Du Hằng không dám nghĩ đến nữa, anh vội vàng ngắt lời mẹ: "Mẹ, con đưa bảo bảo về phòng!"
Mặc dù nhớ mẹ rất nhiều, nhưng đắm chìm vào một lát như vậy là đủ rồi, hiện tại nên giải quyết vấn đề của bảo bảo.
Anh muốn đưa bảo bảo đến một nơi bí mật, hỏi rõ tại sao bảo bảo không về nhà và không được tự nhiên cái gì.
Nhưng vừa đi được một bước, khu vườn nơi có tiếng ve sầu mùa hè kêu biến thành một phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng, bảo bảo nằm trên giường bệnh vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Du Hằng có chút bối rối: "Đây, đây là chỗ nào vậy?"
Giấc mơ lung tung rối loạn gì vậy chứ?!
Signor cũng không biết, hai tay chống lên giường, lúc ngồi dậy thì chăn trượt xuống Du Hằng nhìn thấy cái bụng to của Signor, đồng tử đột nhiên co lại, "Bảo bảo, bụng của em-"
Signor chết lặng nhìn bụng của mình, "...... Hoài trứng, bụng sẽ không lớn như vậy."
Trùng cái của Trùng tộc từ trước đến nay chỉ hoài trứng khoảng sáu tháng, sau sáu tháng sẽ sinh trứng, trứng sẽ được đưa vào lồng ấp, khoảng ba hoặc bốn tháng trứng sẽ phá xác.
Du Hằng bó tay hết cách, khô khan nói: "Em nằm xuống trước đi, đừng hoảng sợ, tất cả đều là mơ, là mơ thôi, tỉnh lại là tốt rồi......"
"Du tiên sinh!" Thanh giọng của Signor thay đổi, trong đôi mắt xanh xám của hắn toàn là hoảng hốt lo sợ, "Ra, sắp ra, có cái gì sắp ra—"
Dường như còn ngại Du Hằng chưa đủ khiếp sợ, trong chớp mắt, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên bốn phương tám hướng, bác sĩ đi đến nói với anh: "Du tiên sinh, chồng anh đã sinh cho anh một đội bóng đá."
......
......
Trong nhà mới, Du Hằng vô cùng sợ hãi, bừng tỉnh từ giấc mơ, ngồi trên giường thở hổn hển.
Sau một lúc lâu, Du Hằng ngã xuống giường, nhìn trần nhà chán nản kêu to: "Xong rồi."
Bảo bảo của anh chắc chắc sẽ cho rằng anh là một tên b.iến th.ái, ngoài miệng nói sẽ lấy lại tinh thần lực trong trùng văn, nhưng lại mơ thấy hắn hoài trứng, còn sinh ra một đội bóng đá!
Từ trong mơ tỉnh dậy đến hiện tại, Du Hằng vẫn nhớ rõ ánh mắt hoảng hốt lo sợ của bảo bảo.
Có lẽ là không có khả năng tiếp thu đúng không?
Ngón tay Du Hằng động đậy, đang định lặng lẽ lấy lại tinh thần lực từ xa, thì vòng tay thân phận truyền đến cuộc gọi video.
Anh nhấp mở thì thấy Signor?
Du Hằng có chút xấu hổ, bảo bảo đây là tới mắng anh sao?
Anh xác thật nên bị mắng, sao có thể mơ thấy giấc mơ bi.ến t.hái như vậy chứ? Còn kéo bảo bảo vào cảnh trong mơ của mình chịu tội.
Du Hằng hít sâu một hơi, quyết định đối mặt với gió bão.
Sau khi bấm mở video, Du Hằng mở miệng liền nói xin lỗi, nói vô cùng chân thành: "Bảo bảo, rất xin lỗi, khiến em chịu tội trong mơ rồi."
Signor vốn định thú nhận ái mộ và chấp niệm của mình, khẩn cầu Du Hằng đừng lấy lại tinh thần lực, lúc nghe được lời này thì sững sốt...... Du Hằng không nhìn ra hắn ái mộ theo đuổi anh?
"Tối hôm qua tôi không ngủ được, muốn gặp em," Du Hằng thành thật nói, "Tôi thật sự không có suy nghĩ gì khác, tôi chỉ muốn gặp em trong mơ, cùng em nói chuyện, chỉ là không ngờ còn chưa vào giấc mơ của em, ngược lại kéo em vào giấc mơ không thể giải thích được của tôi, khiến em chê cười rồi."
Lúc trước, Du Hằng cảm thấy bảo bảo xấu hổ đến mức tránh mặt anh vì giấc mơ mang đồ chơi đêm đó, thật sự là không cần thiết.
Hiện tại anh tự mình trải qua, mới hiểu rõ loại chuyện này thật sự rất xấu hổ, anh sợ bảo bảo sẽ nghĩ anh giống mấy loại trùng xấu xa, sợ bảo bảo sẽ không thích anh, ghét bỏ anh, rời xa anh......
"Đó chỉ là mơ!" Signor cắt ngang lời thú nhận của Du Hằng, "Giấc mơ vốn đã vô cùng kỳ quặc, hoài trứng, chuyện như hoài trứng, là bởi vì lần đầu anh nghe Hòa tiên sinh nói, nên bị ảnh hưởng, mới có loại giấc mơ đó, anh đừng để ý."
Signor cố gắng hết sức để tìm lý do cho Du Hằng, nhưng thực tế hắn cũng đang tự tìm lý do cho mình, từ đầu đến cuối hắn đều nghĩ giấc mơ này thuộc về hắn, vì để sự che giấu sự đáng khinh của mình, nên phải để Du Hằng đội nồi.
Du Hằng không biết Signor đang nghĩ gì, trong lòng anh không khỏi cảm động, bảo bảo của anh thật sự quá tốt.
Săn sóc như vậy, ở trong giấc mơ chịu tội sinh nở, cũng không trách anh.
"Bảo bảo ngoan, vậy em cũng đừng để ý, tối hôm đó cũng chỉ là mơ thôi, đừng trốn tránh tôi nữa, được không?" Du Hằng nhân cơ hội này để Signor buông bỏ giấc mơ mang đồ chơi tối hôm đó.
Signor hơi sững sờ, hắn tránh mặt Du Hằng, vì không muốn Du Hằng lấy lại tinh thần lực trong trùng văn, lại không ngờ bị Du Hằng cho rằng vì chuyện tối hôm đó mà cảm thấy xấu hổ.
Trên thực tế, mặc dù xấu hổ, nhưng càng có nhiều cơ hội có thể thân thiết với Du Hằng như vậy, hắn không những không chán ghét mà còn vui vẻ.
Một lúc sau, lúc Du Hằng cho rằng Signor đang nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với trùng khác, thì nghe hắn nhẹ nhàng nói: "Được."
Du Hằng vui mừng khôn xiết, nói: "Vậy buổi trưa, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé? Tôi sẽ đi tìm em, được không?"
Signor lắc đầu: "Du tiên sinh, anh không biết đường, em sẽ tới đón anh."
Du Hằng: "......"
*
Vào buổi trưa, Du Hằng và Signor vẫn không thể ăn trưa cùng nhau.
Bởi vì Anthony đã chết.
Dưới sự tra tấn tàn bạo, một câu cũng không nói, lại đột nhiên chết não.
Sau khi Anthony chết não, Signor được sắp xếp đi ra ngoài, nghe nói là đi điều tra sự kiện trước đó.
Mà Du Hằng cũng bị Hòa Bội mời đến chỗ đặc biệt của quân y.
"Sáng nay tôi đã một mình thẩm vấn Anthony," Hòa Bội nói về Anthony sau khi gặp Du Hằng, "Hắn ta không nói, nên tôi trọng hình khảo vấn hắn ta, cuối cùng tìm ra một địa điểm, cửa hàng số 99 trong gương ở đường số 3, hẻm số 9 của khu dân nghèo."
Du Hằng khá ngạc nhiên: "Nói xong liền chết?"
Hòa Bội gật đầu: "Là một loại ám thị tinh thần, chuyên phòng cho nghiêm hình bức cung, sau đó tôi lại kiểm tra đo lường não của hắn ta, phát hiện một vấn đề rất kỳ lạ, tinh thần lực của hắn ta đều biến mất."
Trùng cái không giỏi dùng tinh thần lực, nhưng không phải không có.
Cho dù trở về với ôm ấp của Trùng Hoàng, tinh thần lực cũng sẽ từ từ tiêu tán, chứ không phải lập tức biến mất.
Du Hằng hỏi: "Cho nên anh muốn tôi đến xem thử?"
"Giúp một chút nhé?" Hòa Bội mỉm cười: "Xem như trả ơn vì tôi đã chặn lại tin tức cần gửi đi trên vòng tay nhận dạng của hắn ta từ cục kiểm tra kỷ luật?"
Vòng tay nhận dạng của Anthony có tin tức đang chờ gửi đi, Du Hằng có biết, lúc ở trong nhà ăn, hắn ta đang kêu gào muốn tiết lộ bí mật của Du Hằng, nhưng đã bị Du Hằng bóp méo tín hiệu bằng tinh thần lực.
Bất kể Hòa Bội có chặn tin tức đang chờ gửi đi của Anthony hay không, Du Hằng đều sẽ giúp việc này.
Chỗ đặc biệt của quân y là nhà xác.
Dưới sự hướng dẫn của Hòa Bội, Du Hằng đi đến chỗ để xác chết của Anthony, dùng tinh thần vào thẳng chủ đề, thăm dò vào não của Anthony.
Ngay khi vừa thăm dò vào, tinh thần lực của Du Hằng đã bị cắn một cái, anh gần như là theo bản năng trói chặt thứ đã cắn tinh thần lực của mình.
"Có đồ đựng không? Đồ đựng bằng thủy tinh."
Hòa Bội sững sờ: "Máu độc của Quỷ Li?!"
Du Hằng: "Cụ thể là gì thì không rõ lắm, nhưng có đặc tính của máu độc Quỷ Li, tinh thần lực bị cắn nuốt rất lợi hại."
Hòa Bội cũng không hỏi nhiều, chờ lúc anh ta đem bình thủy tinh đến, Du Hằng đã mở một khe hở trên trán Anthony, sau đó một vật thể hình giọt nước màu hồng từ trong đó trôi ra rồi chui vào bình thủy tinh.
Nhìn vật thể hình giọt nước màu hồng thành thật ở trong bình, Hòa Bội cau mày nói: "Máu độc của Quỷ Li còn có màu hồng?"
Du Hằng nào biết nghiên cứu có vấn đề ở đâu, anh lắc đầu nói: "Tôi không biết, hẳn là có lẫn thêm thứ gì khác vào."
Trong lĩnh vực học thuật có chuyên về nghiên cứu, Du Hằng không có tìm hiểu về phương diện này, không có ý định thêm kỹ năng của lĩnh vực này vào tinh thần lực của mình.
Sau khi Du Hằng lại tra xét bộ não của Anthony một lần nữa, không tìm thấy gì khác, anh nói với Hòa Bội: "Hắn ta không có chút tinh thần lực nào cả, hẳn là có liên quan đến thứ đồ chơi này...... Anh thử phóng tinh thần lực của mình vào để thăm dò xem có bị cắn không?"
Vì có đặc tính của máu độc Quỷ Li, tinh thần lực đi vào thăm dò sẽ bị nuốt chủng mới đúng.
Hòa Bội nhìn Du Hằng với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nói: "Toàn bộ đội Zero, ngoại trừ cậu, còn có ba trùng đực cấp A trở lên, đều đã điều tra qua, nhưng không tìm thấy bất cứ vấn đề gì, quân y đã ký thỏa thuận bảo mật, cũng đã đến đây kiểm tra qua, bởi vì tinh thần lực biến mất, nên chúng ta đã sử dụng thuốc thử máu độc Quỷ Li, nhưng cũng không tìm thấy manh mối nào."
Du Hằng nhíu mày: "Cho nên, tôi lại đặc biệt?"
Hòa Bội mỉm cười: "Nếu tinh thần lực của Anthony thật sự bị thứ trong bình này nuốt chửng, tôi càng nghiên về cái này là do tổ chức 'Dị Thần' nghiên cứu chế tạo ra, nó sẽ chỉ đối với 'Cửa hàng số 99 trong gương ở đường số 3, hẻm số 9 của khu dân nghèo' có——" phản ứng.
Còn chưa kịp nói xong lời này, chất lỏng màu hồng trong bình thủy tinh đã nổi điên, đập vào vách trong bình một cách mù quáng, trước mặt hai trùng Du Hằng, từ màu hồng chuyển sang màu đỏ tươi.
Cùng lúc đó, một điểm sáng trắng xuất hiện bên trong bình.
Du Hằng lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng dùng tinh thần lực bao toàn bộ bình thủy tinh lại.
Ngay khi vừa bao lại xong, bình thủy tinh liền nổ tung, sắc mặt Hòa Bội thay đổi lớn: "Đi!"
Anh ta túm lấy cánh tay Du Hằng muốn chạy trốn, nhưng Du Hằng không nhúc nhích, bình tĩnh tự nhiên nói: "Không sao, tôi tách ra nhốt riêng tụi nó rồi, không có vấn đề gì, chỉ là...... Điểm sáng trắng này, là công kích tinh thần lực?"
Cắt đứt tinh thần lực, rất ác liệt.
Tuy nhiên, vẫn không phải là đối thủ của Du Hằng.
"Công kích tinh thần lực? Sau khi tinh thần lực và bản thể tách ra, chẳng phải sẽ dần dần tiêu tán sao?" Hòa Bội sững sờ một lát, "Tinh thần lực đã bị máu độc của Quỷ Li nuốt chửng còn có thể nhã ra sao?"
Bởi vì Du Hằng có thể dễ dàng khống chế điểm sáng trắng và máu độc của Quỷ Li, nên Hòa Bội giữ anh lại để phối hợp với mình làm thực nghiệm.
Mãi cho đến tối, Hòa Bội mới thả Du Hằng rời đi.
Chủ yếu là do Signor đến đón, nếu không cho Du Hằng rời đi, có thể sau này Du Hằng sẽ không hợp tác với anh ta vì đã làm sự chậm trễ việc ở chung với Signor.
Du Hằng ôm bả vai Signor, bước đi trên đường cây râm mát, yếu ớt nói: "Lúc trước Hòa Bội từng nói với tôi là anh ta không làm chuyện đứng đắn gì, việc quan trọng nhất là cùng Nguyên soái Ngôn Tịch tú ân ái, tôi vậy mà thật sự tin anh ta."
Signor suy nghĩ một lúc, khá là nghiêm túc trả lời: "Vì Nguyên soái Ngôn Tịch không biết làm những chuyện này, mà quân đoàn thứ bảy lại thiếu nhân tài trong lĩnh vực này, nên Hòa tiên sinh mới phải xắn tay áo lên, tự mình làm."
Du Hằng: "......"
Nói như vậy, tên cáo già Hòa Bội này thật sự lúc nào cũng tú ân ái à?!
"Hôm nay em đi điều tra, có tra ra được cái gì không? Ngày mai cũng phải đi sao?" Du Hằng không muốn ở lại xem Hòa Bội tú, "Nếu ngày mai cũng đi, vậy có thể mang tôi đi cùng không?"
Signor lắc đầu: "Đừng nói đường số 3, hẻm số 9, toàn bộ khu dân nghèo bọn em đều tìm hết rồi, căn bản không tìm được bất kỳ tấm gương nào cả."
Du Hằng: "???"
Tại sao phải tập trung vào việc tìm gương? Không phải nên tìm cửa hàng số 99 theo hình ảnh phản chiếu của gương sao?
Du Hằng đang định đặt câu hỏi, nhưng vòng tay thân phận của Signor vang lên, đổ chuông liên tục.
Signor cũng không tránh né Du Hằng, trực tiếp mở màn hình ảo ra.
Là hình ảnh của Lance.
"Tướng quân, vị trí giả bị tập kích, đối phương có biện pháp phản truy tung, có lẽ đang tiến về phía quán trọ," Lance nói, "Tướng quân, chúng ta nên nghênh chiến, hay là chuyển đi?"
Signor sững sờ: "Phản truy tung đến quán trọ? Sao có thể?"
Hắn có hiểu biết Lance, Lance là trùng có tài năng về kỹ thuật, trong toàn bộ Trùng Tinh hắn ta có thể được coi là bất khả chiến bại.
Đó là lý do tại sao Signor có thể yên tâm giao một số việc cho Lance.
Sắc mặt Lance trầm xuống, hiển nhiên hắn ta cũng bị một ít đả kích, dù sao cũng bị vả mặt ở phương diện mà mình am hiểu nhất.
Hắn ta nghiến răng nói: "Tướng quân, tôi xin được nghênh chiến."
"Không được," Signor không chút nghĩ ngợi liền từ chối, bên cạnh Lance không có nhiều trùng có thể chiến đấu, nghênh chiến? Đó là toi mạng, "Tiến hành kế hoạch dời đi, chống đỡ khoảng ba giờ, bây giờ tôi sẽ qua đó."
Lance còn muốn nói, Signor lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh."
Nói xong, Signor cúp máy, vừa định nói xin lỗi với Du Hằng, có lẽ hắn phải đến Amera một chuyến.
Nhưng Du Hằng đã làm một cử chỉ im lặng với Signor, sau đó gửi một video cho Hòa Bội.
Hòa Bội mới vừa ra khỏi phòng làm việc ở quân y, nhận được call video của Du Hằng, vui vẻ hỏi: "Vừa mới đi, tại sao lại -"
"Hòa tiên sinh, lại cho phép tôi bay ở độ cao tám ngàn mét," Du Hằng nói thẳng ý định của mình, "Xin anh, có chuyện gấp."
Hòa Bội sững sờ, muốn hỏi có chuyện gấp gì, mà lại cần giấy phép độ cao, muốn nói cho dù anh ta có cho giấy phép độ cao thì cũng có giới hạn, nhưng đối diện với con ngươi đỏ của Du Hằng, anh ta nuốt hết câu hỏi lại, nói ngắn gọn: "Giống như lần trước, một giờ?"
Du Hằng lắc đầu: "Mười phút."
Hòa Bội: "...... Mười phút? Cậu chắc chứ?"
Anh ta biết mấy ngày trước Du Hằng muốn có giấy phép bay cao độ, đã đến trước chiến hạm, không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, hay là do nơi lần này anh tới gần hơn?
Hòa Bội chỉ phỏng đoán trong lòng, không hỏi quá nhiều.
Sau khi thống nhất thời điểm mở giấy phép độ cao, thì cúp máy.
Du Hằng nói với Signor đang sững sờ: "Em còn đứng ngốc ở đó làm gì? Không phải rất gấp sao? Trở về lấy phi hành khí, đội trưởng Du mang em nhảy không gian."
Signor nhớ tới ngày chiến đấu với S-001 ở Amera, Du Hằng đã lái phi hành khí đến trước họ, vào thời điểm đó, hắn chỉ lo tức giận Du Hằng vì sự không nghe lời của hắn, nên không nghĩ nhiều về chuyện này.
Hóa ra đó là dùng phi hành khí tiến hành nhảy không gian?
Nhưng không phải các điểm nhảy không gian chỉ có ở ngoài vũ trụ thôi sao?
......
......
Mười phút sau, Du Hằng và Signor lại xuất hiện tại nơi cần đến.
Nhìn phi hành khí có khói đen bay lên, Du Hằng có chút xấu hổ nói: "Lúc trước tôi dùng phi hành khí nhảy không gian một lần, cho nên...... Nó không chịu nổi."
Signor không quan tâm phi hành khí bị hư, hắn hỏi với vẻ mặt phức tạp, "Đây có phải là năng lực đặt biệt của tinh thần lực không?"
Loại năng lực đặt biệt nghịch thiên này, hoàn toàn không cần hắn bảo vệ đúng không?
"Chính xác mà nói thì là một trong những năng lực đặc biệt," Du Hằng không biết năng lực đặt biệt của các trùng khác là gì, tinh thần lực của anh chưa bao giờ cho bất kỳ hạn chế nào, nếu có thì là tư duy hạn chế, "Được rồi, bảo bảo, tình huống của tôi, khi trở về nhà, tôi sẽ giới thiệu cho em, hiện tại em đến dẫn đường."
Ban đầu Signor còn cảm thấy nằng nề vì Du Hằng không cần bản thân mình, nhưng khi nghe thấy Du Hằng yêu cầu hắn dẫn đường, đôi mắt màu xanh xám của hắn sáng lên.
"Vâng!"
Du Hằng: "?"
Tại sao bảo bảo lại đột nhiên vui vẻ như vậy?