Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 584

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong những lời của Đới Giai Minh nói lại cười nói:

– Bí thư Đới, nếu quả đúng là như vậy thì ngài đã bị thiệt thòi rồi. Bởi vì theo lưu trình, chắc chắn là ngài sẽ ủng hộ tôi trước, bên tôi mới có thể đạt được thành tích.

Đới Giai Minh cười nói:

– Vấn đề là rất nhiều người dù tôi đã dốc lòng ủng hộ họ, nhưng họ vẫn không có lòng tin. Liễu Kình Vũ à, việc phát triển của huyện Thụy Nguyên quả thực phải dựa vào anh, những người khác của huyện Thụy Nguyên quả thực tôi không dám tin. Nhiều năm rồi, bọn họ ngây ngô khiến cho huyện Thụy Nguyên không tiến bộ được chút nào, bọn họ đều là nhân tài của phương diện này.

Liễu Kình Vũ chỉ còn biết gượng cười.

Nhưng Liễu Kình Vũ cũng đã hiểu, mặc dù Đới Giai Minh ngoài mặt thì ra điều kiện với mình, nhưng sự thực thì đang lôi kéo mình. Nhưng phương pháp này của Đới Giai Minh quả thực khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, dù sao mặt mũi cũng đều là người khác mang tới, bản thân hắn cũng phải quý trọng mới đúng.

Sau cùng Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Bí thư Đới, có lẽ tôi nên thanh minh trước cho mình chút, con người tôi rất thích gây sự.

Đới Giai Minh cười nói:

– Chỉ cần anh làm được, tôi không sợ anh gây chuyện, chỉ cần đừng cho tôi chọc thủng trời là được, chỉ cần anh có lý, dù là chuyện lớn cỡ nào tôi cũng ủng hộ anh.

Trong lúc nói chuyện Đới Giai Minh đã toát ra khí phách mãnh liệt, khí phách này ông ta rất ít khi thể hiện ra. Dù sao chốn quan trường cũng cần phải đánh bóng, khiêm tốn là điều vô cùng quan trọng, khí phách là vấn đề không thể giải quyết được. Song, hôm nay Đới Giai Minh lại quyết định đánh cược một phen.

Ông ta tin một người được nhân vật số Một của Tỉnh ủy xem trong chắc chắn không thể là kẻ rác rưởi được, một Chủ tịch thị trấn có thể phát triển được thị trấn Quan Sơn nho nhỏ tuyệt đối không phải là hạng người bình thường rồi.

Về chuyện thu hút đầu tư, Đới Giai Minh căn bản không còn nhắc lại với Liễu Kình Vũ nữa, bởi vì ông ta đã hiểu Liễu Kình Vũ là một người rất có chủ kiến. Mặc dù trong mắt ông ta và rất nhiều lãnh đạo Thành ủy, cân nhắc một cán bộ có khả năng phát triển kinh tế thế nào, mức độ thu hút đầu tư là con số rất quan trọng, nhưng đối với Liễu Kình Vũ mà nói, tốt nhất vẫn không nên rơi vào khuôn sáo cũ. Bởi vì con người này trước đây đều đã được chứng minh khả năng thu hút vốn đầu tư của mình ở từng địa phương rồi, bây giờ cứ để cho hắn tự làm là được rồi, mình chỉ cần quy hoạch cho hắn phương hướng nhất định là được rồi.

Bước ra từ phòng làm việc của Đới Giai Minh, Liễu Kình Vũ thở phào nhẹ nhõm, có thể nói chuyến đi tới thành phố Nam Hoa của mình lần này đã thu hoạch khá phong phú rồi, có sự ủng hộ hoàn toàn của Đới Giai Minh thì sau này mọi việc ở huyện Thụy Nguyên hắn có thể vung tay vung chân thoải mái rồi.

Huyện Thụy Nguyên bây giờ đã bước vào giai đoạn không phá không lập được rồi.

Lên xe, Liễu Kình Vũ liền nói với Trình Thiết Ngưu:

– Thiết Ngưu à, đi thị trấn Ngô Đông.

Trình Thiết Ngưu gãi gãi đầu, ngu ngơ hỏi:

– Thật ngại quá, thị trấn Đông Ngô ở đâu?

Liễu Kình Vũ chỉ biết cười, người lái xe này của mình chắc chắn là thuộc kiểu lái xe siêu cấp rồi, ngay cả địa bàn này cũng không nắm rõ.

Nhưng chính sự thật thà và chất phác này của Trình Thiết Ngưu mà Liễu Kình Vũ rất thích gã. Liễu Kình Vũ cười mở hộp chỉ đường của ô tô ra, hướng dẫn Trình Thiết Ngưu toàn bộ quá trình đã được cài đặt trong đó, sau đó nói:

– Bây giờ đã hiểu cài đặt thế nào chưa?

Trình Thiết Ngưu gật đầu:

– Cái này đơn giản, chính là cài đặt nơi đến, chọn tuyến đường là được rồi, còn dễ hơn cả luyện võ nhiều.

Liễu Kình Vũ bỗng có chút ngạc nhiên.

Mặc dù tên Trình Thiết Ngưu này thoạt nhìn thấy cũng có vẻ khù khờ, nhưng trong một số việc lại rất xuất sắc.

Tiếp theo, biểu hiện của Trình Thiết Ngưu càng khiến cho Liễu Kình Vũ ngạc nhiên, dưới sự hướng dẫn của bảng hướng dẫn ô tô hầu như Trình Thiết Ngưu đã không gặp bất cứ trở ngại nào, nhanh chóng đưa Liễu Kình Vũ tới thị trấn Ngô Đông huyện Thụy Nguyên.

Khi hai người Liễu Kình Vũ tới thị trấn Ngô Đông đã hơn 6 giờ chiều rồi, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

Trước tiên hai người Liễu Kình Vũ tìm một nhà trọ trong thị trấn, sau đó đi lên phố tìm quán ăn.

Bụng Trình Thiết Ngưu rất đói, hơn nữa còn rất đúng giờ, hàng ngày cứ trưa 12h, tối khoảng 6h, chắc chắn bụng đói reo ầm ĩ.

Thị trấn Ngô Đông ở huyện Thụy Nguyên là thị trấn nhỏ phát triển rất tốt, nhưng cả thị trấn chỉ có hai hai đường phố giao nhau, màn đêm buông xuống, hàng quán hai bên đường có nơi đã đóng cửa rồi, có nơi còn bật đèn sáng trưng.

Mặc dù thị trấn nhỏ không lớn lắm, nhưng quán ăn trong thị trấn lại không ít, chí ít cũng có tới 5 – 6 nhà.

Hai người Liễu Kình Vũ đi bộ trên đường, cuối cùng đã tới một nhà hàng tên là Thịnh Thế Đế Hào.

Nhà hàng là một tòa nhà nhỏ hai tầng, cả tòa nhà thắp đèn sáng trưng, sáng sủa sạch sẽ, trong bãi đỗ xe phía ngoài đã đỗ 7, 8 chiếc ô tô con và một hàng xe điện.

Trong tòa lầu cũng rất nhiều người di chuyển, xem ra người tới ăn cũng rất nhiều.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Tối nay chúng ta ăn ở đây đi, người nhiều kinh doanh tốt, chứng tỏ món ăn của họ không tồi.

Trình Thiết Ngưu gật đầu đáp:

– Có thịt ăn là được rồi.

Trong lúc nói chuyện, Trình Thiết Ngưu hít sâu một hơi:

– Ừ, thịt ở đây rất thơm.

Liễu Kình Vũ cười, lúc này hắn cũng thấy hơi đói rồi, hơn nữa dù cái tên Thịnh Thế Đế Hào này rất hoành tráng, nhưng đồ ăn ở đây đặc biệt là mùi thịt rất cuốn hút lòng người, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thịt thơm nồng nàn bay trong không khí rồi.

Hai người bước vào trong nhà hàng, nhân viên phục vụ lập tức dẫn lên lầu 2.

Tuy nhiên, hai người vừa lên tới lầu 2, lập tức kinh ngạc, họ không ngờ ở đây lại gặp hai người Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di.

Buổi sáng Lưu Tiểu Bàn vẫn còn đang nằm viện, buổi chiều liền bị tiểu ma nữ tóm lên nói muốn Lưu Tiểu Bàn đưa cô đi leo núi. Vết thương của Lưu Tiểu Bàn quả thực đều là chút xây xát ngoài da, xử lý một chút ở bệnh viện là vết thương không sao rồi, Lưu Tiểu Bàn không yên tâm để tiểu ma nữ một mình leo núi, nên chỉ còn cách đi cùng tiểu ma nữ mà thôi.

Hai người nghiên cứu một lát, cuối cùng quyết định nên chơi ở thị trấn Ngô Đông, bởi vì sau khi tra bản đồ hai người biết thị trấn Ngô Đông có ngọn núi Ngô Đông, nghe nói núi dù không cao nhưng thế núi dốc đứng, cảnh sắc tuyệt vời, cho nên muốn tới xem. Hơn nữa Lưu Tiểu Bàn cũng nghe nói bên thị trấn Ngô Đông cũng là thị trấn nông nghiệp lớn, bên này có 30% là núi non, 70% là đồng bằng, là nơi có tổng sản lượng nông nghiệp lớn của huyện Thụy Nguyên, cho nên Lưu Tiểu Bàn cũng muốn nhân cơ hội này tới thị sát một chuyến.

Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di thuê xe chạy vòng quanh thị trấn một vòng, cuối cùng cũng chọn nhà hàng Thịnh Thế Đế Hào này ăn cơm.

Thịnh Thế Đế Hào không có phòng bao, nhưng xung quanh mỗi bàn ăn đều có một vách ngăn khoảng 1, 2m, như vậy khi mọi người ngồi ăn sẽ không thấy được khách ngồi ở bàn khác, còn khách ở bên ngoài vào thì lại có thể thấy được người ngồi trong mỗi bàn ăn, thuận tiện cho việc tìm người.

Thiết kế này ở huyện Thụy Nguyên, đặc biệt là thị trấn Ngô Đông khá phổ biến.

Liễu Kình Vũ và Trình Thiết Ngưu nhìn thấy Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di liền không hề do dự tiến về hướng bàn hai người đó.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Tiểu Bàn liền gọi nhân viên phục vụ cho thêm hai chiếc bát, thêm 7, 8 món ăn nữa, đặc biệt là món sườn cách thủy phải dài 3 phân, thỏa mãn lượng ăn siêu lớn của Trình Thiết Ngưu.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Tiểu Bàn liền nhìn sang phía Liễu Kình Vũ hỏi:

– Lão đại, sao anh lại chạy tới đây? Chẳng lẽ công việc của anh không bận bịu gì sao? Hay là anh không yên tâm tiểu ma nữ này?

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Tôi đến đây chính là vì công việc.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lưu Tiểu Bàn cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh ta biết Liễu Kình Vũ chắc chắn là một người yêu thích công việc, chắc chắn có việc mới phải cải trang vi hành đến đây.

Quả thực anh ta đã đoán đúng, lần này Liễu Kình Vũ tới quả đúng là cải trang vi hành tới. Hắn muốn dùng phương thức này để tìm hiểu chi tiết hơn, xem xem rốt cuộc thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó, mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.

Chính lúc này, đám người Liễu Kình Vũ đã nghe thấy một giọng nói thô lỗ từ trong vách gần đó vọng ra:

– Tiểu Mỹ à, vẫn như cũ nhé, 8 món nóng, 8 món trộn, 1 bình rượu ngũ lương, 1 vò bia.

Nhân viên phục vụ liền cười đáp:

– Ôi chao, Bí thư chi bộ Ngô, trưởng thôn Ngô, các anh tới rồi ư? Xin các vị yên tâm, tôi lập tức mang món lên cho các vị.

Lúc này, nghe người phục vụ gọi đối phương Bí thư chi bộ, trưởng thôn, Liễu Kình Vũ bỗng chú ý tới. Hắn có dáng người khá cao, mặc dù ngồi ở vách bên cạnh, người bình thường không nhìn thấy được vách ngăn đối diện, nhưng Liễu Kình Vũ cao hơn hẳn một cái đầu, cho nên có thể thấy được 4 người ngồi ở vách ngăn bên cạnh. Tuổi tác của hai người trong đó cũng khoảng 30 – 40 tuổi, mặc đồ tây, không thắt cà-vạt, miệng ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn chẳng ra dáng vẻ gì cả, nhưng nhìn thần thái của họ thì cao ngạo vô cùng. Còn hai người bên cạnh, là thanh niên khoảng 27 – 28 tuổi, hai người này đều cầm túi công văn, mặc đồ tây đeo cà-vạt, mặc áo sơ mi trắng, vừa nhìn là biết chính là người trong chốn quan chức rồi.

Sau khi ngồi xuống, 4 người liền bắt đầu tán gẫu với nhau.

Ban đầu vẫn chỉ là tán gẫu, lúc sau một người trong đó liền nhỏ giọng nói:

– Bí thư chi bộ Ngô, chúng tôi vừa biết một tin, nghe nói Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ đã tiếp nông dân thôn Thất Lý Hà các anh tới kiện, những người nông dân đó đã tới kiện cáo anh ở chỗ Liễu Kình Vũ rồi. Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong rất phẫn nộ, còn tuyên bố là nội trong 3 ngày sẽ điều tra rõ sự việc này, trả lại công đạo cho người dân. Trong 2 ngày này anh nhất định phải cẩn thận một chút đấy nhé.

Người ngồi ở vị trí chính hơi mập một chút, chính là Bí thư chi bộ Ngô cắt đầu cua nghe xong liền cười ha hả nói:

– Liễu Kình Vũ, đó chẳng qua là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu. Hắn cũng không biết Huyện ủy huyện Thụy Nguyên một mẫu ruộng còn có ba phần đất sao? Ở đại viện Huyện ủy, ai dám cầm giấy nợ của hắn đây. Chuyện của Thất Lý Hà chúng ta hắn nói điều tra là điều tra được sao? Điều tra chúng ta? Nếu hắn dám tới, tôi dám xuyên lỗ đít hắn.

Trong lúc nói chuyện, vị lão huynh này rất có khí phách, kiêu ngạo, cuồng ngạo. Y căn bản không coi Liễu Kình Vũ ra gì.

Mà lúc này, Liễu Kình Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, đám người Lưu Tiểu Bàn đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, để lộ thần sắc không thể tin nổi.
Bình Luận (0)
Comment