Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 113

Hoàng Đức Quảng lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Hải Thành một cái, nói:
- Ông chủ Dương, tôi đã nói qua rồi, tất cả quy trình chúng ta cũng đã làm xong rồi, hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, hiện tại căn nhà này đã thuộc về chúng tôi, chẳng có liên quan gì tới anh nữa cả, anh dựa vào cái gì mà muốn đòi lại? Anh có tư cách để đòi lại sao? Tôi có Giấy chứng nhận luật sư, tôi có thể nói rõ cho anh biết, pháp luật tuyệt đối không ủng hộ hành vi này của anh đâu. Cho dù có ra tòa thì anh cũng chắc chắn sẽ thua.

Dương Hải Thành bật cười ha hả:
- Ra tòa? Ai ra tòa với anh. Tôi thấy mấy người các anh vẫn chưa rõ ràng một chuyện thì phải, tôi nói muốn lấy lại tòa nhà của tôi, tôi chắc chắn phải lấy lại, các anh muốn đưa cũng phải đưa mà không muốn đưa cũng phải đưa. Bởi vì chúng tôi là chủ nơi này còn các anh chẳng qua cũng chỉ là mấy thương nhân đến từ vùng khác thôi. Tôi nghĩ các anh cũng không muốn để xảy ra chuyện không hay ở huyện Cảnh Lâm chúng tôi đúng không? Tôi nói rõ ràng cho anh biết, nếu các anh không đem tòa nhà này trả lại cho tôi thì tôi sẽ khiến cho các anh không sống nổi ở nơi này đâu.

Ngạo mạn! Cực kỳ ngạo mạn!

Trước mặt mấy người Hoàng Đức Quảng từ vùng khác đến, Dương Hải Thành đã thể hiện hết mức sự ngạo mạn của bọn côn đồ bản địa của mình.

Còn đám người Bao Hiểu Tinh bên cạnh ai ai cũng tràn ngập ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Hải Thành. Theo bọn chúng, Dương Hải Thành làm như vậy là lẽ đương nhiên, đây mới phù hợp với quy tắc làm việc của hội này. Trong hội của bọn chúng chỉ cần là người có quyền lực, có tiền thì có thể điều khiển tất cả. Mọi người tụ tập lại một chỗ, cùng chung mạch đập, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Trong mắt bọn chúng, bốn người Hoàng Đức Quảng từ nơi khác đến chính là những con cừu béo bở tùy ý chúng làm thịt, bọn chúng không muốn chi một đồng tiền nào mà vẫn có thể lấy lại được món hời này.

Bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân sau khi nghe xong mấy lời nói của Dương Hải Thành đều nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên cười vang

Rất khôi hài. Thật sự là rất khôi hài.

Dựa vào thân phận của bốn người bọn họ, tuy rằng không dám nói là tung hoành khắp thành phố Yến Kinh, nhưng dù thế nào cũng là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ khiến cho đám con ông cháu cha ở đó phải run rẩy. Ở thành phố Yến Kinh, bọn họ không tìm người khác gây sự thì người khác phải thắp hương cảm ơn rồi, còn bây giờ, lại có người dám đến gây sự với bọn họ, đây không phải là chuyện cho bọn họ cười rụng răng hay sao?

Lúc này, người tương đối trầm ngâm, thân hình gầy yếu nhưng rất cơ trí trong số bốn anh em là Lâm Vân nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói :
- Ông chủ Dương, nhìn điệu bộ của anh là muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi sao? Lẽ nào anh không sợ chúng tôi sẽ quay lại phản công sao? Lẽ nào anh cho rằng chúng tôi chẳng có chút lực lượng nào cả?

Lúc đó, Bao Hiểu Tinh cười lạnh nói:
- Phản công? Chúng mày muốn phản công thì có thể làm được trò trống gì chứ? Đây là huyện Cảnh Lâm, không phải ở nơi khác, nếu như ở nơi khác, có lẽ chúng tao thật sự không dám coi thường bọn mày, nhưng đây là huyện Cảnh Lâm, chúng tao nói một là một, hai là hai, nếu như bọn mày thức thời thì lập tức cùng với Dương Hải Thành đi làm thủ tục sang tên, đem hết quyền sở hữu trả về cho anh ta. Có lẽ chúng tao có thể suy nghĩ lại chuyện trả hai triệu cho chúng mày. Còn nếu bọn mày thật sự không phân biệt được tốt xấu thì đừng trách các anh đây thủ đoạn độc ác không khách khí.

Lục Chiêu là người có tính khí nóng nảy nhất trong bốn anh em, gã từ lâu đã thấy bọn người Dương Hải Thành không thuật mắt rồi, lúc này nghe Bao Hiểu Tinh nói mấy lời đe dọa đó, không thể nhịn được nữa dồn sức đập tay lên bàn, hung hăng đứng dậy. Trước mặt bốn người Dương Hải Thành, đột nhiên tỏ rõ oai phong khác thường, đôi mắt Lục Chiêu tóe ra tia hàn quang, lạnh lùng nói:
- Dám uy hiếp chúng tao? Bọn mày có tin tao sẽ cho bọn mày biết tay không hả? Cút ngay cho tao! Nếu không đừng có trách tao không khách khí.

Nói xong, Lục Chiêu liền đứng dậy chậm rãi đi về hướng bốn người kia.

Không thể không nói, Lục Chiêu thân là cao thủ đứng đầu của nhóm Hoa Hạ Long, trên mình toát ra khí chất mạnh mẽ thật đúng là không thể che đậy được. Theo từng hành động của gã mà nhóm người Dương Hải Thành cảm nhận được một tảng băng tràn đầy sát khí đang khóa chặt mình lại.

Lúc đó, Lương Gia Nguyên từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc không nói đứng dậy, cùng Lục Chiêu đi đến chỗ bốn người Dương Hải Thành.

Bản thân Lương Gia Nguyên là người mới, tính cách ôn trầm dị thường, nhưng đằng sau tính cách ôn trầm ấy lại ẩn giấu một nhiệt huyết mãnh liệt. Đây cũng là lý do vì sao bốn anh em bọn họ lại có thể lăn lộn cùng với Liễu Kình Vũ. Anh em của Liễu Kình Vũ ai cũng là người có thể sống chết vì bạn bè. Nhớ năm đó lúc còn trẻ, tại Yến Kinh mấy anh em bọn họ cùng với Liễu Kình Vũ không ít lần đánh nhau với đám quan ông cháu cha khác, mà lần nào bốn anh em Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu và Liễu Kình Vũ cũng đều sát cánh bên nhau. Cho dù phải đối mặt với đối thủ nhiều hơn gấp đôi, thậm chí là gấp mấy lần họ đều không để ý.

Lương Gia Nguyên đứng dậy, hai anh em Lâm Vân và Hoàng Đức Quảng không chút do dự cũng đứng dậy đi về phía bốn người Dương Hải Thành.

Hoàng Đức Quảng vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Thế nào? Ông chủ Dương, các anh là muốn một đấu một hay là tất cả cùng lên?

Lúc đó, bốn người Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương vừa nhìn thấy đối phương lại muốn đánh nhau, lập tức sắc mặt thay đổi. Bốn người bọn chúng từ sau khi tổ chức thành một nhóm, chưa từng đánh nhau bao giờ. Bởi vì ở huyện Cảnh Lâm, tùy tiện lộ ra thân phận của bọn chúng với bất cứ người nào thì họ đều rất kiêng kị rồi, làm sao còn dám đối đầu với bọn chúng, đánh nhau thì càng không thể. Nhưng mà bọn chúng thật không ngờ hôm nay lại gặp chuyện này

Lúc này, Từ Văn Đào đột nhiên lạnh lùng nói:
- Hoàng Đức Quảng, bốn người chúng mày có thể là không biết thân phận của chúng ta. Tao nói cho chúng mày biết, nếu nói ra thân phận của chúng tao chỉ sợ sẽ dọa chết chúng mày. Đánh nhau với chúng tao, chúng mày xứng sao?

Hoàng Đức Quảng nghe xong mỉm cười, nói:
- Hả? Bốn người chúng mày chẳng lẽ lại có lai lịch gì lớn? Vậy tao phải nghe rõ ràng một chút mới được, tuyệt đối không được đắc tội với người có thân thế hiển hách kẻo gây ra đại họa.

Từ Văn Đào nghe được Hoàng Đức Quảng nói như vậy, lập tức đứng thẳng lên nói:
- Nói cho chúng mày biết, Dương Hải Thành là con trai của Đại đội trưởng đội chấp pháp Phòng quản lý đô thị huyện, Bao Hiểu Tinh là con trai của Phó bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm Bao Thiên Dương, còn tao là con trai của Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa, còn bố của Mã Tiểu Cương thì càng hiển hách hơn, chính là Phó chủ tịch thành phố Mã. Bốn người chúng tao tùy tiện dùng một chút quan hệ là có thể nghiền nát bốn người chúng mày rồi, vì thế tao khuyên mấy người chúng mày trước khi chúng tao nổi cơn thịnh nộ thì hãy ngoan ngoãn cút đi cho tao.

Nói xong, Từ Văn Đào ngạo nghễ nhìn bốn người Hoàng Đức Quảng

Bốn người Hoàng Đức Quảng sau khi nghe Từ Văn Đào tự giới thiệu về gia thế xong, liếc nhìn nhau một cái rồi lại bật cười ha hả.

Chính trong tiếng cười này, bốn anh em đột nhiên ra tay, xông lên đánh cho bốn người Từ Văn Đào ngã nhào ra đất, sau đó gọi mấy nhân viên bảo vệ tới ném bốn tên này ra khỏi quán trà.

Bên ngoài quán trà.

Bốn tên lăn lông lốc trên mặt đất từ từ đứng đậy, nhìn sang nhau, đột nhiên tất cả trở nên phẫn nộ. Bởi vì lúc này bốn tên này đều mặt mày sưng vù cả lên rồi, toàn thân lấm đầy bụi bẩn.

Dương Hải Thành dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn bốn anh em Hoàng Đức Quảng đang ngồi đánh bài trong phòng khách của quán trà, nghiến răng nói:
- Mọi người, lần này chúng ta coi như gặp khó khăn rồi, thật không ngờ bốn thằng nhóc đó lại ngạo mạn như vậy, đến chúng ta mà cũng dám đánh, mọi người nói xem lần này chúng ta phải làm như thế nào?

Bao Hiểu Tinh kế thừa tính mưu lược của cha gã là Bao Thiên Dương, vẻ mặt thoáng trầm tư một chút rồi bỗng nhiên trở nên nham hiểm, nói:
- Tôi thấy bốn tên này hình như cũng có chút thân thế, nếu không thì sau khi chúng ta nói rõ thân phận tuyệt đối sẽ không dám động thủ với chúng ta. Nhưng cho dù bọn chúng có thân phận gì cũng không quan trọng, đây là huyện Cảnh Lâm, không đến lượt bọn chúng đến tác oai tác quái. Chúng ta đã không dùng được văn, vậy chỉ có thể dùng võ thôi. Bọn chúng chẳng phải là muốn mở quán trà ở đây sao? Vậy chúng ta hãy làm cho cái quán trà này không mở nổi.
Nói xong gã đưa ra một kế.

Ba người kia sau khi nghe xong đều tỏ vẻ tán thành.

Sau khi bọn chúng đi chưa được bao lâu, liền lần lượt có nhân viên Phòng xây dựng đô thị, thuế vụ, phòng cháy chữa cháy… đủ các nghành đến quán trà Tàng Chuyết tiến hành điều tra, hơn nữa còn viết rất nhiều hóa đơn phạt và ra lệnh đình chỉ kinh doanh quán trà.

Bốn anh em Hoàng Đức Quảng tự nhiên hiểu được đây nhất định là đám người Dương Hải Thành đang giở trò, điều này làm cho bọn họ không khỏi tức giận.

Nhưng mà, mọi việc vẫn chưa xong.

Ngay trong buổi chiều ngày hôm đó, đám người Hoàng Đức Quảng nhận được thông báo di dời của Phòng quản lý đô thị. Thông báo nêu rõ, quán trà của mấy người Hoàng Đức Quảng bị dỡ bỏ do vi phạm luật xây dựng, trong tối ngày hôm nay sẽ tiến hành cưỡng chế dỡ bỏ.

Sau khi xem xong tờ thông báo này, bốn anh em đều vô cùng phẫn nộ.

Lục Chiêu hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Lão Hoàng, mấy thằng nhãi này thật là quá đáng quá, ngang nhiên muốn cưỡng ép dỡ bỏ tòa nhà chúng ta vừa mới mua lại, đây rõ ràng là ức hiếp chúng ta là người từ nơi khác đến. Chúng ta có nên dùng quan hệ để cho bọn chúng một bài học không?

Hoàng Đức Quảng đang do dự, gã thật không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này.

Vừa lúc đó, Lâm Vân là người mưu trí nhất trong bốn người đột nhiên cười ha hả, nói:
- Các cậu, tôi có một ý kiến hay, vừa có thể hóa giải cục diện trước mắt vừa có thể giúp đỡ cho công việc ở Phòng quản lý đô thị của Liễu đại ca.

Ba anh em còn lại lập tức nhìn về phía Lâm Vân.

Lâm Vân cười ha hả nói:
- Bọn họ không phải là đã ra thông báo muốn dỡ bỏ tòa nhà của chúng ta sao? Vậy hãy để cho bọn họ dỡ là được rồi, chúng ta có thể làm thế này...

Lâm Vân nói kế hoạch của mình ra, ba anh em khác nghe xong đều giơ ngón tay cái lên tán đồng, Lương Gia Nguyên vỗ mạnh vào vai Lâm Vân, nói:
- Tiểu Vân Vân, cậu thật là thâm hiểm, quá xảo quyệt rồi. Lần này tôi đoán bọn Dương Hải Thành phải khóc chết thì thôi.

Lâm Vân cười ha hả:
- Hừ, bốn thằng nhãi này cho rằng có bố làm quan to thì có thể làm gì thì làm. Lần này, chúng ta chỉ cần xuất ra chút chiêu để nói cho bọn chúng biết, núi cao còn có núi cao hơn, chỉ dùng thân phận, gia thế không thôi thì không làm nổi chuyện lớn gì, chỉ có trí tuệ mới đáng tin cậy nhất thôi. Hi vọng đại ca có thể thông qua chuyện này có thêm được ít lợi ích.

Liễu Kình Vũ không hề biết rằng, ngay lúc hắn đang vô cùng đau đầu ở Phòng đô thị thì bốn người anh em của hắn lại sắp khơi mào cho một trận phong ba lớn ở huyện Cảnh Lâm.
Bình Luận (0)
Comment