Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô

Chương 58

Du Hằng thích nhìn Signor khóc, đặc biệt là trên giường.

Nhưng nhìn Đường Luật khóc, anh chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, anh khóc cái gì chứ?

"Tiểu Ngu," Du Hằng có chút không kiên nhẫn, "Phiền cô đưa trưởng hạm Đường trở lại tàu viễn chinh, tôi về nhà trước."

Ngu Lăng Phỉ: "......Được."

Đường Luật thấy Du Hằng xoay người rời đi, rất tức giận: "Du Hằng! Tình yêu đã làm giảm đi khí phách hăng hái của anh rồi sao?"

Du Hằng dừng lại, Đường Luật nghĩ anh bị lời nói của hắn thuyết phục, lập tức tránh khỏi Ngu Lăng Phỉ đuổi theo Du Hằng, khi khoảng cách gần một mét, hắn duỗi tay về phía Du Hằng, đầy mong đợi nói: "Du Hằng, khi điểm viễn chinh được thiết lập, hãy theo chúng tôi trở về Liên Hợp Quốc, tôi tin rằng với khả năng chiến đấu của anh, sau khi rèn luyện có thể nhanh chóng trở lại đỉnh cao và trở thành người mạnh nhất trong Liên Hợp Quốc, chúng ta có thể trở thành đối tác tốt nhất và đưa khu Hoa Hạ trở thành một nhà lãnh đạo trong Liên Hợp Quốc."

"Trước tiêu chuẩn quốc gia của Liên Hợp Quốc, trước lá cờ của khu vực Hoa Hạ, anh đã từng thề rằng anh sẽ vì Hoa Hạ, vì Liên Hợp Quốc mà dâng hiến bản thân, dành cả cuộc đời để trở thành thanh khiếm của khu vực Hoa Hạ?! Bây giờ anh vì đắm chìm trong tình ái mà khiến cơ thể trở nên rỉ sét..."

Du Hằng liếc nhìn bàn tay đang vươn lại đây của Đường Luật, không nắm lấy, cắt ngang lời nói của Đường Luật, hỏi: "Tôi không thể nghỉ hưu à?"

Đường Luật dừng lại: "...... Chờ về già, chúng ta có thể cùng nhau nghỉ hưu."

"Xin lỗi, tôi không muốn nghỉ hưu cùng anh," Du Hằng từ chối, "Giữa chúng ta là thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, không phải là đối tác tốt nhất."

Cuộc sống của anh tại Liên Hợp Quốc đã kết thúc với vụ nổ tự sát. Giờ đây, anh đã được tái sinh ở Trùng Tinh, dù có ký ức, nhưng anh đã có một thân phận mới và bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi Du Hằng nói xong, anh xoay người rời đi.

Con đường dài rợp bóng cây này, tựa như chia làm hai nữa, khi Du Hằng rời đi, chẳng khác nào chia tay Đường Luật và những người khác, từ đó mỗi người một ngả, chia xa từ đây.

Bàn tay vươn ra của Đường Luật nắm chặt thành nắm đấm, sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Du Hằng.

Cùng vẻ mặt như vậy, còn có Tông Minh.

Ngu Lăng Phỉ là người duy nhất tỉnh táo trong ba người, thở dài nói: "Đuổi theo ánh sáng thì không có vấn đề gì, nhưng sao còn muốn nắm giữ ánh sáng?"

Tông Minh lắc đầu: "Tôi không nghĩ mình có thể nắm giữ được hắn, tôi chỉ cảm thấy...... Không cam lòng, tại sao người khiến hắn sẵn sàng ở lại, lại không phải là tôi."

Mà lại là đứa trẻ mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới......

Ngu Lăng Phỉ thầm cảm thán trong lòng, chuyện này cũng có chút dấu vết, lúc trước cũng từng gặp một đứa trẻ đáng thương, đội trưởng Du cũng cứu, nhưng anh chỉ dành sự nghiêm túc và quan tâm cho Signor mà thôi.

Loại chuyện này đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.

Ngu Lăng Phỉ liếc nhìn Đường Luật đang đứng bất động trước mặt, đi tới đẩy Đường Luật quay lại, vỗ mạnh vào lưng hắn, lấy thái độ của trưởng bối, nghiêm túc nói: "Tiểu Đường à, anh phải nghe lời đội trưởng Du, anh là người kế nghiệp hắn, phải nên cố hết sức chạy về phía trước, chứ không phải giống như một đứa trẻ, để người quá cố đến thay anh đấu tranh. Người đã chết, khoảnh khắc hắn chết đi, gánh nặng của hắn cũng đã kết thúc."

Đường Luật tự lẩm bẩm: "Cho nên, vĩnh viễn không thể...... trở thành đồng đội sao?"

"Làm người kế nghiệp không tốt sao? Làm đồng đội không phải là tìm ngược à?" Ngu Lăng Phỉ âm thầm phỉ nhổ một câu, cô vẫn chưa quên ngày đêm bị đội trưởng Du áp chế.

Những lời phỉ nhổ này hay những thứ cầu mà không được, Du Hằng đều không biết gì cả.

Du Hằng trở về nhà của mình và Signor.

Signor đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách, đang lật xem các tài liệu điện tử, trong thời gian hắn vắng mặt, đã tồn đọng lại một đống tài liệu cần ký tên.

Hắn đang hết sức tập trung, nhưng khi Du Hằng vừa bước vào cửa, hắn lập tức nhìn lên.

Khi nhìn thấy Du Hằng, đôi mắt xanh xám của Signor lập tức sáng lên, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.

Sự khó chịu ở chỗ Đường Luật ngay lập tức bay sạch.

Du Hằng đứng ở cửa, mở rộng vòng tay với Signor và nói: "Bảo bảo, đến đây."

Signor bối rối, nhưng không hỏi tại sao, hắn bước tới ôm eo Du Hằng.

"Hùng chủ," Signor dụi dụi vào cổ Du Hằng, hương thơm của rượu khiến mặt mày đẹp trai của hắn có chút mê ly, "Ngài bị làm sao vậy?"

Du Hằng cắn nhẹ hắn nói: "Để em giữ chặt tôi, nếu không tôi sẽ bị người khác cướp đi."

Sắc mặt Signor hơi thay đổi, bàn tay siết chặt lại một chút, hỏi: "Ngài đã gặp Đường Luật? Hay là đội phó Tông?"

Nghe thấy bảo bảo nói ra hai cái tên, Du Hằng có chút kinh ngạc, kéo ra một khoảng cách hỏi: "Sao em biết?"

Signor không lên tiếng, hắn nhào vào lòng Du Hằng, ôm eo anh thật chặt, hỏi: "Hùng chủ có muốn tắm không? Cùng tắm nhé?"

"...... Cùng tắm? Không phải em tắm rồi sao?" Du Hằng hỏi, cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng phải bảo bảo bị tiêu chuẩn kép thói ở sạch sao? Có thể không tắm, nhưng luôn thúc giục anh phải tắm? Bây giờ đã tắm, lại muốn cùng tắm với anh?

Vì muốn tắm uyên ương à?

A, bảo bảo thật háo sắc nha.

Nhưng mà anh rất thích.

......

......

Ánh trăng dày đặc, Du Hằng vẻ mặt mệt mỏi ngã quỵ trên giường, nhịn không được vuốt ve mái tóc mềm mại của bảo bảo đang nằm trên người mình, hỏi: "Đã lấp đầy em chưa?"

Signor cả người bủn rủn, rõ ràng là không dậy nổi, nhưng vẫn cứ dính lấy Du Hằng, nói: "Vẫn chưa, còn thiếu một chút."

Du Hằng cười to mắng: "Bảo bảo ngốc."

Sau đó, anh vòng tay ôm hắn, hôn lên tóc mai của hắn nói: "Ừm, nhưng tôi hết rồi, chỉ có thể để lần sau."

"...... Hết, hết rồi?" Signor phản ứng chậm chập, "Đã đưa hết toàn bộ cho em rồi?"

Du Hằng nói: "Đúng vậy, tất cả đều cho em, cho em hết, vậy nên yên tâm ngủ đi, được không?"

Đáp lại anh là hô hấp dần đều của Signor.

Du Hằng véo mũi hắn, thì thào nói: "Nhóc dâm, sao tính chiếm hữu của em lại mạnh mẽ như vậy chứ?"

*

Trước khi trở về Thủ Đô Tinh, Du Hằng đã liên lạc với Khang Tùng.

Nói chính xác, là Khang Tùng chủ động liên lạc với anh.

Khang Tùng rất lo lắng nói: "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi! Sau khi Berne đem tất cả 'sản phẩm thất bại' đến tinh cầu thực nghiệm, hắn bắt đầu huấn luyện bọn chúng bằng phương pháp huân luyện đặc công."

Sản phẩm thất bại mà Khang Tùng nói là những dị thú S-001 chưa tiến hóa hoàn toàn.

Ngay từ đầu Du Hằng đã muốn đưa bọn chúng đến tinh cầu thực nghiệm, trên thực tế anh đã có ý tưởng huấn luyện chúng, để sau này nếu xảy ra chuyện thì bọn chúng cũng có khả năng tự bảo vệ mình, hoặc trở thành tư binh của mình cũng không tệ.

"Một mình Berne huấn luyện?" Du Hằng nhíu mày, thật ra anh vẫn không yên tâm lắm về Berne, chẳng qua là gã mạnh mẽ và có năng lực lãnh đạo, ở thời điểm Dị Thần như rắn mất đầu này, cần phải có một nhân tài như gã.

Một con dao sắc vẫn nên có một vỏ bọc phù hợp.

Khang Tùng lắc đầu: "Giản cũng đi theo, không biết bằng cách nào, sức mạnh của Giản hiện giờ ngang bằng với Berne, tạm thời có thể chế ngự gã, nhưng thưa Điện hạ, Berne rất giỏi dùng âm mưu thủ đoạn, gã còn xúi giục trùng ở phía tây đi theo mình. Tôi sợ điều này sẽ trở thành mối họa lớn trong tương lai."

Du Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đích thân đi xem."

Bây giờ anh có thể hoàn toàn kiểm soát kỹ năng xuyên không gian của quả cầu không gian màu đen, nên anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn.

"Khang Tùng, Berne đã đến tinh cầu thực nghiệm, tôi hy vọng anh có thể kiểm soát các thành viên còn lại của Tổ chức Dị Thần, đừng để họ làm điều gì xấu." Du Hằng hiện đang bận rộn với lễ đăng cơ và thiết lập quan hệ ngoại giao với tàu viễn chinh, anh không muốn tổ chức Dị Thần gây rắc rối trong khoảng thời gian này.

Khang Tùng gật đầu: "Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng."

Trước khi cúp máy liên lạc, Du Hằng hỏi thêm: "Ở Thánh Địa có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"

Kể từ khi anh dần dần làm chủ được khả năng vượt qua không gian của quả cầu thời không màu đen, trong lòng anh luôn có một giọng nói thúc giục anh trở về Thánh địa.

Như thể Thánh Địa có thứ gì đó mà anh cần.

Từ trước đến nay Du Hằng vẫn luôn kiên nhẫn, anh không muốn bị giọng nói khó giải thích này điều khiển, cho nên trước khi làm rõ nguồn gốc của tiếng nói này, anh sẽ không dễ dàng trở về Thánh Địa.

Khang Tùng dừng một chút rồi nói: "Xung quanh Thánh Địa có một lớp màn chắn, lúc nào cũng phát ra ánh sáng đen kịt, căn cứ thứ nhất bên ngoài Tây Cảnh xuất hiện một số lượng lớn quặng đen không rõ, chỉ chạm nhẹ sẽ phát nổ, biến thành chất lỏng màu đen, trùng bị bao phủ thành kén và dần dần mất đi dấu hiệu sự sống."

Du Hằng nhíu mày, Thánh Địa thật sự có vấn đề sao?

"Sao anh không nói chuyện này ngay từ đầu?" Du Hằng hỏi.

"Tôi nghe nói Điện hạ sắp đăng cơ." Khang Tùng trả lời.

Khi Berne đi đến tinh cầu thực nghiệm, Khang Tùng biết Du Hằng có thể dễ dàng giải quyết tham vọng của Berne, nhưng những khoáng thạch màu đen không thể giải thích này ở Thánh địa quá xa lạ, Khang Tùng không muốn Du Hằng mạo hiểm giải quyết vấn đề của Thánh Địa trước lễ đăng cơ.

Nếu Du Hằng mất dấu hiệu của sự sống trong cái kén đen, giống như những trùng khác, những nỗ lực của họ trong nhiều năm sẽ là vô ích.

Du Hằng hiểu ý của Khang Tùng, anh im lặng một lát rồi nói: "Các anh để mắt tới tình hình của Thánh địa, trước khi lễ đăng cơ kết thúc và thiết lập quan hệ ngoại giao hoàn tất, tôi sẽ không giải quyết vấn đề của Thánh Địa, nhớ kỹ, đừng để trùng đến gần, cố gắng giảm thiểu tối đa thương vong không cần thiết."

Khang Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, điện hạ."

Sau khi liên lạc kết thúc, Du Hằng gục xuống ghế sofa ở nhà, nhìn lên trần nhà, nghĩ về Thánh địa.

Lúc này, bên ngoài có chuông cửa, Du Hằng nhìn màn hình hiển thị, chính là Hòa Bội.

Du Hằng không đi ra ngoài, trực tiếp ra lệnh mở cửa, để Hòa Bội tự mình đi vào.

"Sao cậu lại trở thành Thái tử rồi?" Hòa Bội vừa bước vào đã hỏi câu này.

Khi vừa biết Du Hằng bất ngờ trở thành Thái tử, anh ta đã gặp qua Du Hằng, nhưng anh ta chưa có cơ hội nói chuyện riêng. Lần này, khó khăn lắm anh ta mới trở về từ Tam Tinh, thậm chí còn chưa gặp con trai, đã lập tức đến chỗ Du Hằng.

Du Hằng quay đầu nhìn Hòa Bội, rất bình tĩnh nói: "Tôi vốn dĩ là Thái tử."

Hòa Bội không tin: "Nhóc con, đừng đùa nữa, tôi đã từng gặp Thái tử rồi."

Du Hằng: "...... Được thôi, Thái tử là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, trước khi qua đời, anh ta đã yêu cầu tôi thay thế vị trí Thái tử."

"Chết, chết rồi?" Hòa Bội kinh ngạc hỏi, "Sao anh ta có thể chết đột ngột như vậy? Chẳng lẽ anh nghiên cứu đến chết?"

Du Hằng liếc nhìn Hòa Bội một cách kỳ lạ, dường như anh ta biết rất rõ về Đàm Thiên Lãng.

"Không, anh ta bị thư phụ của tôi giết," Du Hằng không có ý định giấu diếm, vì khi anh cần giúp đỡ, Hòa Bội và Ngôn Tịch đã không ngần ngại phối hợp, nên anh cảm thấy không cần phải che đậy gì.

Sau khi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trong sự kinh ngạc của Hòa Bội, anh nhìn thấy sự u ám trong mắt Hòa Bội, liền an ủi: "Nén bi thương."

Hòa Bội lắc đầu: "Tôi đã sớm biết, một ngày nào đó, anh ta sẽ bị gánh nặng trên người đè chết. Vì muốn phục hưng Hoàng thất, anh ta không từ bất cứ thủ đoạn nào."

Du Hằng không trả lời, Đàm Thiên Lãng đã chết, nói thêm cũng vô dụng.

Đối với Đàm Thiên Lãng mà nói, cái chết cũng có thể là một sự giải thoát.

Bình Luận (0)
Comment