Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 656

Cổ Chấn Dương nhìn thoáng qua bản kế hoạch, thản nhiên nhìn Chánh văn phòng Vinh Bằng Phi, hỏi:

– Bản kế hoạch này những ban ngành khác đã phê duyệt chưa?

Vinh Bằng Phi gật gật đầu:

– Tất cả đều đã phê duyệt, Vụ phó Cổ, ngài xem bản kế hoạch này…

Vinh Bằng Phi tuy không nói ra, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, hy vọng Cổ Chấn Dương có thể mắt nhắm mắt mở cho qua bản kế hoạch của huyện Thanh Phong.

Cổ Chấn Dương lại thản nhiên nói:

– Ồ, bản kế hoạch này cứ để lại đây đi, để tôi nhìn kĩ một chút, kí xong sẽ gọi cậu.

Vinh Bằng Phi nghe Cổ Chấn Dương nói xong, vô cùng sửng sốt. Anh ta lập tức ý thức được bản kế hoạch này muốn thông qua cửa của Cổ Chấn Dương chỉ sợ có chút khó khăn. Trước kia, rất ít khi Cổ Chấn Dương không nể mặt anh ta, bình thường Cổ Chấn Dương sẽ ngay lập tức kí tên, nhưng lúc này đây, Cổ Chấn Dương lại chọn cách kéo dài thời gian, chuyện này chỉ sợ là có biến.

Vinh Bằng Phi là người thông minh, lập tức vội vã rời đi, anh ta vừa mới đi đến cửa, Cổ Chấn Dương lại đột nhiên gọi lại:

– Lão Vinh, chờ một chút, bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên đã đưa đến Vụ chúng ta chưa?

Vinh Bẳng Phi vội vàng gật đầu:

– Đã tới, còn đang xét duyệt.

Cổ Chấn Dương thản nhiên nói:

– Cậu bảo người phía dưới làm việc nhanh một chút, xét duyệt xong lập tức đưa đến phòng làm việc của tôi, đến lúc đó tôi xem bản phương án của cả 2 huyện. Tài chính rót xuống dưới là có hạn, không có khả năng cho cả huyện Thanh Phong và huyện Thụy Nguyên, chỉ có thể cấp một trong hai huyện, chúng ta cần cân nhắc một chút mới được.

Nghe Cổ Chấn Dương nói xong, Vinh Bằng Phi lập tức đoán được cái gì vội vàng gật đầu:

– Vâng, tôi lập tức đi thúc giục bọn họ.

Hiệu suất làm việc của Vinh Bằng Phi cực kì cao. Không đến 2 giờ, người phụ trách của từng bộ môn đều đã kí tên. Tuy rằng Triệu Chí Cường đã mời anh ta ăn cơm, nhưng Vinh Bằng Phi vô cùng rõ ràng địa vị của chính mình, chỉ cần cấp trên vừa lòng là đủ, về phần chuyện của Triệu Chí Cường, anh ta có thể làm được đến đâu thì làm. Bất cứ lúc nào, cũng phải lấy sự vừa lòng của lãnh đạo làm mục tiêu phấn đấu.

Cổ Chấn Dương tuy rằng không hề nể mặt Triệu Chí Cường, nhưng khi hai phần văn kiện đều được đưa lên bàn ông ta, ông ta vẫn hết sức nghiêm túc cẩn thận nhìn một lần cả 2 bản kế hoạch. Chờ sau khi xem xong, ông ta không hề do dự mà quyết định, đầu tiên là viết một chút lời bình, sau đó viết một tờ giấy:

– Dự án đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên quy hoạch khá hợp lý, khá thực tế, có thể sinh ra hiệu quả xã hội rất lớn, tuy rằng lợi ích thấy chậm, nhưng đối với giao thông trong khu vực lại đóng góp một phần không nhỏ. Dự án đường cao tốc của huyện Thanh Phong, tuy rằng hiệu quả và lợi ích thấy rõ ràng, trên thực tế không phải là nhu cầu cấp bách, trì hoãn thêm hai năm nữa là hợp lý.

Sau khi viết xong, Cổ Chấn Dương trực tiếp cầm hai phần văn kiện, một mình đi vào văn phòng của Vụ trưởng Trịnh Bá Vĩnh, đem hai phần văn kiện đồng thời đưa lên.

Trịnh Bá Vĩnh sau khi xem xong lời bình luận của Cổ Chấn Dương, cười nói:

– Chấn Dương, cậu xem bản quy hoạch đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên là 5 tỷ, chúng ta ủng hộ bao nhiêu thì hợp lý?

Cổ Chấn Dương vội vàng nói:

– Tôi không dám xác định, còn đợi ngài quyết định. Tuy nhiên dựa theo quy định, bình thường chúng ta có thể ủng hộ khoảng 5%, mà theo tôi được biết, phương án của huyện Thụy Nguyên khá quy mô…

Nói xong, Cổ Chấn Dương tóm tắt lại bản kế hoạch của Liễu Kình Vũ một lần. Trịnh Bá Vĩnh sau khi nghe xong, hai mắt lập tức mở to, tràn đầy khiếp sợ nói:

– Cừ thật, Bí thư huyện ủy này lá gan cũng thật lớn, công trình 120 tỷ, hắn thực sự sẽ làm được sao?

Cổ Chấn Dương nói:

– Liễu Kình Vũ nói với tôi, nếu đường cao tốc này có thể xây dựng thành công, toàn bộ quy hoạch cậu ta sẽ nắm chắc gấp đôi.

Sau khi Trịnh Bá Vĩnh nghe xong, hơi trầm ngâm một chút, nói:

– Được, vậy ủng hộ người thanh niên quyết đoán này. Phía chúng ta ngoại lệ một lần, dựa theo hạn ngạch cao nhất, cấp cho bọn họ 10%, cho bọn họ 500 triệu tiền bồi dưỡng tài chính, hy vọng Liễu Kình Vũ thực sự có thể hoàn thành được dự án này.

Buổi chiều cùng ngày, Liễu Kình Vũ còn đang ở khách sạn Hoa Hằng lo lắng đợi tin tức, liền nhận được điện thoại của Cổ Chấn Dương:

– Bí thư Liễu, nói cho cậu biết một tin tức tốt, Vụ trưởng của chúng tôi tự mình ra quyết định, cấp cho các cậu 500 triệu tiền bồi dưỡng tài chính, tiền đã chuyển đến Cục giao thông thành phố của các cậu rồi, cậu về lĩnh là xong.

Liễu Kình Vũ sau khi nhận được điện thoại của Cổ Chấn Dương, trong lòng lập tức vô cùng kích động, vội vàng tràn đầy cảm kích, nói:

– Vụ phó Cổ, cảm ơn ngài, cảm ơn Vụ trưởng Trịnh. Nếu không tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa rau dưa đạm bạc, tôi muốn cảm ơn ngài và Vụ trưởng Trịnh một lần nữa.

Cổ Chấn Dương cười, khoát tay nói:

– Không cần, Vụ trưởng Trịnh nói, hy vọng cậu có thể chân chính đem phương án kia trở thành hiện thực, hy vọng cậu có thể thật sự vì dân chúng huyện Thụy Nguyên làm một ít việc.

Liễu Kình Vũ vội vàng đáp ứng, lúc này mới cúp điện thoại.

Vào ban đêm, Triệu Chí Cường cũng đã nhận được tin huyện Thụy Nguyên lấy được tài chính rót xuống, gã tức giận tới mức ném vỡ điện thoại di động. Triệu Chí Cường nghiến răng nghiến lợi nói:

– Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, con mẹ nhà mày quá âm hiểm, không ngờ ở Vụ kiểm toán lại có cạm bẫy, xem như mày lợi hại.

Nói tới đây, ánh mắt của gã ta hiện lên tia độc ác, cắn răng nói:

– Liễu Kình Vũ, mày cứ chờ xem, cho dù là mày có lấy được bồi dưỡng tài chính, tao cũng muốn cho mày không thu được một chút quả hay hạt nào. Hừ, nhóc con, chưa mọc đủ răng đã đòi làm chính trị, tao lại không dìm chết được mày.

Triệu Chí Cường đi suốt đêm trở về thành phố Nam Hoa.

Ngày tiếp theo là thứ bảy, cho nên Liễu Kình Vũ cũng không hề sốt ruột trở về.

Liễu Kình Vũ khó được khi nào quay về thành phố Yến Kinh một chuyến, lại đúng vào cuối tuần, cho nên, Liễu Kình Vũ đầu tiên là về nhà thăm bố mẹ, ông bà, sau đó lại đi thăm cô bác.

Buổi tối, trong nhà Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ và Lưu Phi ngồi đối mặt trên sofa.

Lưu Phi liếc nhìn Liễu Kình Vũ một cái, thản nhiên nói:

– Nghe nói con ở huyện Thụy Nguyên làm một quy hoạch giao thông then chốt giữa ba tỉnh?

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Vâng.

– Có nắm chắc không? Không phải công trình chiến tích chứ?

– Không nắm chắc, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là công trình trên giấy, con sẽ cố gắng triển khai thành công dự án này.

– Dựa theo bản phương án kế hoạch của con, cần 120 tỷ đúng không?

Lưu Phi nói.

– Vâng, tầm 120 tỷ.

– Ta đã xem kĩ bản kế hoạch của con, nếu muốn tiến hành thuận lợi, 120 tỷ tuyệt đối không đủ, ít nhất cần 180 tỷ.

Lưu Phi nói ra một câu kinh người.

Liễu Kình Vũ lập tức mở to hai mắt:

– Không thể nào, con đã cùng chuyên gia cẩn thận đánh giá, 120 tỷ là đủ rồi.

Lưu Phi thở dài một tiếng, nói:

– Kình Vũ, con tính toán không sai, nhưng con lại quên mất một điều, chính là vấn đề chính trị. Bản kế hoạch này cần phối hợp với các tỉnh khác nữa, nếu huyện Thụy Nguyên muốn trở thành một đầu mối giao thông then chốt, như thế tất yếu cần phối hợp với các tỉnh khác nữa. Hạng mục này đối với bọn họ mà nói, có thể có, có thể không. Nếu con muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải trả giá một chút. Những tỉnh khác sẽ không vô duyên vô cớ đi ủng hộ con, mà 600 triệu thừa ra, chính là phí phối hợp. Trong quan trường, vĩnh viễn không nên trông cậy vào việc người khác sẽ vì con mà hy sinh.

Liễu Kình Vũ nghe Lưu Phi nói vậy, chau mày. Tuy rằng cha đã nói rất rõ ràng, 600 triệu kia là tiền phí tổn để phối hợp, nhưng hắn lại nghĩ mãi không ra, phí này rốt cuộc dùng để làm gì. Theo lý thuyết phối hợp lẫn nhau không có nghĩa là phải tặng quà, dự án này hoàn thành, đối với các tỉnh chỉ có lợi mà không hại mà.

Vào lúc Liễu Kình Vũ muốn hỏi thêm, Lưu Phi lại cười cười chuyển đề tài:

– Kình Vũ, vấn đề Hội chợ nông sản ở huyện Thụy Nguyên con làm không tệ, chưa làm cha con mất mặt.

Liễu Kình Vũ nhìn đến khuôn mặt tràn ngập vui mừng của cha, cũng cười theo. Hắn biết rằng, cha mình rất khó khen ngợi người khác, nhất là còn khen chính mình, bây giờ nhìn đến nụ cười của cha già, hắn biết, cha hắn lần này thực sự vui vẻ. Liễu Kình Vũ cũng không hỏi tiếp vấn đề phí phối hợp kia, hắn biết cha muốn hắn tự suy nghĩ ra.

Liễu Kình Vũ ở lại thành phố Yến Kinh một ngày, hôm sau là Chủ nhật, hắn liền trở về huyện Thụy Nguyên.

Sáng sớm thứ hai vừa mới đến văn phòng, Liễu Kình Vũ liền gọi Chánh văn phòng Tống Hiểu Quân qua:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân, anh lập tức dẫn nhân viên công tác của Phòng tài chính qua Cục giao thông thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, tôi mới từ Trung ương và Tỉnh về, xin được tổng cộng 700 triệu tiền bồi dưỡng tài chính. Mặt khác ở thành phố cũng đáp ứng cấp 500 triệu, anh trước tiên đem 1 tỷ 2 này cầm về trong tay. Có số tiền này, dự án cao tốc của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành rồi. Bước tiếp theo chúng ta có thể chính thức thu hút đầu tư bên ngoài rồi.

Tống Hiểu Quân nghe Liễu Kình Vũ nói xong, lập tức ngây người. Anh ta vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ lần này vừa đi, vài ngày sau trở về đã có thể xin được 1 tỷ 2. Bí thư huyện ủy này cũng quá lợi hại rồi.

Tống Hiểu Quân không chút do dự giơ ngón tay cái lên, nói:

– Bí thư Liễu, ngài thật lợi hại, tôi phục rồi.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Thôi đi, anh nhanh dẫn người đi lĩnh tiền đi, chỉ có cầm trong tay mới an toàn được.

Tống Hiểu Quân vội vàng gật đầu, lập tức đi ra ngoài, trực tiếp gọi điện cho Trưởng phòng Tài chính, bảo anh ta tự mình mang hai nhân viên sang, bốn người đi một chiếc xe hơi đến thành phố Nam Hoa.

Liễu Kình Vũ ngồi ở trong phòng làm việc, bắt đầu vui vẻ ngồi tính xem chỉ với 1 tỷ 2 này có thể triển khai hạng mục đường cao tốc này như thế nào.

Hơn 3 giờ sau, điện thoại của Liễu Kình Vũ đổ chuông, là Tống Hiểu Quân gọi tới.

Liễu Kình Vũ nhận điện thoại xong, thanh âm tràn đầy tức giận của Tống Hiểu Quân truyền tới:

– Bí thư Liễu, Cục giao thông thành phố nói không thể cấp tiền cho chúng ta.
Bình Luận (0)
Comment