Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô

Chương 8

Một đôi tay quái vật sắc bén xé toạc không gian, hình dạng của dị thú hiện ra.

Đứa bé lùn tịt đứng ngay dưới quái vật, nghe tiếng hét to của Địch Trác, cậu bé hơi bối rối.

Chạy? Tại sao phải chạy?

Vì sao trông Phó quan Địch có vẻ rất hoảng sợ?

Hòa Bình nghi hoặc quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc phía sau có cái gì.

Còn chưa quay đầu, đã nghe thấy một tiếng vang như có vật nặng được rơi xuống, làm mặt đất rung chuyển.

Hòa Bình bị dư chấn ngã xuống đất, đầu gối và hai tay bị thương, máu chảy ra.

Nếu là bình thường, cậu đã sớm khóc lớn, đợi thư phụ hùng phụ đến an ủi. Nhưng bây giờ, Hòa Bình không thể khóc, thậm chí còn không thể di chuyển, dị thú hình vượn khổng lồ nhìn xuống Hòa Bình như nhìn con kiến.

Nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn bộ tâm trí, khiến Hòa Bình không thể kêu lên.

Khi nhìn thấy bàn chân khổng lồ của dị thú hình vượn chuẩn bị dẫm xuống, Hòa Bình sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.

Rầm--

Bàn chân của dị thú hình vượn dẫm xuống, đá vụn văng lên, trước khi dị thú dẫm xuống, Du Hằng đã sử dụng tinh thần lực để kéo Hòa Bình đang ngồi dưới đất lại đây, nhìn thấy cậu bé ngồi trên đất, nhắm mắt không tiếng động khóc thút thít, anh đá nhẹ vào chân đứa bé, nói: "Khóc cái gì, mau đứng lên và chạy đi."

Hòa Bình mở mắt thấy mình đã rời xa chiến trường, bên cạnh là một trùng đực trên mặt toàn vết sẹo, bối rối nói: "Tôi, tôi không chết?"

Du Hằng không nhìn Hòa Bình, có lệ nói: "Ừ, nhóc không chết. Nhóc con, mau chạy nhanh đi, nếu không chạy đợi chút nữa có chết hay không thì chưa biết."

Khi dị thú xuất hiện, anh đã nhanh chóng phản ứng, kéo Hòa Bình tránh khỏi cửa tử, Địch Trác nhìn thấy Hòa Bình bay tới, anh ta kinh ngạc nhìn Du Hằng, mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng dị thú hình vượn có lực phá hoại quá mạnh, đang phá hủy mọi thứ, cả căn tin cũng bị nó dẫm đạp.

Trong tình trạng nguy cấp, Địch Trác không thể hỏi gì nữa, chỉ yêu cầu Du Hằng dẫn Hòa Bình chạy đi.

Tất nhiên, Du Hằng không thể rời đi, anh biết dị thú hình vượn này.

Dị thú Spence là một loài thú dị có sức mạnh không gian, rất hiếm gặp, nếu nuốt chửng con quái vật khổng lồ này, tinh thần lực có thêm sức mạnh không gian của anh sẽ được tăng lên cực cao.

Du Hằng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Hơn nữa, những quân thư này dường như không quá quen thuộc với dị thú Spence, các trùng cái đang mở rộng đôi cánh, trùng hóa toàn bộ, dựa vào thể chất mạnh mẽ và móng vuốt sắc nhọn để tấn công dị thú Spence.

Dị thú Spence là loài thú dị có khả năng phòng ngự mạnh nhất, đồng thời cũng sợ đau nhất.

Chờ đến khi quân thư làm đau Spence, Spence sẽ phát điên, lúc đó Spence sẽ nhả ra một quả cầu đen có sức mạnh thời không, bao quanh quả cầu là sương đen trông rất bình thường, không có dao động năng lượng, nhưng chỉ cần chạm vào sinh vật nào sẽ nuốt chửng sinh vật đó, khiến sinh vật rơi vào trong thời không hỗn loạn.

Đến lúc đó không biết chết rồi thi thể sẽ trôi đến nơi nào.

Hoặc là lơ lửng trôi dạt trong dòng sông thời không, nếu may mắn như Du Hằng, tinh thần lực còn tiến thêm một bước, nhưng nếu không may như vậy thì sẽ chết trong dòng sông thời không.

Du Hằng ở lại, có thể đem quân thư nào đó kéo về khi sắp bị quả cầu thời không nuốt chửng.

Dưới tàn tích của những bức tường đổ nát, nếu có trùng đực cấp S mạnh nhất của Trùng Tinh tới, sẽ phát hiện ra rằng lấy dị thú làm trung tâm, trong vòng một cây số, đều được phủ bởi tinh thần lực, tạo thành một lĩnh vực tinh thần.

Trong lĩnh vực này, anh là vua.

Nếu là cơ thể trước đây, lúc Du Hằng mở rộng lĩnh vực tinh thần đến mức này, anh không cần phải cảnh giác, chân chính là vua trong lĩnh vực này, bất kỳ ai gặp vấn đề đều có thể được cứu ngay lập tức.

Nhưng bây giờ không được, đạn có sức mạnh cực lớn, nhưng nếu dùng khẩu súng không phù hợp, thì rất nguy hiểm.

Du Hằng đang tập trung vào việc rèn luyện tinh thần và cơ thể.

Lúc này, Du Hằng cần tập trung, nhưng đứa bé Hòa Bình này, lại đứng dậy nắm tay anh, vội vàng quát: "Anh, anh mau đi cùng tôi, anh không thể chết! Tôi còn chưa chính thức đánh bại anh và đoạt lại Sigono!"

Đoạt lại Sigono?

Du Hằng ấn đầu Hòa Bình xuống, kéo ra phía sau, ép Hòa Bình ngửa đầu nhìn mình, anh híp mắt hỏi: "Nhóc vừa nói cái gì? Chính thức đánh bại tôi? Sau đó đoạt lấy Sigono?"

Bị ép phải ngửa đầu nhìn trùng, Hòa Bình vốn đã cảm thấy áp bách, đối mặt với đôi mắt đỏ của Du Hằng, không thể không rùng mình, dù cậu không cao lớn và mạnh mẽ như thư phụ của mình, nhưng Hòa Bình cảm thấy lúc này so với lúc nhìn thấy đôi dựng đồng màu vàng của dị thú càng đáng sợ hơn.

Cậu không tự chủ được run lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Du Hằng: "......"

Nhóc con này, chỉ có chút can đảm như vậy mà dám mơ ước đại bảo bảo của anh.

Hòa Bình muốn khóc, nhưng cố nén, lúc liếc thấy một thân ảnh màu xanh đậm quen thuộc, cậu không thể kiềm chế được nữa, ào khóc lớn gọi: "Thư phụ -"

Du Hằng ngay lập tức buông tay Hòa Bình, không phải vì sợ cha mẹ của Hòa Bình sẽ tìm đến để trả thù, mà là tinh thần lực của anh 'nhìn thấy' một khối sắt lớn đang tiến tới.

Đó là một chiếc cơ giáp.

Hình dạng giống người, một cái xanh đậm, một cái đỏ sậm.

Bao vây trái phải đánh dị thú Spence.

Cơ giáp màu xanh đậm chém vào bụng tròn vo của Spence, không biết cơ giáp được làm bằng chất liệu gì, vậy mà chém vỡ bụng Spence!

Dị thú Spence bị chém ngã ngồi dưới đất, giữ chặt bụng bị thương, r.ên rỉ kêu to.

Tiếng kêu khiến không ít quân thư rơi từ trên cao xuống, bịt kín lỗ tai đau đớn ngã trên mặt đất.

Cơ giáp màu đỏ sậm cũng bị lắc lư sắp ngã, nhưng nó nhanh chóng ổn định lại, hạ thấp trọng tâm, rút ra hai thanh đao lập lòa ánh đỏ, sau đó lao ra như cơn gió, sử dụng kỹ thuật đánh lén mà Du Hằng quen thuộc, tấn công phía sau Spence đang giữ chặt bụng muốn bò lên, khiến Spence bị thương thêm, đau đớn ngã trên đất.

Kỹ năng đâm sau lưng là sáng tạo riêng của Du Hằng, anh mở to đôi mắt, tự hỏi liệu đồng đội của mình có phải cũng xuyên qua đây không?

Trong lúc Du Hằng đang suy nghĩ xem ai trong đội có khả năng học được kỹ năng của mình, thì bên phía Hòa Bình đang khóc lóc gọi thư phụ, đột nhiên ngừng khóc, nhìn chăm chú vào cơ giáp màu đỏ sậm: "Signor thật là lợi hại!"

Du Hằng bất ngờ, Signor?!

Đại bảo bảo?!

Sao lại là hắn?

Du Hằng rất ngạc nhiên, tự hỏi sao bảo bảo lại biết kỹ năng này của mình? Anh chắc chắn là mình chưa từng dùng qua trước mặt bảo bảo?

Không chờ Du Hằng suy nghĩ cẩn thận, tinh thần lực đã nhắc nhở anh, sức mạnh thời không trong cơ thể của dị thú Spence sắp lao ra.

Mà tên Signor ngốc này, vậy mà đem ghép hai thanh đạo lại hành một, cùng với cơ giáp màu xám xanh, một trước một sau tấn công Spence.

Du Hằng thầm mắng: Bảo bảo ngốc!

Anh không kịp ngăn Signor tới gần Spence, nhanh chóng quyết định sử dụng tinh thần lực bao quanh Spence đang nằm trên mặt đất.

Trong lúc bao quanh, sức mạnh thời không màu đen bên trong Spence lao ra, Du Hằng dùng tinh thần lực cắn nuốt nó.

Cùng lúc đó, hai cơ giáp đang chuẩn bị tấn công Spence cũng lao tới.

Du Hằng không hoảng sợ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, sử dụng tinh thần lực đẩy hai cơ giáp ra, tạo cảm giác giả về việc Spence bị thương muốn chạy trốn.

Nhưng hai cơ giáp đột nhiên dừng lại, không tấn công.

Tình huống mà Du Hằng dự tính bị sai lệch, trước ánh nhìn chăm chú của đám đông Spence bị cắn nuốt sạch sẽ biến mất trước mắt mọi người.

Cứ như vậy bỏ chạy, chắc là...... Không kỳ quái nhỉ?

"Nó chết rồi!" Nhóc quỷ Hòa Bình này có lẽ sinh ra đã khắc Du Hằng, "Signor và thư phụ còn chưa đánh, mà quái vật này đã chết rồi!"

Du Hằng nhìn Hòa Bình một cái: "Anh bạn nhỏ à, đừng bịa đặt, nó rõ ràng là chạy trốn."

Du Hằng có thể đe dọa anh bạn nhỏ, nhưng không thể đe dọa một đám quân thư được.

Khi trận đánh kết thúc, tất cả quân thư đều đang nghị luận về dị thú xuất hiện từ hư không, rồi lại chết đi mà không rõ nguyên nhân.

"Hùng chủ!"

Du Hằng quyết định không để ý đến những nghị luận này, lúc anh đang tỏ thái độ lơ với mọi chuyện thì thấy Signor từ cơ giáp màu đỏ chạy đến gặp anh, áo khoác quân trang màu đen của hắn tung bay trong gió.

Đại bảo bảo đầu đầy mồ hôi chạy đến, đôi mắt xanh xám đầy lo lắng.

Du Hằng bỏ qua xưng hô xấu hổ đó, tiếp được đại bảo bảo chạy như bay đến đây, theo phản xạ có điều kiện định bế đại bảo bảo lên, nhưng lúc tiếp được Signor, Du Hằng mới thật sự nhận ra bảo bảo đã trưởng thành.

Anh so thấy hắn cao cỡ mình, nhưng nếu so với thân hình hiện tại của mình, thì Du Hằng lùn hơn nữa cái đầu, chỉ có thể ôm lấy eo bảo bảo.

Du Hằng cảm thấy buồn rầu, nhưng nhanh chóng quên đi khi thấy Signor run rẩy.

"Tôi không sao, tôi rất khỏe, bảo bảo đừng lo lắng." Du Hằng thì thầm vào tai Signor, "Em biết mà, tôi rất -"

Chưa kịp nói từ "mạnh", với sự chênh lệch chiều cao nửa cái đầu, Signor đã ấn đầu Du Hằng vào cổ của mình.

Mặc dù Signor làm rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, nhưng đầu chôn vào cổ áo quân phục vẫn không thoải mái.

Du Hằng thậm chí còn bị cái khóa kim loại của cổ áo đâm vào.

Bảo bảo của anh là quá lo lắng?

Du Hằng đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi Signor thì nghe thấy một giọng nói hơi quen: "Du tiên sinh, tôi có một việc muốn hỏi anh, không biết có được không?"

Du Hằng nhắm mắt suy nghĩ, không phải Signor lo lắng, mà là đang ngăn cản anh thể hiện sức mạnh.

Có vẻ như cả hai cơ giáp đều không đánh đến cùng, là vì đã phát hiện ra gì đó.

Du Hằng vỗ nhẹ vào eo Signor, ý bảo hắn đừng làm nũng nữa.

Signor đã trưởng thành, nhưng vẫn không quên ám hiệu nhỏ giữa mình và Du Hằng khi còn nhỏ, hắn nhanh chóng buông Du Hằng ra.

Hắn lùi lại một chút, Du Hằng liền nhìn thấy người đến.

Đó là một trùng quen thuộc, vừa mới gặp cách đây không lâu.

Là trùng dẫn đầu lúc gặp được phó quan Địch.

"Thư phụ!" Du Hằng thừa dịp Signor lui lại, chuyển tới đứng cạnh hắn, đánh giá trùng cái cao lớn uy mãnh này, cùng lúc đó nhóc quỷ Hòa Bình chạy đến ôm eo trùng cái kia làm nũng.

Chờ trùng cái sờ sờ đầu cậu xong, Hòa Bình lại trốn sau lưng trùng cái, lén nhìn Signor.

Điều này khiến Du Hằng không hài lòng.

Nhóc quỷ Hòa Bình này không được việc mà dám có dũng khí mơ ước đại bảo bảo nhà anh?!

Du Hằng di chuyển một bước về phía trước của Signor, muốn che Signor khỏi tầm nhìn của Hòa Bình, nhưng Signor không phải bảo bảo nhỏ, anh không thể che hết được.

Du Hằng nghĩ, anh phải cao hơn Signor.

Nhất định phải cao hơn bảo bảo, như vậy mới có thể ngăn cản những tầm mắt đã không được việc mà còn dám mơ ước bảo bảo.

"Du tiên sinh, tôi rất cảm kích vì ngài đã cứu trùng đực con nhà tôi." Thư phụ của Hòa Bình hiểu được ý đồ trong hành động của Du Hằng, ngay lập tức che mắt trùng con của mình, thuận tiện đào hố cho Du Hằng.

Bình Luận (0)
Comment