Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô

Chương 31

Du Hằng biết Signor hiểu lầm.

Tuy cố ý nói vậy để Signor đừng quá tin tưởng Thái tử, nhưng Du Hằng không có ý định nói dối.

Anh hỏi: "Em có biết cái gì là trước đài và sau màn không?"

"Thái tử là trùng viết kịch bản phía sau màn, muốn tôi làm trùng diễn theo kịch bản của hắn trước đài."

Signor nhíu mày: "Hắn không muốn 'Thái tử' chết trước mặt dân chúng, nên để Du tiên sinh tiếp tục thân phận và sứ mệnh của mình?"

Du Hằng nói: "Trước mắt cách hắn biểu hiện ra ngoài chính là như vậy."

Còn những thứ chưa được biểu hiện ra thì không biết được.

Lấy kinh nghiệm từ nhiều năm đối phó với cấp trên, mục đích của Thái tử chắc chắn không chỉ có vậy.

Chỉ là bây giờ một loạt chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm tiêu tan kế hoạch của Thái tử, khiến mục đích của Thái tử bị lẫn lộn, khó phân biệt được.

Nếu muốn xóa tan sương mù nhìn thấy ánh nắng, Berne chính là bước đột phá.

Du Hằng quay đầu lại, thấy Signor sắc mặt ảm đạm, không nhịn được nhéo mũi hắn, "Mặt ủ mày ê để làm gì đây?"

Signor còn căng thẳng ở đâu được, theo lực mũi bị nhéo, nghiêng thân lại gần Du Hằng một chút, gần đến mức mơ hồ ngửi thấy mùi rượu mạnh thơm ngát trong trẻo.

Rượu làm say lòng trùng, hai má Signor đỏ bừng.

"Không," Signor lắp bắp nói, "Em chỉ có chút không vui, tại sao em luôn khiến anh lâm vào cảnh nguy hiểm..."

Còn chưa nói xong, Du Hằng đã búng một cái vào giữa mày của Signor, lúc hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, Du Hằng nói: "Cái gì mà luôn khiến tôi lâm vào cảnh nguy hiểm chứ? Bảo bảo, sao em cứ luôn tự trách mình vậy? Tôi mượn thân xác trùng khác để tiếp tục tồn tại, chẳng phải nên tiếp nhận thân thế của thân thể này sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt chỉ hưởng thụ mà không trả giá chứ?"

Signor không trả lời, hắn biết rõ đạo lý này, nhưng hắn vẫn không vui vì sau khi Du Hằng trải qua tình huống tìm đường sống trong chỗ chết, vẫn phải làm việc chăm chỉ, gánh vác trọng trách của trùng khác để lại.

Du Hằng đã từng đồng quy vu tận với dị thú còn chưa đủ sao?

Du Hằng xoa xoa mặt Signor, xoa đến lúc mặt Signor đỏ bừng mới buông tay, nói: "Không phải tôi đã hứa với em rồi sao? Bất kể tôi đi đâu, tôi đều sẽ đưa em đi cùng, chúng ta cùng sống cùng chết, sẽ không bao giờ để lại em cô độc lẻ loi trong 60 năm nữa."

Signor thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu nói, "Vâng."

*

Tại Trường Xà Sa trên Hake tinh.

Dưới việc vận dụng khả năng nhảy không gian của Du Hằng, trước khi trời tối, bọn họ đã đến điểm được đánh dấu trên bản đồ điện tử do Khang Tùng cung cấp.

Signor cài cúc áo choàng đen của Du Hằng, đồng thời nhìn vào nhóm trùng duy nhất sống trong Trường Xà Sa.

Du Hằng lấy một chiếc áo choàng khác mặc lên cho Signor, lúc thấy hắn mất tập trung, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Địa điểm mà Khang Tùng đưa ra có thể là giả không?" Signor không quên phản ứng chột dạ của Khang Tùng lúc đó, "Bức tường đổ nát này, điều kiện đơn sơ, không thể so được thành chính, trình độ vũ khí quá lạc hậu, cho dù có thể lấy một địch mười, cũng không đánh bại tổ chức Dị Thần được trang bị tốt trong thành chính."

Du Hằng mỉm cười: "Ai biết được, cứ vào xem là biết thôi, không phải vị trí của Giản cũng ở đây sao?"

Bọn họ giấu phi hành khí đi, sau đó đi bộ qua.

Lúc đến giao lộ của những bức tường đổ nát, thì bị chặn lại.

"Từ đâu tới?" Bọn Du Hằng mặc áo choàng đối với câu hỏi của đám thủ vệ, không chút ngạc nhiên, chỉ hỏi lai lịch và chi phí vào thành, "Một trùng mười tinh thạch."

Điểm này đã được đề cập qua trong tin tức mà Khang Tùng cung cấp, trong phi hành khí cũng có chuẩn bị tinh thạch.

Sau khi Signor giao nộp hai mươi tinh thạch, hắn và Du Hằng trực tiếp vào trong thành.

Trên đường có không ít trùng, đều đang đi ra khỏi thành.

Du Hằng bắt được một đứa nhóc hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"

Trùng con này nhỏ hơn Hòa Bình một chút, nó nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ gớm ghiếc của Du Hằng, sau đó duỗi bàn tay bẩn thỉu của mình ra: "Năm viên tinh thạch, tôi sẽ nói cho anh biết."

Du Hằng lười so đo với trẻ con, vả lại bọn họ cũng có nhiều tinh thạch, không thiếu chút tinh thạch này.

Sau khi đưa nó cho đứa trẻ, Du Hằng ra hiệu: "Nói đi."

Đứa trẻ nhận lấy tinh thạch rất vui vẻ, thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn: "Chúng tôi đều ra ngoài săn bắn, ban đêm sẽ có rất nhiều dị thú loại nhỏ ở gần đây, ông chủ cho chúng ta ở, điều kiện là mỗi đội phải ra ngoài săn một số lượng dị thú nhất định, sau khi bắt giết mang về, ông chủ không cần thịt dị thú sẽ trực tiếp cho chúng tôi tùy ý sử dụng."

Nói xong, đứa trẻ lại vẫy tay gọi Du Hằng, ý bảo anh đưa lỗ tai lại gần.

"Cứ nói như vậy." Signor đứng trước mặt Du Hằng, từ chối để Du Hằng đưa lỗ tai qua.

Một đứa trẻ trông ngây thơ thiện lương cũng có thể là một con rắn độc hung dữ, nếu đưa lỗ tai lại gần, đứa trẻ này nhảy lên cắn đứt tai của Du Hằng thì sao?

Signor đã bảo vệ dân chúng hơn 50 năm, nhưng hắn chưa bao giờ coi thường họ.

Du Hằng lại đưa cho đứa trẻ một tinh thạch: "Tiếp tục nói?"

Đứa trẻ nhận lấy tinh thạch, vui mừng khôn xiết, nói: "Có hai nhóm trùng muốn cùng ông chủ của chúng tôi yêu đương thư thư, liền có hai trùng đánh hắc quyền, theo quy tắc ở đây của chúng tôi, bên thua phải làm theo mọi yêu cầu của bên thắng, trùng cái chiến thắng kia thực sự rất biết chơi, hắn quất roi trùng cái thua trên Trường Xà Sa, dùng máu làm mồi nhử dụ dị thú nhảy vào bẫy của chúng tôi."

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Đây mãi mãi là đạo lý không thay đổi.

Sắc mặt Du Hằng không thay đổi, anh lại hỏi: "Hai nhóm trùng kia đều mới tới à? Nhóc có biết bọn họ tên là gì không? Hay nhóc có biết bọn họ trông như thế nào không?"

Đứa trẻ nhìn tinh thạch trong tay rồi giơ tay về phía Du Hằng.

Du Hằng cạn lời lại cho nó một viên nữa, nhóc con này thật là biết buôn bán mà.

Đứa trẻ nhận được bảy viên tinh thạch, cười khúc khích: "Tôi không biết hết hai nhóm trùng đó, nhưng tôi biết tên cầm đầu của hai nhóm trùng này, một trùng tên là Giản, một trùng tên là Berne. Giản kia trông giống như một kẻ tâm thần, không ngờ lại đánh nhau khó coi như vậy, còn đánh không lại một trùng cái đang hoài trứng."

Du Hằng và Signor liếc nhìn nhau, không ngờ hai bên đã va chạm rồi.

Ông chủ mà đứa trẻ nói đến có lẽ là tinh tặc mà Berne và Giản cần phải tranh giành.

Du Hằng đưa cho đứa nhỏ thêm hai viên tinh thạch, nói: "Mang chúng tôi đi xem náo nhiệt."

Đứa trẻ nào có không đồng ý.

Lúc họ đến nơi, vừa lúc nhìn thấy một trùng cái mặt mày sắc nét, trong tay cầm một chiếc roi điện đặt biệt vừa hung vừa ác quất vào lưng Giản đang bị trói.

Những vết roi đan xen trên lưng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Giản bị trói có đôi mắt đỏ như máu, dường như đang mê sảng, cười toe toét với xung quanh.

Nhiều trùng vây xem bắt đầu bàn tán.

"Quất miệng hắn! Để hắn không còn kiêu ngạo nữa!"

"Khà khà khà, tôi nói này, nên lột quần hắn, đồ chó trùng cái này hẳn là chưa từng bị đ.ụ, chỉ cần đ.ụ đến lúc hắn nghe lời là được rồi."

"Cánh mở ra rồi! Nhanh, nhanh, cắt cánh của hắn!"

Có trùng đứng ngoài quan sát, ném một con dao găm vào đó.

Đứa trẻ dẫn bọn Du Hằng qua đây hào hứng nói: "Berne đẹp trai quá! Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tôi còn coi thường hắn, trùng cái hẳn là nên giống như ông chủ của chúng tôi, vừa cao lớn vừa mạnh mẽ, hắn lại rất gầy, còn là một mỹ trùng có khuôn mặt xinh đẹp, không giống như làm được việc, thế mà hắn lại rất hợp với chúng tôi, wow—— hắn nhặt dao, là muốn cắt cánh Giản sao?"

Du Hằng nhìn chằm chằm Berne, thư phụ của nguyên thân rất khác so với tưởng tượng của anh.

Dưới sự uy hiếp của Fingla, mặc dù Du Hằng không có ký ức của nguyên thân, nhưng có lẽ cũng hiểu được vì sao nguyên thân luôn muốn tìm thư phụ của mình. Theo lý mà nói, thư phụ của nguyên thân hẳn là tốt, nếu không nguyên thân sẽ không phải chịu sự chi phối của Fingla.

Nhưng giờ nhìn Berne đứng trên mặt cát đang thong thả ung dung cắt đôi cánh của Giản, khóe miệng nở nụ cười nhạt, Du Hằng có chút nghi ngờ phẩm tính của Berne này.

Lấy việc tra tấn trùng khác làm niềm vui, Du Hằng không thể tự nói với mình rằng đây là một trùng tốt được.

Đúng lúc này, Du Hằng đột nhiên hiểu vì sao Thái tử lại vui vẻ cho anh cơ hội nhìn thấy Berne như vậy.

Không phải vì tất cả những gì Thái tử nói là sự thật, mà bởi vì Thái tử biết Berne có phẩm tính xấu xa.

Signor thoáng thấy Du Hằng nhíu mày, thò lại gần thấp giọng hỏi: "Du tiên sinh? Muốn cứu Giản sao?"

Du Hằng lắc đầu: "Không cần, Giản đã giết thường dân vô tội ở Đông Cảnh Nhất Tinh, bây giờ là nhân quả báo ứng."

Signor cũng không thích Giản, lúc trước ở Đông Cảnh Nhất Tinh, cũng không muốn tha mạng cho Giản, nhưng nhìn gã bị tra tấn như vậy, hắn vẫn có chút không nhìn được.

Nhắm mắt làm ngơ, Signor không còn nhìn tình cảnh thê thảm của Giản trên bờ cát nữa, thay vào đó hỏi, "Còn bây giờ?"

Du Hằng hỏi lại: "Em nghĩ sao?"

Signor nói, "Không thể để Berne và tinh tặc liên hợp, bọn họ còn tàn nhẫn hơn Thái tử. Nếu để bọn họ cầm quyền Dị Thần, chỉ sợ hành động sau này của Dị Thần sẽ còn đẫm máu và tàn nhẫn hơn nữa."

Du Hằng cũng nghĩ như vậy, sau khi cân nhắc, tự nhiên là để Thái tử nắm quyền tốt hơn.

Nếu đổi thành nhóm trùng chưa bao giờ tiếp thu qua văn minh và kiến thức, chỉ có máu tanh và bạo lực sinh trưởng trong xương cốt, thì chiến loạn sẽ nổ ra.

"Tôi sẽ tới chỗ Berne ——" Du Hằng vừa mới đề nghị anh sẽ đi đánh bại Berne, theo quy tắc của bọn họ ở đây, tìm hiểu một số thông tin từ Berne, sau đó lại xử lý nhóm tinh tặc này, nhưng anh chỉ vừa mới nhô đầu lên, Signor liền che miệng anh, nói: "Để em."

Du Hằng bất lực nói: "Tôi muốn tìm hiểu tình hình từ Berne, em đánh thắng, vậy em có biết tôi muốn hỏi cái gì không? Nhóc con ngốc nghếch này, em biết nói mấy lời khách sáo không?"

Theo Du Hằng thấy, Signor là một trùng khờ khạo và thẳng thắn, có sức mạnh mạnh mẽ, nhưng lại quá mức thẳng thắn.

Trên thực tế, Signor đã học được vô số phương pháp thẩm vấn trong quân đội: "Em......" Hắn muốn nói mình biết, nhưng hắn sợ rằng Du Hằng sẽ nghĩ hắn không đơn thuần, vì vậy sửa lời nói, "Em không biết, nhưng em có thể——"

Du Hằng nắm môi Signor, cấm hắn nói chuyện.

"Không biết chính là không biết, để tôi, nghe lời?"

Signor bị nắm môi thành vịt con, um um hai tiếng, muốn nói gì đó, thì một tiếng kinh hãi đột nhiên đến từ xung quanh.

"Là dị thú! Nhanh! Nhanh giết hắn! Hắn biến thành dị thú—"

Sắc mặt Du Hằng và Signor thay đổi, bọn họ quay đầu nhìn về phía trung tâm.

Giản ban đầu bị trói vào cây cột, đã biến thành một con quái vật, phần thân trên vẫn giống như trước, nhưng phần thân dưới lại biến thành đuôi rắn.

Trên bờ cát là đôi cánh dính đầy máu, bị cắt đến nát nhừ.

Phỏng chừng là không chịu nổi cơn đau, biến thành trạng thái nửa rắn, gã quất đuôi về phía Berne, Berne cũng linh hoạt, vài lần tránh được nguy hiểm.

Đám tinh tặc xung quanh họ, như những kẻ vô tri không biết sợ hãi, rút vũ khí ra lao về phía Giản đã biến thành dị thú.

Chỉ có Signor, sau khi nhìn rõ chủng loại của dị thú, thì túm lấy Du Hằng đang định đi qua giữ Giản lại, ngăn chặn những tên tinh tặc muốn trực tiếp giết Giản, "Du tiên sinh, là A-001! Cho dù có cơ giáp chuyên dụng ở đây, cũng không thể chịu được sức trâu của nó, chúng ta nên rút lui trước!"

Đối với những tên tinh tặc độc ác, Signor không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải cứu họ.

Du Hằng véo xương cổ tay hắn, lắc đầu nói: "Môi hở răng lạnh, bảo bảo, việc Giản biến thành dị thú hiển nhiên không đơn giản, có khả năng có liên quan đến thực nghiệm của Dị Thần, nếu không bắt sống hắn làm rõ tình huống, vậy về sau Đông Cảnh cũng có thể bị dị thú do Trùng tộc biến thành không tiếng động đánh lén."

"Em ngoan một chút—"

Sắc mặt Signor thay đổi, cắt ngang lời nói của Du Hằng: "Anh lại muốn để em đi trước?!"

Tác giả có điều muốn nói:

Đội trưởng Du: Tôi tự phá vỡ flag của chính mình?

Bình Luận (0)
Comment