe nói thế, sắc mặt Tôn Phi Phi lập tức thay đổi, cô ta sợ hãi lùi về sau một bước theo bản năng.

“Vốn tôi muốn có được cả thân thể và trái tim em, nhưng xem ra trên đời thật sự không có chuyện gì mười phân vẹn mười cả” Trương Dục cười lạnh.

“Bắt cô ta lại cho tôi” Bảy tám người lập tức bắt Tôn Phi Phi đẩy vào trong thang máy.

Bình Luận (0)
Comment