Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 378

Nhưng ngay tại thời điểm Liễu Kình Vũ định đi tới chỗ người phụ nữ, một chiếc xe con chợt dừng lại ven đường, bánh xe cách Liễu Kình Vũ chỉ khoảng 10cm. Cửa xe mở ra, bốn thanh niên trẻ mặc áo phông từ trên xe vọt xuống, đồng thời, một gã khoảng 40 tuổi ngồi ở ghế lái phụ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước từ xe xuống. Gã lấy tay chỉ vào Diêu Thúy Hoa đang quỳ trên mặt đất, nói:

- Chính là người này, đưa bà ta lên xe đi.

Một tiếng ra lệnh rất có khí thế, bốn thanh niên kia ngay lập tức hùng hổ chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, một tên cướp đi chiếc bánh ngô trong tay bà ta, rồi lôi một cánh tay muốn kéo bà ta đứng dậy, ba người khác cũng tiến lên hỗ trợ, muốn ép bà ta lên xe.

Người phụ nữ liều mạng giãy dụa, vừa vùng vẫy vừa lớn tiếng khóc:

- Các người thật độc ác… Mau buông ra… Tôi muốn kiện.. Tôi muốn đòi lại công bằng…

Thanh âm người phụ nữ khàn khàn, tuy yếu ớt nhưng rất kiên định, nước mắt từ con mắt đục ngầu còn lại, qua vô vàn nếp nhăn, gian nan chảy xuống.

Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh ấy, lập tức trách cứ:

- Diêu Thúy Hoa, bà có thể đừng để lãnh đạo thị trấn Hắc Môi chúng ta phiền lòng nữa được không? Bà mỗi ngày đi kêu oan, chúng tôi sớm đã trở thành cái đuôi của bà, chúng tôi cũng sắp phiền chết rồi.

Người đàn ông trung niên nói xong, một thanh niên đồng thời giáng một phát tát lên mặt người phụ nữ, tức giận mắng:

- Này bà già, bà thành thật một chút đi, mau đứng lên, cùng chúng tôi trở về, nếu không để xem chúng tôi sẽ làm gì.

Nói xong, gã lại định tát thêm một cái.

Nhưng mà, cái tát còn chưa hạ xuống, đã cứng nhắc dừng lại trên không trung. Cùng lúc đó, một tiếng rống tràn đầy tức giận vang lên:

- Tất cả dừng lại cho tôi.

Lập tức, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cùng với tiếng nói, là hình ảnh Liễu Kình Vũ đang nắm cánh tay đang chuẩn bị đánh người của thanh niên kia.

Tên đàn ông trung niên kia nhìn thấy Liễu Kình Vũ, không khỏi chau mày, tức giận nói:

- Anh là ai, chúng tôi đang thi hành công vụ, anh không nên cản trở bọn tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí.

Đồng thời, khi Liễu Kình Vũ đột ngột buông tay người thanh niên kia ra, gã lập tức nổi giận, tay lập tức buông cánh tay của người phụ nữ ra, một cái tát mạnh mẽ về phía Liễu Kình Vũ, miệng lầm bầm:

- Dám trêu ông, ông không đánh chết mày mới là lạ.

Nhưng mà, tay gã còn chưa kịp hạ xuống, chân Liễu Kình Vũ đã giơ lên, mạnh mẽ đá vào bụng gã, làm tên này bay ra hơn 3-4m.

Lúc này, ba tên khác thấy đồng bọn mình bị đánh, không nói hai lời lập tức buông người phụ nữ ra, lao đến Liễu Kình Vũ, muốn đánh hắn.

Mà lúc này, người đàn ông vẫn như cũ vô cùng khinh thường đứng bên cạnh, nhìn ba người kia lao về phía Liễu Kình Vũ. Gã đang vô cùng bức xúc vì có người xen vào việc của mình.

Ba người này sao có thể là đối thủ của Liễu Kình Vũ. Không đầy 20s đã bị Liễu Kình Vũ đánh ngã lăn trên mặt đất. Ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng lại trên mặt của người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói:

- Ông là ai, vì sao lại định đưa bà ấy đi?

- Tao là ai liên quan gì đến mày? Mày đúng là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.

Vừa nói, người đàn ông vừa lấy tay chỉ vào mũi của Liễu Kình Vũ, nói:

- Tao cho mày biết, lập tức xin lỗi tao, nếu không, đừng trách tao không khách khí.

Liễu Kình Vũ cười khinh thường nói:

- Tôi là người của Ủy ban Kỉ luật thị xã Đông Giang, tôi đương nhiên có tư cách quản chuyện này. Nếu tôi đoán không nhầm, ông là người Đông Giang đúng không?

Vừa nói, Liễu Kình Vũ vừa lấy thẻ công tác ra giơ trước mặt gã đàn ông.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, lại nhìn thấy thẻ công tác của hắn, ánh mắt người đàn ông ánh lên vẻ hoảng sợ, sắc mặt gã trắng bệch, thanh âm cũng có chút lắp bắp:

- Lãnh đạo, lãnh đạo… chào ngài, tôi là Phó chánh văn phòng thị trấn Hắc Môi - Tô Lực Cường. Tôi...Tôi tới đây tìm hiểu...Tôi nhận được thông báo Diêu Thúy Hoa của thôn Tam Thủy đã chạy lên Tỉnh kêu oan, cho nên tôi dẫn người đi suốt đêm đến đây.

Nghe Tô Lực Cường nói xong, sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng âm trầm, lạnh lùng nói:

- Có những ai đến?

Tô Lực Cường vội vàng nói:

- Còn có Phó Chủ tịch thị trấn Triệu Kim Long, ông ấy cũng đi cùng chúng tôi.

Liễu Kình Vũ trực tiếp hỏi:

- Triệu Kim Long đâu rồi, vì sao không ở đây?

Tô Lực Cường thấy khí thế kinh người của Liễu Kình Vỹ, dù không biết chính xác hắn là người thế nào trong Ủy ban kỷ luật, nhưng mặc kệ là cấp bậc nào, gã biết mình đều không có tư cách nói chuyện với hắn, cho nên cũng không dám giấu diếm, vội vàng nói:

- Phó chủ tịch Triệu còn đang ngủ ở nhà khách, để tôi tới trước...

Nghe đến đó, sắc mặt Liễu Kình Vũ càng thêm âm trầm, nhìn Tô Lực Cường nói:

- Tô Lực Cường, tôi hỏi ông, chẳng lẽ đây là kiểu đi tìm hiểu của các ông sao? Các ông có giống cán bộ không? Ai cho cán bộ cái quyền đánh người thế? Chẳng lẽ các ông không nhìn thấy bà ấy bao nhiêu tuổi rồi sao, thân thể bà ấy đã yếu ớt như vậy, các ông không có chút thương hại nào sao?

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tô Lực Cường lại càng sợ hãi, vì để trốn tránh trách nhiệm, gã vội vàng giải thích:

- Lãnh đạo, tôi rất xin lỗi, đây là do tôi tổ chức không cẩn thận. Tôi và Phó chủ tịch Triệu vội vàng đến đây, không dẫn theo người, mấy người này là mấy người làm công nhàn rỗi được chúng tôi tạm thời thuê đến, bọn họ không hiểu chuyện nên hành xử lỗ mãng. Đây là điểm sai của chúng tôi, tôi lập tức đuổi việc bọn họ.

Liễu Kình Vũ khoát tay nói:

- Đuổi việc thì không cần. Như vậy đi, ông viết cho tôi một biên bản, bao gồm Chứng minh thư, thẻ công tác của những người này và tường trình hành động ngày hôm nay của các ông.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tô Lực Cường vô cùng kinh sợ rồi. Trong chốn quan trường, sợ nhất là bị người ta bắt được khuyết điểm, giờ lại còn viết tường trình, vậy lại càng nguy hiểm hơn rồi, đây là bằng chứng xác thực, về sau muốn chối cũng khó.

Cho nên, tuy rằng gã vô cùng sợ Liễu Kình Vỹ, nhưng giờ phút này vẫn đứng thẳng sống lưng, ngoài mạnh trong yếu cứng rắn nói:

- Vị lãnh đạo này, tôi muốn hỏi một chút, ngài rốt cuộc là ai? Ngài có tư cách gì mà ra lệnh cho chúng tôi? Tôi chính là Phó Chánh văn phòng thị trấn Hắc Môi thị xã Đông Giang, không phải ai cũng có quyền sai bảo.

Liễu Kình Vũ nghe Tô Lực Cường nói xong, chỉ lạnh lùng một chút, rồi trực tiếp đưa thẻ công tác ra:

- Đây là thẻ công tác của tôi, mặt trên có ghi thân phận, chức vụ của tôi. Ông nói xem tôi có tư cách ra lệnh cho ông không?

Trong suy nghĩ của Tô Lực Cường, Liễu Kình Vũ dù có thực sự ở Ủy ban kỉ luật công tác, nhưng hắn trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là cấp Phó phòng, cho nên gã cũng không sợ hãi lắm.

Nhưng mà, chờ gã nhìn thẻ công tác xong, mắt gã đã trợn tròn rồi. Bên trên thẻ viết vô cùng rõ ràng, Liễu Kình Vũ là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã Đông Giang.

Lần này, Tô Lực Cường thực sự sợ hãi rồi, hai chân cũng bắt đầu run run. Gã thật không ngờ, mình vừa đi đã gặp ngay Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã mới nhậm chức. Gã đã nghe danh người này, sau khi đến Thị xã Đông Giang không lâu, hắn đã thực hiện rất nhiều hành động cứng rắn, thủ đoạn mạnh mẽ, bắt Chánh văn phòng Hà Triệu Huy, thậm chí còn thành lập ba tổ tuần tra. Tuy rằng rất nhiều người ở Thị xã Đông Giang vẫn đang cho rằng hắn sẽ không thể tạo ra sóng to gió lớn gì, nhưng cũng không ai muốn đi trêu chọc hắn, vậy mà Tô Lực Cường gã không ngờ đã đụng phải người này rồi.

Liễu Kình Vũ lấy lại thẻ công tác, lạnh lùng nói:

- Thế nào, hiện tại ông có thể thực hiện lời của tôi được chưa?

- Vâng vâng, tôi lập tức làm ngay đây.

Lúc này, Tô Lực Cường biết, nếu mình chống lại Liễu Kình Vũ, đây tuyệt đối là đi vào đường chết. Gã lập tức sao chép lại CMND của bốn người kia, đồng thời tường trình lại mọi việc hôm nay, từ khi Phó Chủ tịch thị trấn Triệu Kim Long sai gã đến đây tìm hiểu. Đồng thời cho bốn người kia kí tên và ấn dấu vân tay vào bản tường trình.

Sau khi làm xong hết mọi việc, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói với Tô Lực Cường:

- Tốt rồi, đồng chí Tô Lực Cường, hiện tại chuyện của bà cụ này không cần ông nhúng tay vào nữa, tôi sẽ tự mình phụ trách, ông có thể đi rồi.

Tô Lực Cường nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, không con cách nào khác, vội vàng lên xe đi mất.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đi về phía Diêu Thúy Hoa. Giờ phút này, bà ta đã nhặt lại cái bánh ngô bị gã thanh niên kia vứt trên mặt đất, xoa xoa vào áo, rồi nhấm nuốt một cách khó khăn.

Bà ta quá đói rồi, ổ bánh ngô này cũng là phần lương thực cuối cùng trong nhà. Ăn xong chiếc bánh này, bà ta cũng không biết về sau sẽ ăn cơm ở đâu nữa, nhưng cho dù phải đi xin cơm, bà ta vẫn sẽ đi kêu oan. Bởi vì bà ta phải đòi lại công bằng cho chồng và hai đứa con, bởi vì bà ta không phục, bởi vì bà ta tin tưởng, chỉ cần mình gặp được một người cán bộ liêm chính như Bao Công, người ấy sẽ lấy lại chính nghĩa cho mình. Bà ta tin, Đảng và Chính phủ sẽ làm chủ cho mình.
Bình Luận (0)
Comment