Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 139

Sau khi Liễu Kình Vũ công bố xong tin này, tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt.

Bao gồm cả đám người Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, tất cả đều mắt trợn tròn.

Một chiêu này của Liễu Kình Vũ thực sự là quá độc ác, đây quả thực là rút củi dưới đáy nồi, giải quyết đến tận gốc rễ.

Mà điểm mấu chốt nhất chính là, hiện tại tài xế của Liễu Kình Vũ đang cầm camera đứng quay ở đây. Nói cách khác, hình ảnh mọi người ở hiện trường đã sớm bị quay hết, mà chỉ còn 15 phút, đã đủ thời gian để quay cận mặt từng người rồi, đợi 15 phút sau, nếu ai vẫn còn chưa rời khỏi, nhất định sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.

Một chiêu này của Liễu Kình Vũ giống như một hành động phản kích vô cùng tàn nhẫn lên gốc rễ của đám người Hàn Minh Cường.

Mọi người đầu tiên là trầm mặc, sau đó tất cả lập tức châu đầu ghé tai vào nghị luận.

Đúng lúc đó, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục nói:
- Các vị đồng nghiệp, tôi tin mọi người đều không phải đồ ngốc, Liễu Kình Vũ tôi càng không phải. Tôi tin tưởng, trong đám đông ngày hôm nay, không phải ai cũng là người nhà của nhân viên, nhưng bất kể là ai, thì hôm nay cũng đều đã bị camera quay tới. Nếu trong vòng 15 phút các vị vẫn không rời khỏi hiện trường, một khi thân phận được xác minh, cứ là người có liên quan đến nhân viên trong Phòng Quản lý đô thị, mặc kệ là có biên chế hay không, hiện tại đang trong thời gian căng thẳng, người nhà của các vị lại còn tới cục gây rối, không xử lý các vị thì xử lý ai? Bây giờ bắt đầu, 15 phút, mọi người tự mình lựa chọn đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại quay sang nói với Hàn Minh Cường:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, ông ở đây theo dõi hộ tôi, tôi trở về gọi cho Bí thư Hạ, bảo ngài ấy lập tức phái công an và cảnh sát có vũ trang tới. Nếu 15 phút sau mà vẫn còn có người ở lại đây, tất cả đều đưa vào Phòng Công an.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đi về phía văn phòng, để lại một hình ảnh cao ngất, mạnh mẽ cứng rắn, lưu lại thật sâu trong mắt mọi người.

Giờ phút này, sắc mặt của Hàn Minh Cường có vẻ hết sức khó coi. Y thật sự không thể ngờ đến chiêu này của Liễu Kình Vũ, đây là đã cưỡng bức lại còn chèn ép, mạnh mẽ cứng rắn tới mức cực điểm. Y càng không nghĩ tới là, Liễu Kình Vũ căn bản không hề có ý thỏa hiệp, ngược lại muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn đến chèn ép người khác, càng không nghĩ đến chính là, Liễu Kình Vũ lại đem nhiệm vụ giám sát giao cho mình, rõ ràng là muốn khinh bỉ mình.

Trong lòng Hàn Minh Cường đã giận lắm rồi, đợi khi Liễu Kình Vũ bước vào trụ sở xong, y liền quay sang nói với Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa:
- Hai người thay tôi trông đám người này, tôi đi vào gọi điện cho Chủ tịch Hạ báo cáo một chút.
Nói xong, y cũng đi vào trụ sở làm việc, căn bản cũng chẳng buồn để ý đến chỉ thị của Liễu Kình Vũ.

Hàn Minh Cường có thể không thèm để ý tới Liễu Kình Vũ, nhưng Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên, tất cả mọi người ở trong sân đều đứng yên lặng, chú ý tới thế cục.

Từ lúc thông báo tới giờ đã năm phút, những nhân viên bị sa thải còn đang bận thương lượng xem có nên ra khuyên người nhà của mình trở về hay không, nhưng thương lượng đến thương lượng đi, đều không thu được kết quả.

Nhưng mà, mười phút sau, bọn họ bắt đầu lo âu.

Mà lúc này, từng đợt thanh âm cảnh báo từ bốn phương tám hướng truyền tới. Lần này, rất nhiều nhân viên đã bắt đầu đứng ngồi không yên, có người đã bắt đầu bỏ lại mọi người, vội vàng chạy ra ngoài cửa khuyên người nhà của mình trở về.

Có một người làm, sẽ có người thứ hai, vì thế người chạy ra khuyên người nhà của mình trở về cũng ngày càng nhiều.

Dù sao, tuy rằng phải cắt giảm những hai phần ba, nhưng vẫn còn để lại một phần ba, sau này bất kể là nhờ quan hệ hay tiền bạc cũng tốt, hay khảo sát cũng tốt, dù sao vẫn còn tỉ lệ nhất định được lưu lại.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Tiếng còi cảnh sát ngày một gần, từ bốn phương tám hướng đều dội tới âm thanh cảnh báo càng làm cho rất nhiều nhân viên trong diện bị sa thải và cả những nhân viên có biên chế trong Đại đội chấp pháp đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nhất là khi mọi người thấy Đường Trí Dũng đã bước xuống bục, đi ra bên ngoài, bắt đầu quay cận mặt người nhà của nhân viên, áp lực nhất thời tăng mạnh, vì thế, càng ngày càng có nhiều nhiều nhân viên chạy ra ngoài cửa, khuyên người nhà của mình trở về, nên số người ở ngoài cửa cũng càng ngày càng ít.

Một số nhân viên là nhờ thông qua quan hệ với đám người Hàn Minh Cường có thể bước vào Đại đội chấp pháp, ban đầu còn muốn đứng lại chờ. Dù sao bọn họ cũng là do nghe lời Hàn Minh Cường xui khiến mới để cho người nhà của mình lại đây gây rối, nhưng giờ phút này, nhìn thấy đám người càng ngày càng ít,, mà thời gian mười lăm phút cũng không còn nhiều, những người này cuối cùng cũng không nhịn được, mọi người đều chạy ra cửa chính, khuyên người nhà của mình trở về.

Mà lúc này đây, tiếng còi càng sát đã gần tới nơi, tất cả nhân viên đều vô cùng sốt ruột, liền vội vội vàng vàng lôi người nhà của mình khỏi hiện trường.

Lúc này, sáu chiếc xe cảnh sát theo bốn phương tám hướng trùng trùng điệp điệp đi tới, còn một số người nhà của nhân viên chưa rời khỏi hiện trường, vừa thấy xe cảnh sát tới, bọn họ liền tán loạn rời khỏi, ngoài cửa của Phòng Quản lý đô thị, ngoài rác rưởi, không còn bất kì ai.

Lúc này, Liễu Kình Vũ từ trong trụ sở làm việc đi ra ngoài cửa, nói chuyện với đội trưởng đội cảnh sát, rồi bảo bọn họ rút quân, sau đó, hắn quay vào sân của Phòng Quản lý đô thị, nhìn lướt qua tất cả mọi người, nghiêm túc nói:
- Được rồi. Tuy rằng sự kiện lần này lúc bắt đầu thật không tốt, nhưng trải qua sự nhất trí cố gắng của chúng ta, cuối cùng kết quả cũng không tệ lắm, nếu đám đông gây rối này đã giải tán, hôm nay tôi muốn tuyên bố một việc, chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu. Đương nhiên, hy vọng mọi người coi đây là giới hạn của tôi, không cần chơi trò xiếc ngây thơ này, càng không cần coi tôi là đứa ngốc, nếu không, các người chỉ có thể đem đá tự đập chân của mình thôi.

Hiện tại, tôi tuyên bố lại một việc: Bắt đầu từ bây giờ, Đại đội chấp pháp không còn thuộc quyền quản lý của đồng chí Hàn Minh Cường nữa, mà tạm thời do tôi quản lý. Bắt đầu từ ngày mai, tất cả nhân viên thuộc Đại đội chấp pháp tiến hành sát hạch, thời gian sát hạch là nửa tháng, trong nửa tháng này, sẽ tập trung loại bỏ một phần sáu nhân viên không có năng lực, không chăm chí làm việc. Nhóm người sát hạch đầu tiên do đồng chí Hàn Minh Cường làm chủ trì, biện pháp sát hạch ngày mai sẽ được đưa ra. Được rồi, tất cả mọi người giải tán trở về vị trí công tác của mình đi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước quay về phòng làm việc của mình.

Mà giờ phút này, khi Hàn Minh Cường nghe Liễu Kình Vũ tuyên bố Đại đội chấp pháp không còn do y quản lý, y tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ thực sự đưa ra quyết định như vậy, hơn nữa lại còn tuyên bố ngay trước mắt toàn bộ nhân viên của Phòng Quản lý đô thị. Đây là đánh vào mặt mình trước tất cả mọi người. Liễu Kình Vũ, mày quá kiêu ngạo rồi. Nhưng điều khiến y không ngờ, chuyện sát hạch quan trọng như vậy, hắn lại giao cho mình.

Mày của y lập tức nhíu lại.

Y nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, Liễu Kình Vũ sao lại để mình chủ trì nhóm nhân viên sát hạch đầu tiên, chẳng lẽ hắn định đánh vào mặt một cái lại cho một quả táo ngọt ư, hay Liễu Kình Vũ có âm mưu gì ở đây.

Trở lại văn phòng, Hàn Minh Cường lập tức lâm vào trầm tư. Lúc này, cửa phòng mở ra, Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa bước vào.

Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt Lưu Thiên Hoa vô cùng buồn bực, nói:
- Thật không ngờ, tên nhãi con Liễu Kình Vũ này lại thoải mái hóa giải kế sách hoàn hảo của chúng ta như vậy. Tên nhóc con này thật sự rất lợi hại.

Trương Tân Sinh cũng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lão Hàn, bây giờ vị trí quản lý Đại đội chấp pháp đã bị Liễu Kình Vũ thu hồi, về sau chỉ sợ sức mạnh của chúng ta đã giảm thiểu đáng kể, rất nhiều chuyện đều không tiện làm. Nhưng Liễu Kình Vũ không ngờ lại đem vị trí chủ khảo sát hạch nhóm đầu tiên cho ông, Liễu Kình Vũ rốt cuộc đang làm gì vậy.

Hàn Minh Cường sắc mặt căng thẳng nói:
- Hừ, cho dù Liễu Kình Vũ có thu hồi Đại đội chấp pháp cũng vô dụng, từ trên xuống dưới Đại đội chấp pháp đều là người của chúng ta, chỉ thị của Liễu Kình Vũ đưa xuống lại không có người làm, cho hắn buồn bực chết đi. Muốn nắm Đại đội chấp pháp trong tay? Hắn còn non lắm, tôi tuyệt đối sẽ không dâng Đại đội chấp pháp cho hắn đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không để hắn có được Đại đội chấp pháp thực sự. Tuy nhiên tôi cũng thật bất ngờ khi Liễu Kình Vũ để cho tôi phụ trách sát hạch nhóm thứ nhất, hắn làm như vậy tuyệt đối là có thâm ý, thậm chí còn là một cái bẫy.

Lúc này, Lưu Thiên Hoa sau khi trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười âm hiểm:
- Lão Hàn, tôi có một ý, không biết có thể làm được hay không. Mặc kệ Liễu Kình Vũ xuất phát từ mục đích gì, nhưng chúng ta có thể tương kế tựu kế, mượn cơ hội này trả đũa một phen. Liễu Kình Vũ không phải muốn sa thải nhóm nhân viên nhờ quan hệ cửa sau mà vào sao, ta lại càng muốn giữ bọn họ lại, rồi đem những nhân viên bình thường không nghe lời chúng ta đuổi đi, đợi đến khi ván đã đóng thuyền, thử xem Liễu Kình Vũ còn làm được chuyện gì.

Nghe được đề nghị của Lưu Thiên Hoa, Hàn Minh Cường thoáng trầm tư một chút, rồi gật đầu nói:
- Ừ, biện pháp này của ông có thể thực hiện được. Nhưng nếu Liễu Kình Vũ đã để tôi phụ trách chuyện này, khẳng định là có chuẩn bị trước, nhưng không sao, quyền chủ đạo nắm trong tay chúng ta, Liễu Kình Vũ cho dù có âm mưu gì, chúng ta cũng đều có thể đối phó được, chỉ là khi hành sự phải hết sức cẩn thận, không để Liễu Kình Vũ bắt được nhược điểm gì. Chúng ta có thể lợi dụng, xử lý những người bình thường không nghe lời, còn làm cho những người của chúng ta lưu lại. Hơn nữa tôi tin tưởng, bọn họ muốn ở lại đều sẽ phải luồn lách một chút, thời cơ phát tài của chúng ta tới rồi. Tuy nhiên mọi người lúc nhận tiền đều phải cẩn thận, nếu để Liễu Kình Vũ bắt được, đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi.

Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cười ha hả, nói:
- Lão Hàn, ông yên tâm đi, chuyện này chúng ta đã làm rất nhiều lần rồi, làm sao có thể bị Liễu Kình Vũ phát hiện được. Bây giờ chúng ta nhất định phải giáo huấn Liễu Kình Vũ một chút. Hừ, muốn đặt bẫy chúng ta sao, còn non lắm.
Bình Luận (0)
Comment