Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 150

Trình Nhất Kỳ vừa nói xong, thủ hạ phía sau y ngay lập tức mang súng xông về phía trước, Liễu Kình Vũ bước thêm hai bước nữa, như một tòa núi nhỏ đứng chắn đường đi của bọn họ, trên người tỏa ra sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người đó, nói:
- Ai dám tiến về phía trước một bước, cũng đừng trách Liễu Kình Vũ tôi hạ thủ không lưu tình. Tôi biết các anh thân là thủ hạ của Trình Nhất Kỳ, không thể làm trái lệnh của cấp trên, nhưng tình huống hôm nay các anh chẳng lẽ còn không hiểu sao, ông ta muốn các anh giết người diệt khẩu đấy, chẳng lẽ các anh cho rằng, giết Đinh hói đầu xong, các anh có thể trốn được trách nhiệm sao?

Các anh nghĩ lại đi, nếu Trình Nhất Kỳ không phải bị bức tới bước đường cùng, ông ta sẽ chọn biện pháp giết người diệt khẩu này sao? Hiện tại bản thân mình ông ta còn không lo được, các anh vẫn còn muốn vì ông ta mà bán mạng nữa ư? Chẳng lẽ các anh không sợ bị mất việc, các anh không vì mẹ già vợ trẻ mà suy nghĩ sao? Hiện tại tất cả mọi người đều biết các anh định làm gì rồi, chẳng lẽ các anh vẫn phải cưỡng ép làm cho bằng được? Đến thời điểm truy cứu trách nhiệm, chẳng lẽ các anh nghĩ có thể trốn được sao? Các anh hãy nhớ kỹ, Cục trưởng Cục Công an thành phố không phải ông ta, mà là Chung Hải Đào.

Trong lúc nói chuyện, cây phi đao trong tay Liễu Kình Vũ không ngừng xoay tròn, dường như lúc nào cũng có thể đoạt mạng người. Liễu Kình Vũ đã chọn điểm mẫn cảm nhất trong lòng mọi người để đả kích, đó chính là ích lợi cá nhân. Tất cả người của Trình Nhất Kỳ bắt đầu do dự, bè lũ này dù ngoan cố đến mấy, nhìn thấy cây phi đao trong tay Liễu Kình Vũ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bởi vì bọn họ vẫn còn chưa nhìn được, cây phi đao đấy tới tay Liễu Kình Vũ bằng cách nào.

Giờ phút này, sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, Trình Nhất Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn.

Bởi vì y phát hiện những thủ hạ của mình, vốn đã bắt đầu hành động đều dừng lại, y biết rằng, mình nhất định phải đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, nếu không chắc chắn sẽ thất bại rồi.

Cho nên, y lập tức rút ra súng lục chỉ vào Liễu Kình Vũ nói:
- Các anh em, đừng nghe Liễu Kình Vũ nói hươu nói vượn, hắn đang cố mê hoặc lòng người đấy, bắt lấy kẻ bị tình nghi phạm tội, tôi sẽ trả công xứng đáng cho mọi người.

Nói xong, Trình Nhất Kỳ chĩa súng vào Liễu Kình Vũ, hai mắt hằn lên những tia oán độc:
- Liễu Kình Vũ, tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi bắt buộc phải nổ súng.

Liễu Kình Vũ bĩu môi khinh thường, cười lạnh nói:
- Trình Nhất Kỳ, ông nếu muốn chết tôi tuyệt đối không ngăn cản ông, nhưng tôi có thể cam đoan, tôi trước khi chết cũng phải kéo ông làm đệm lưng. Ông không tin có thể thử nổ súng, tôi lúc còn là lính, xử lý những loại cặn bã rác rưởi không phải chỉ một, hai người thôi đâu.

Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ ngạo nghễ đứng, trên mặt không hề có một tia sợ hãi, khí phách mười phần.

Có một số thời điểm, khí thế cũng có thể sinh ra uy hiếp cực kì lớn.

Trình Nhất Kỳ cho rằng tốc độ của viên đạn nhất định sẽ nhanh hơn phi đao trong tay Liễu Kình Vũ, nhưng y không dám đánh cược.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Hai bên ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Họng súng đen ngòm chĩa vào Liễu Kình Vũ, cây phi đao trên tay Liễu Kình Vũ cũng không ngừng quay, trên người hắn tràn đầy sát khí.

Giờ phút này, Nghiêm Lâm đang đứng ở phía sau, nhìn Liễu Kình Vũ một mình đối chọi với tất cả, ánh mắt cô ta có chút lo lắng cũng có chút khâm phục. Thân là Chủ tịch của khách sạn Tân Nguyên, cô ta biết có một quy định, nắm trong tay thẻ khách VIP (từ số 01 đến 30), người sử dụng đều thuộc loại cực kì có máu mặt, vì bất cứ lý do gì mà những vị khách quý này gặp phải phiền toái, khách sạn trước tiên phải áp dụng mọi biện pháp có thể để trợ giúp cho bọn họ. Cô ta cũng biết qua về lai lịch của một số những vị khách VIP này, đều là những người nổi tiếng một phương, mà Liễu Kình Vũ tuổi còn trẻ như vậy, lại có số thẻ là 12. 12 cơ đấy, rất nhiều khách quý cô ta tiếp đãi vẫn còn phải xếp sau hắn. 

Cho nên, tuy rằng không biết thân phận thật của Liễu Kình Vũ, nhưng cô ta lại biết, chính mình phải nghĩ cách trợ giúp Liễu Kình Vũ.

Nhưng hiện tại, song phương đều đang trong tư thế ra trận, sát khí đằng đằng, cô ta cũng không thể vội vàng giúp đỡ được, trong lòng tự nhiên vô cùng lo âu, tuy nhiên cô ta cũng là một người thông minh, ngay lập tức rút điện thoại gọi cho Cục trưởng Cục Công an Chung Hải Đào.

Điện thoại thông rất nhanh, cô ta lập tức nói:
- Cục trưởng Chung, chào ngài. Vâng, đúng, Phó cục trưởng Trình hiện tại đang dùng súng chĩa vào Liễu Kình Vũ, hiện tại hai bên đang đứng ở thế giằng co. À, ngài đứng dưới khách sạn rồi ạ? Ngài nói chuyện với Phó cục trưởng Trình nhé.

Nói xong, Nghiêm Lâm hướng về phía Trình Nhất Kỳ hô lớn:
- Phó cục trưởng Trình, Cục trưởng Chung muốn nói chuyện với ông. Ngài ấy ngay lập tức sẽ lên tới đây, ông nói chuyện với ngài ấy đi. Ngài ấy nói, các người ai cũng không được hành động, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ đợi ngài ấy lên.

Nghe tiếng Nghiêm Lâm đột nhiên nói chuyện điện thoại với Chung Hải Đào, Trình Nhất Kỳ thực sự tức giận. Y nghìn tính vạn tính, lại bỏ sót hai người Nghiêm Lâm và La Thịnh Vượng, mà y càng không ngờ tới, người phụ nữ Nghiêm Lâm lại gọi điện cho Chung Hải Đào. Mà Trình Nhất Kỳ cũng không hề chú ý tới, thời điểm Nghiêm Lâm đưa điện thoại cho y, ngón tay đã bấm nút loa ngoài.

Giờ phút này, y không muốn tiếp cũng không được.

Y trừng mắt nhìn Nghiêm Lâm một cái, cầm lấy di động, lập tức trầm giọng nói:
- Cục trưởng Chung, chào ngài, tôi là Trình Nhất Kỳ.

Lúc này, thanh âm tràn ngập tức giận của Chung Hải Đào vang lên trong điện thoại, thanh âm đặc biệt lớn, rất nhiều người ở đây đều nghe được:
- Trình Nhất Kỳ, ai cho cậu quyền tự tiện dẫn người đi làm cái trò bắt nghi phạm thế? Có hành động mang tính quy mô thế này mà vì sao tôi đường đường là Cục trưởng cục Công an thành phố lại cái gì cũng không biết? Cậu lập tức dừng lại tất cả hành động cho tôi.

Nghe Chung Hải Đào nói xong, lại không ngờ điện thoại còn đang để chế độ loa ngoài, lửa giận trong lòng Trình Nhất Kỳ càng lớn, thời điểm nhìn về phía Nghiêm Lâm, ánh mắt dường như muốn giết người, nhưng đối mặt với chất vấn của Chung Hải Đào,y chỉ có thể cắn răng tiến hành bước phản kích cuối cùng:
- Cục trưởng Chung, tôi không muốn giải thích thêm gì nữa, nhưng tôi hỏi ngài một câu, nếu Đinh đầu hói chẳng may chạy thì làm sao bây giờ, ngài chịu trách nhiệm được không?

- Trình Nhất Kỳ, không cần nói với tôi cái gì mà chạy với không chạy. Cậu cho rằng toàn bộ thế giới đều là đồ ngốc ư, chẳng lẽ Đinh đầu hói đang bị khống chế vẫn còn chạy trốn được nữa sao? Ở trong tay Liễu Kình Vũ, gã không có khả năng chạy trốn. Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, nếu Đinh đầu hói chạy, trách nhiệm đều do một mình Chung Hải Đào tôi đây gánh vác. Các người lập tức dừng lại cho tôi, tôi nói cho các người biết, Phó chủ tịch thành phố Đường, Bí thư thành ủy Vương bây giờ ngay lập tức sẽ lên lầu cùng tôi, nếu các người ai dám lộn xộn, tự mình gánh lấy hậu quả.
Nói xong, Chung Hải Đào trực tiếp ngắt điện thoại.

Cùng lúc ấy, sắc mặt Trình Nhất Kỳ cũng trở nên trắng bệch, y biết rằng, lần này chỉ sợ khó qua.

Mà những cảnh sát đi theo Trình Nhất Kỳ tới đây, sau khi nghe xong lời của Chung Hải Đào, tất cả đều thành thành thật thật đứng tại chỗ, không dám có hành động gì. Tuy rằng bọn họ là quân của Trình Nhất Kỳ, nhưng lời vừa xong của Chung Hải Đào cũng cực kì rõ ràng, Trình Nhất Kỳ tự tiện hành động. Chuyện này từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi, bây giờ chẳng may xảy ra chuyện gì, đến bát cơm cũng khó lòng mà giữ được. Mọi người sở dĩ lựa chọn đi theo Trình Nhất Kỳ, là vì hy vọng được thăng chức, nhưng giờ Cục trưởng đại nhân cùng Bí thư thành ủy sắp lên rồi, bọn họ còn làm mấy trò ngớ ngẩn làm gì.

Không khí vẫn hết sức khó xử, nhưng đã không còn sự khẩn trương, Liễu Kình Vũ cũng cất cây phi đao lá liễu đi, nhưng vẫn như cũ chặn trước mặt bọn họ. Liễu Kình Vũ làm việc hết sức cẩn thận, tuy rằng Chung Hải Đào đã gọi điện thoại nhưng hắn vẫn không dám xem thường. Bởi vì hắn rất rõ ràng, hiện tại Đinh đầu hói là nhân chứng quan trọng nhất, Lục Chiêu giờ vẫn còn đang ngập trong vũng máu, anh em tốt của mình vì mình mà bị thương, mình sao có thể không báo thù cho cậu ta chứ. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ đã sớm lửa giận ngập trời rồi, hắn làm sao có thể để Trình Nhất Kỳ mang người đi được.

Tuy nhiên, lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ lại nhìn Lâm Nghiêm. Hắn đột nhiên phát hiện, cô gái này thực sự không hề đơn giản, người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng Liễu Kìn Vũ sao có thể không rõ. Chung Hải Đào hiện tại sao có thể có mặt ở đây được, bởi vì hắn vừa mới gọi điện cho Phó chủ tịch thường trực Thành phố Đường Kiến Quốc xong, thời gian mới chỉ có 7, 8 phút, Chung Hải Đào không có khả năng đã ngay lập tức xuất hiện. Nhất định là sau khi nhận được điện thoại của Đường Kiến Quốc mới bắt đầu xuất phát. Về phần Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, muốn ông ta đến lại cần phải có thêm thời gian rồi, nhưng Nghiêm Lâm lại cố tình nói Chung Hải Đào đang ở ngay bên dưới, chính là ám chỉ Chung Hải Đào cũng phải nói như vậy, đây chính là kế hoãn binh.

Kế này rất hiểm, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, cô gái đẹp này không hề đơn giản.

Kỳ thật, Nghiêm Lâm cũng không biết, giờ phút này cô đã để lại cho Liễu Kình Vũ một ấn tượng rất tốt. Sau đó, Liễu Kình Vũ đã tự mình gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ lớn Tiết Linh Vân, nhắc tới biểu hiện xuất sắc của Nghiêm Lâm, Nghiêm Lâm ngay lập tức được điều vào Tổng nội bộ Tập đoàn Tân Nguyên, thăng Phó trưởng ban Phòng thị trường tổng bộ, tương đương với thăng liền ba cấp, thực sự đã trở thành một truyền thuyết trong tập đoàn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt đã được ba phút.

Một chiếc xe cấp cứu dừng lại trước cửa khách sạn Tân Nguyên, theo sau là một đám y tá, bác sĩ nâng cáng chạy qua, mang Lục Chiêu băng bó rồi đem đi. Liễu Kình Vũ bảo Lương Gia Nguyên và Lâm Vân cùng đi tới bệnh viện, để lại Hoàng Đức Quảng ở trong phòng tiếp tục trông coi Đinh đầu hói.

Sau khi Lục Chiêu được đưa đi, Trình Nhất Kỳ đột nhiên ý thức được, từ sau khi nhận được điện thoại của Chung Hải Đào đã quá mười phút, Chung Hải Đào vẫn không hề xuất hiện.

Cặp mắt của y trợn lên đầy hung tợn, y đột nhiên hô lớn:
- Đinh đầu hói, không được chạy, nếu không mày nhất định phải chết!

Nghe được tiếng hô này của Trình Nhất Kỳ, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: “Hỏng rồi!”
Bình Luận (0)
Comment