Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 233

Đánh người đừng đánh mặt, mắng người chớ mắng ít.

Nhưng hiện tại, Liễu Kình Vũ lại hết lần này đến lần khác nhắc đến nỗi đau của Mã Hoa Lỗi.

Mã Hoa Lỗi tuy rằng trong lòng biết hành vi của mình kỳ thật chính là làm chó săn cho Nhật Bản. Nhưng gã vẫn ngụy biện cho hành vi đó là ra tay vì bạn bè tốt, lấy đó làm lý do đường hoàng, rồi cùng với cha mình mà ngồi đó mà lập mưu bán nước hại dân chỉ vì lợi ích của mình.

Bị Liễu Kình Vũ mắng như vậy, sắc mặt của anh ta bỗng chốc sa sầm lại, căm tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Cháu à, mày còn biết đây là đâu không? Đây là quận Nam Thành của thành phố Nam Bình, đây chính là địa bàn của tao. Mày không nể mặt tao sao? Mày có tư cách ấy sao? Có tin tao chỉ cần một cú điện thoại là sẽ cho mày đi đến Phòng Công an ngay không hả?

Liễu Kình Vũ mỉm cười, đối với kiểu uy hiếp này, hắn đã thấy nhiều rồi. Hắn chỉ lạnh lùng cười nói:
- Anh thích thế nào là chuyện của anh. Tùy ý anh thôi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ bước tới bên Mã Hoa Lỗi, vừa đi vừa ung dung nói:
- Anh làm thế nào tôi không quản, nhưng vừa rồi anh dám gọi tôi là cháu. Riêng điều này tôi phải cẩn thận tính sổ với anh đấy.

Nhìn Liễu Kình Vũ đang đi về phía mình, Mã Hoa Lỗi có chút sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau, vừa lùi, vừa cả giận nói:
- Này, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cha tao là chủ tịch Quận. Mày đánh tao, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu.

Mã Hoa Lỗi vừa dứt lời, Liễu Kình Vũ liền bước tới trước mặt gã, mãnh mẽ vươn tay túm lấy cổ áo gã. Tay phải hung hăng vả “Bốp~ bốp~ bốp~”, liên tiếp 10 cái tát giáng xuống.

Tên này rốt cuộc gào khóc thảm thiết, khóe miệng rướm máu.

Đánh xong, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má gã rồi nói:
- Nhóc con, nhớ kỹ, tôi không cần biết anh là ai. Anh đã mắng tôi, tôi sẽ đánh anh. Con trai Chủ tịch Quận thì sao? Anh phạm pháp chẳng lẽ lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Chẳng lẽ chỉ anh có quyền ức hiếp người khác? Không cho người khác ức hiếp anh sao?

Lần này, Mã Hoa Lỗi thật đúng là bị khí thế kiêu ngạo của Liễu Kình Vũ trấn áp rồi. Gã từng du học tại Nhật Bản, am hiểu sâu sắc tính dân tộc của Nhật Bản. Cho nên, tuy rằng gã là người Hoa, nhưng thực chất bên trong cũng học được một chút tâm lý cá lớn nuốt cá bé của dân tộc Nhật Bản. Khi Liễu Kình Vũ vừa nghe thấy gã nói cha mình là Chủ tịch quận mà còn dám động thủ với mình. Điều này khiến gã có chút hoài nghi với gia thế của Liễu Kình Vũ. Cho nên, gã cũng không dám khinh suất gọi điện thoại. Chỉ e rằng, một khi cú điện thoại này vừa gọi ra, sau này sẽ gặp phải nhân vật lớn, đến chính mình cũng không thể đấu lại được.

Nghĩ đến đây, Mã Hoa Lỗi bắt đầu bình tĩnh lại. Gã tự tay lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói:
- Anh bạn này, bây giờ anh đánh thì cũng đánh rồi, tôi mắng thì cũng mắng rồi. Vậy thì chúng ta xem như huề nhau.

Mã Hoa Lỗi bắt đầu nhượng bộ, chẳng qua là sâu trong lòng mình, gã cũng đã định Liễu Kình Vũ nhất định phải chết. Chỉ có điều bây giờ gã đang thăm dò Liễu Kình Vũ mà thôi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Được, huề nhau. Không vấn đề. Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện một chút.

Nói xong, Liễu Kình Vũ oai vệ ngồi xuống một cái ghế, lạnh lùng nhìn Mã Hoa Lỗi.

Mã Hoa Lỗi cũng liền ngồi xuống ghế đối diện hắn. Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anh đại diện cho Quách Húc Đông ra mặt, cho nên, chúng ta có thể nói qua một chút vấn đề liên quan đến việc thu mua nhà hàng này. Hiện tại, ba anh bạn Nhật Bản của tôi, cũng là ba nhà đầu tư cao cấp của thành phố Nam Bình đây, đã có hứng thú với nhà hàng của Quách Húc Đông. Cho nên, muốn mua lại nơi này. Anh có thể đại diện cho Quách Húc Đông tiến hành đàm phán chứ?

Liễu Kình Vũ nhìn về phía Quách Húc Đông.

Quách Húc Đông sau khi nhìn thấy những động tác liên tiếp vừa rồi của Liễu Kình Vũ, trong lòng thầm mãn nguyện. Liễu Kình Vũ dám làm chuyện ông ta không dám làm, không chỉ trả thù cho Từ Dung Dung, mà còn xả giận cho mình. Cho nên, thấy Liễu Kình Vũ nhìn về phía mình, ông ta không chút do dự nói:
- Không thành vấn đề, Liễu tiên sinh, cậu có thể đại diện cho tôi ra bất kỳ quyết định nào.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, nói với Mã Hoa Lỗi:
- Nói một chút đi, các anh rốt cuộc muốn thể nào? Bỏ vốn bao nhiêu?

Mã Hoa Lỗi trầm giọng nói:
- Suzuki Hika niwatori tiên sinh của Tập đoàn Suzuki muốn bỏ vốn hai triệu tệ, thu mua toàn bộ nhà hàng này cùng tất cả quyền ký kết với đầu bếp tại đây. Chỉ cần các anh đồng ý, chúng tôi liền trả tiền.

Liễu Kình Vũ cũng không ra quyết định ngay, mà quay lại nói với Quách Húc Đông:
- Nhà hàng của ông trị giá bao nhiêu tiền?

Quách Húc Đông vẻ mặt tức giận nói:
- Liễu tiên sinh, nhà hàng này là do tôi tự mình bỏ tiền mua đất xây dựng. Hiện tại, không tính chi phí trang trí và các thiết bị. Chỉ riêng những phòng ốc này đã giá trị hơn 20 triệu tệ. Hơn nữa nội thất và thiết bị ít nhất phải hơn 30 triệu tệ. Mà nhà hàng của chúng tôi hàng năm lợi nhuận đều hơn 5 triệu tệ.

Sau khi nghe Quách Húc Đông nói, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Mã Hoa Lỗi, trong ánh mắt phủ đầy hàn khí, lạnh lùng nói:
- Khách sạn này giá trị ít nhất 30 triệu tệ , anh bạn người Nhật Bản của anh chỉ bỏ ra hơn 2 triệu tệ mà muốn mua lại sao? Chẳng lẽ một người Trung Hoa như anh lại không có chút gì do dự, phải chăng anh chưa nói cho bạn anh giá trị thực của nhà hàng này? Hay là anh đang dung túng kẻ xấu làm điều ác?

Mã Hoa Lỗi lạnh lùng nói:
- Đúng, giá trị nhà hàng này hiện này đúng là nhiều tiền như vậy. Nhưng ở xã hội này, có rất nhiều thứ mà tiền cũng không thể giải quyết được. Nói ví dụ như tự do. Cái này là vô giá đấy. Nếu Quách Húc Đông không đem nhà hàng này bán cho ba người bạn Nhật Bản này của tôi, thì bọn họ sẽ mất hứng. Như vậy không phải muốn các dự án cả trăm triệu tiền đầu tư ở thành phố Nam Bình chúng ta sẽ thành nước chảy về Biển đông sao? Thành phố Nam Bình từ trên xuống dưới đã nhiều năm cố gắng mới đạt thành quả này, sẽ tan thành mây khói. Chẳng lẽ anh cho rằng trong tình hình đó, sẽ có người để ý đến sống chết của một chủ nhà hàng nhỏ nhoi sao? Quách Húc Đông, tôi nói cho ông biết. Hôm nay tuy rằng ông chịu thiệt thòi nhưng tương lai ông nhất định sẽ có được lợi ích lớn. Nếu hôm nay ông không chịu thiệt, nhưng tương lai ông nhất định sẽ chịu thiệt thòi càng lớn hơn. Tôi đã nói rồi, hiện tại cảnh sát, Phòng y tế, Phòng Công thương tất cả đều đang ở dưới lầu rồi. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lên đây chấp pháp, niêm phong khách sạn này của ông. Đến lúc đó chỉ sợ ông cũng sẽ bị áp giải đến đồn cảnh sát. Thậm chí là bị bỏ tù. Đến lúc đó, dù ông có muốn đổi ý, cũng không kịp nữa rồi.

Khi nói lời này, Mã Hoa Lỗi cũng không nhìn về phía Liễu Kình Vũ, mà nhìn về phía Quách Húc Đông. Bởi gã biết, gã không được nắm rõ được thân phận và gia cảnh của người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình đây. Nhưng Quách Húc Đông lại chỉ là một thường dân, mình muốn trừng trị ông ta, cũng chỉ cần một cú điện thoại mà thôi.

Sắc mặt của Quách Húc Đông lúc đỏ lúc trắng, hết sức khó coi. Nội tâm ông ta đang phải đấu tranh vô cùng kịch liệt.

Theo như những lời Mã Hoa Lỗi nói, trong tình huống này có thể thấy, không khác gì với những điều ông ta nghe ngóng được. Ông ta nghe nói Mã Hoa Lỗi cùng ba người Nhật Bản này từng bắt tay cưỡng ép giải phóng một khu ổ chuột của quận Nam Thành. Không chỉ cưỡng chế phá dỡ toàn bộ khu ổ chuột, mà chúng còn ầm thầm tổ chức trên một trăm tên xã hội đen tiến hành ẩu đả, xua đuổi người dân ở đó. Rất nhiều người bị chặt tay, đứt chân phải vào viện, nhưng sau đó cũng không có bất kì ai phụ trách sự việc này. Việc này sau đó bị chính quyền quận Nam Thành cứ thế cho qua.

Mình nên làm gì bây giờ?

Quách Húc Đông sau khi trầm tư một chút, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị, mạnh mẽ nói:
- Hết thảy do Liễu tiên sinh phụ trách, tôi sẽ nghe theo Liễu tiên sinh.

Liễu Kình Vũ vẫn đang chờ đáp án cuối cùng của Quách Húc Đông. Bởi nhiều khi, tuy rằng mình có thể giúp đỡ bọn họ, nhưng nếu chính họ bởi chịu nhiều nguyên nhân khác nhau mà mất đi ý chí chiến đấu. Vậy thì mình mặc dù có muốn giúp đỡ cũng không có cách nào.

Làm người nhất định phải tự lập, phải tự mình cố gắng mới cớ thể bảo vệ lợi ích chân chính của mình. Dựa vào người khác đều không phải là cách hay.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói với Mã Hoa Lỗi:
- Quyết định của tôi là không bán. Quách Húc Đông ở đây kinh doanh rất tốt rồi. Tại sao lại phải bán? Hơn nữa, cho dù là bán, cũng tuyệt đối không bán cho người Nhật Bản. Hơn nữa, các anh chỉ dùng 2 triệu tệ mà muốn mua lại nơi này? Rõ ràng là các anh đang muốn ức hiếp, bóc lột người quá đáng. Thân là người Hoa, làm sao chúng ta có thể khuất phục trước bọn quỷ Nhật Bản cơ chứ?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ chỉ vào Mã Hoa Lỗi nói:
- Họ Mã kia, dù gì anh cũng là một người Hoa, cha anh dù sao cũng là một Chủ tịch quận. Thật không ngờ anh lại trợ giúp người Nhật Bản ức hiếp dân chúng Trung Hoa chúng ta. Anh nói xem, hành vi của loại người như anh gọi là gì, là bại hoại hay là cái gì đây?

Sắc mặt Mã Hoa Lỗi càng trở lên khó coi. Gã thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại liên tục công kích mình, khiêu khích sự nhẫn lại của mình như vậy. Gã thực sự phẫn nộ. Bộp~~ Gã hung hăng đập bàn một cái, tức giận nói:
- Họ Liễu kia, anh đã không biết tốt xấu thì đừng trách tôi không khách khí.

Nói xong, gã lôi di động ra, bấm một số điện thoại, trầm giọng nói:
- Đội trưởng Phạm, các anh lên đây đi. Tìm vài người đến phòng họp lầu 12 ngay. Có người đang đánh các nhà đầu tư Nhật Bản tôn quý của chúng ta. Các anh mau tới áp giải họ về điều tra, nghiêm túc xử lý cho tôi.

Giờ phút này, nhìn thấy Mã Hoa Lỗi gọi điện thoại, Quách Húc Đông hai chân đều run lẩy bẩy. Ông ta cũng biết với thế lực của Mã Hoa Lỗi, gã đích thực là đã có chuẩn bị vài tên cảnh sát trực sẵn dưới đại sảnh rồi.

Ông ta vội vàng tới bên cạnh Liễu Kình Vũ, hạ giọng nói:
- Liễu tiên sinh, hay là tôi bán nhà hàng này đi? Nếu không, chỉ sợ còn phiền hà tới cả anh nữa.

Liễu Kình Vũ vỗ vỗ bờ vai của Quách Húc Đông nói:
- Không có gì, một tên Hán gian muốn động tới tôi ư? Không có cửa đó đâu.

Tuy nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, Quách Húc Đông vẻ mặt vẫn hết sức khó coi. Nhưng Liễu Kình Vũ nói không sao cả, ông ta cũng không biết phải nói thêm cái gì. Chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh cùng đợi.

Một lát sau, năm tên cảnh sát đẩy cửa phòng đi tới. Tên cảnh sát cầm đầu vừa vào lập tức mỉm cười nói với Mã Hoa Lỗi:
- Mã tổng, là ai dám hành hung khách Nhật Bản của chúng ta vậy? Chúng tôi cam đoan sẽ tóm cổ bọn họ đi. Bọn họ có phải là đang muốn phá hoại sự yên bình của thành phố Nam Bình, phá hoại môi trường đầu tư của chúng ta hay không?

Liễu Kình Vũ vẫn yên vị ngồi đó, thản nhiên nói:
- Là tôi đánh đấy. Sao vậy? Các anh muốn bắt tôi?
Bình Luận (0)
Comment