Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng

Chương 60

Uy hiếp của Du Hằng vẫn có tác dụng, ít nhất Berne không còn ngang nhiên thuần hóa tư binh nữa.

Lần này đến đây, mục đích ban đầu là cảnh cáo Berne, sau khi đạt được mục đích Du Hằng chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Giản ngăn lại.

"Điện hạ, ngài không thể để Berne ở lại đây, hắn vẫn luôn là kẻ dương phụng âm vi(*), tôi sợ ngay khi ngài rời đi, hắn sẽ tiếp tục làm theo ý mình." Giản khuyên.

(*) Dương phụng âm vi: ngoài mặt phục tùng nhưng trong lòng chống đối.

Du Hằng nhíu mày, anh biết Berne là kẻ dương phụng âm vi, nhưng anh cũng biết Berne là kẻ rất biết thời thế.

Hôm nay, anh dùng tinh thần lực mạnh mẽ của mình để cảnh cáo, chưa nói sau này, ít nhất trước khi anh ngã xuống, Berne chắc chắn sẽ không dám hành động hấp tấp.

Nhưng Giản vẫn rất lo lắng, Du Hằng không còn cách nào khác đành phải hỏi: "Thế còn đứa trẻ tiến hóa thành công mà các anh đón về từ Nam Cảnh thì sao?"

Giản sững sờ: "Hả? Đứa trẻ tiến hóa thành công?"

Khi gã đến Nam Cảnh Nhất Tinh để đón 'sản phẩm thất bại', các trùng quân y của Quân đội thứ tư cứ làm khó làm dễ, nhưng khi gã báo tên Thái tử, không có trùng nào dám ngăn cản gã. Từ Nam Cảnh Nhất Tinh, gã đón về tổng cộng sáu đứa trẻ, không ai trong số chúng tiến hóa thành công!

Du Hằng nhíu mày: "Bảy đứa trẻ, đứa mà không khác gì sao với trùng con bình thường đó."

Sắc mặt Giản hơi trầm xuống, giữa lông mày như có một cơn bão: "Nam Cảnh lén giấu một đứa."

Du Hằng nghĩ đến nhóc quỷ cả ngày vây quanh mình gọi anh, anh cảm thấy Nam Cảnh không có khả năng lén giấu, mà có lẽ là nó tự muốn ở lại.

"Được rồi, tôi sẽ đưa nó đến đây," Du Hằng nhảy lên cơ mượn từ giáp quân đội, "Nhóc quỷ kia có thể quản được nhóm trẻ con này, Giản, đến lúc đó tinh cầu thực nghiệm sẽ giao cho anh, còn về Berne, tôi sẽ mang ông ta đi."

Anh sẽ đích thân trông coi Berne.

Du Hằng vội vã chạy tới Nam Cảnh Nhất Tinh, trực tiếp đáp xuống quân đoàn thứ tư đi tìm Nguyên soái Phil.

Khi đến nơi, đúng lúc bắt gặp Phil đang tiễn Claren của Nam Cảnh Cửu Tinh lên phi thuyền.

Từ xa, Du Hằng đã nghe thấy Phil nói: "Tôi biết, anh cũng là có lòng tốt, bất đắc dĩ mới làm như vậy, nhưng pháp luật là luật pháp, Thái tử là Thái tử, chúng ta không phản được, tôi chỉ có thể giúp——"

"Chỉ có thể giúp thả hắn đi?" Du Hằng đi tới, "Nguyên soái Phil, ngài làm như vậy, không sợ binh lính của quân đoàn thứ tư thất vọng sao?"

Phil không ngờ Du Hằng lại đến Nam Cảnh vào lúc này, làm hắn ta trở tay không kịp: "Điện hạ?"

Cho dù bọn họ có hoảng sợ thế nào đi chăng nữa, Du Hằng vẫn hỏi rất thẳng thừng: "Tòa án quân sự phán như thế nào?"

Phil sợ Du Hằng, điều đó không liên quan gì đến việc anh sắp lên ngôi hoàng đế, chủ yếu là vì hắn ta không chịu nổi giá trị vũ lực mạnh mẽ của Du Hằng, hắn ta không muốn đắc tội Du Hằng, khiến gia tộc phải chịu khổ.

Sự lo lắng khi bị bắt quả tang nhanh chóng bị Phil đè xu.ống, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, tươi cười hiền lành nói: "Lấy công chuộc tội, bị tước bỏ quân hàm, từ giờ trở đi không còn quân thư của Quân đoàn thứ tư nữa."

Claren không nói gì, thậm chí không dám nhìn Du Hằng, hắn ta cúi đầu không nói lời nào.

Du Hằng liếc mắt nhìn hắn ta, hỏi: "Tướng quân Claren, anh đã cứu được mấy vạn trùng? Anh cảm thấy có thể lấy công chuộc tội không?"

Hắn ta chỉ huy sai lầm dẫn đến vô số thương vong, đó là nỗi đau mà Claren luôn không muốn đối mặt, ban đầu bị tước bỏ quân hàm và rời khỏi quân đội, hắn ta tự an ủi mình coi như đã chuộc tội, nhưng lời nói của Du Hằng khiến khuôn mặt hắn ta tái nhợt, tâm trạng hoảng hốt, trong thoáng chốc như nghe thấy tiếng kêu cứu đau đớn của những chiến sĩ đã ngã xuống trên chiến trường.

Claren loạng choạng và ngã xuống đất.

"Điện hạ cảm thấy nên xử lý hắn như thế nào?" Phil thầm mắng Claren trong lòng là bùn nhão không trét được tường, sau khi liếc nhìn Claren, hắn ta quyết định từ bỏ quân cờ vô dụng này, và đưa con dao cho Du Hằng.

Du Hằng sảng khoái cầm lấy dao, nói thẳng: "Lưu đày đến Nam Cảnh Cửu Tinh."

Du Hằng nói một không hai, trực tiếp thay đổi phán quyết của Claren.

Bởi vì thái độ của anh quá lạnh lùng, không ai dám đứng ra nói đỡ, tất nhiên ngoại trừ Phil, không ai sẵn sàng cầu tình cho Claren.

Sau khi Claren khiến ba bốn mươi ngàn quân thư chết một cách vô nghĩa, hắn ta đã trở thành kẻ thù của các quân thư.

Sau khi giải quyết vấn đề của Claren xong, Du Hằng từ chối lời mời của Phil và hỏi: "Thế còn nhóc quỷ đâu? Anh giấu nó ở đâu rồi?"

Sắc mặt Phil đông cứng lại, hắn ta có chút ngượng ngùng nói: "Điện hạ, thật xin lỗi, khi trùng do ngài sắp xếp đến đón cậu chủ nhỏ Nhất Minh, thì không thấy cậu ấy đâu, đến khi trùng do ngài sắp xếp rời đi, cậu chủ nhỏ Nhất Minh lại xuất hiện......"

Du Hằng nhíu mày: "Nhất Minh?"

Dưới sự hướng dẫn của Phil, Du Hằng đã tìm thấy nhóc quỷ tự đặt tên cho mình là Đàm Nhất Minh.

Nhóc quỷ vốn đang xưng vương xưng bá trong nhà trẻ thuộc quản lý của quân đội thứ tư ở Nam Cảnh, khi Du Hằng đến đó, nhóc ấy đang cưỡi trên người một nhóc béo la hét om sòm.

Du Hằng nhìn nhóc béo khóc nức nở, bò trên thảm chở nhóc quỷ.

Giáo viên trong nhà trẻ giả vờ không nhìn thấy, thậm chí còn ngăn giáo viên đinh ra mặt lại, nói: "Đừng quan tâm, đứa bé đó là trùng đực con, còn được Thái tử gửi đến, chúng ta không quản được."

Một giáo viên trẻ cau mày, không thể chịu nổi nói: "Nhưng cũng không thể để nó bắt nạt nhóc béo chứ? Trong nhà trẻ mọi người đều bình đẳng."

"Cậu điên rồi sao? Cậu quên tin tức nổ ra trên Tinh Võng hả? Thái tử là bạo quân nói một không hai, trùng đực cấp S ở Nam Cảnh còn bị anh ta đánh đập!" Giáo viên lớn tuổi cảnh cáo: "Được rồi, chỉ bắt nạt một chút thôi, không sao đâu."

Du Hằng: "......"

Loại hành vi bắt nạt trẻ nhỏ này, Du Hằng hoàn toàn không nhìn nổi, cho dù khi còn nhỏ anh cũng từng làm loại chuyện ngu xuẩn này, nhưng anh là dựa vào sức mạnh của mình để càn quét nhà trẻ, chứ không giống như nhóc quỷ này, dựa vào thế lực mà ức hiếp trùng khác.

Anh tiến vào, trực tiếp nhấc bỏng nhóc quỷ lên.

Nhóc quỷ thấy Du Hằng sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt đảo quanh, rồi nhìn thấy Phil đang ra sức nháy mắt với mình, nó lập tức ngẩng đầu lên cười nịnh nọt với Du Hằng: "Anh ơi, anh quay lại đón em sao?"

Du Hằng hoàn toàn không để ý đến chuyện nhóc quỷ này đã thông đồng với Phil ngay dưới mí mắt mình, xách cổ áo nhóc quỷ đi về hướng cơ giáp.

Anh muốn trực tiếp đem nhóc quỷ này đến tinh cầu thực nghiệm, làm một chiếc vòng huấn luyện đeo người nhóc quỷ, để nhóc quỷ làm thủ lĩnh của những 'sản phẩm thất bại' trên tinh cầu thực nghiệm.

Phil có ý định giữ lại nhóc quỷ, nhưng bị Du Hằng từ chối.

Sau khi trở về tinh cầu thực nghiệm, Du Hằng ném nhóc cho Giản, sử dụng vòng thuần hóa thú đặc biệt của tàu viễn chinh để khiến nhóc quỷ vâng lời Giản.

"Tôi giao nó cho anh," Du Hằng nói với Giản, "Tận dụng tốt vòng thuần hóa thú đi."

Giản hành quân lễ: "Điện hạ yên tâm."

*

Khu nhà riêng của quân trùng ở Đông Cảnh Nhất Tinh.

Vì có giấy phép thông hành, Du Hằng trở về sân nhỏ của mình mà không hề bị ngăn cản. Nhìn căn nhà không một ánh đèn,

Lúc bước xuống từ cơ giáp, trời đã về đêm, bầu trời đầy sao, khoảng sân nhỏ yên tĩnh lạ thường. Nhìn căn nhà không một ánh đèn, cảm giác áy náy vì về muộn bỗng chốc hóa thành lo lắng.

Du Hằng thậm chí không quan tâm đến Berne đang đi theo phía sau, vội vàng vào nhà, đồng thời bấm số của Signor.

Suốt quãng đường đến phòng khách, Signor không trả lời.

Du Hằng cau mày, vẫn chưa về sao?

Khi anh chuẩn bị bấm số của Ngu Lăng Phỉ để hỏi, đèn trong phòng khách đã được bật lên, một quân thư với khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài ngang vai, một thân quân trang chỉnh tề, đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.

Du Hằng sững sờ: "Bảo bảo? Em ở nhà?"

Signor đờ đẫn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh khiến da đầu anh tê dại, anh luôn cảm thấy biểu cảm của Signor lúc này không đúng lắm.

Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Signor, vòng tay qua vai Signor, để hắn dựa vào lòng mình, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ở nhà sao không bật đèn, còn làm mặt lạnh, có phải gặp chuyện gì không vui không?"

Ban ngày, Signor theo Ngu Lăng Phỉ ra ngoài học cách thuần hóa dị thú, chẳng lẽ gặp phải thứ chó Đường Luật? Bị Đường Luật gây khó dễ?

Sắc mặt Du Hằng trầm xuống, nếu thật sự là do Đường Luật làm cho bé con của anh không vui, đợi anh dỗ bé con xong, sẽ đi xử lý tên nhóc Đường Luật kia.

Không ngờ, bảo bảo vòng tay qua cổ anh, xoay người ngồi trên đùi anh, ôm anh thật chặt, khàn giọng hỏi: "Anh đi đâu?"

Du Hằng dừng một chút, lúng túng hỏi: "...... Em trở về không thấy tôi nên không vui sao?"

Signor không nói, nhưng cánh tay vòng qua cổ anh siết chặt hơn một chút, sự hoảng loạn và lo lắng trong đó có thể tưởng tượng được.

Đây là do không có cảm giác an toàn.

Du Hằng không nói những lời như đừng hoảng hốt, đừng sợ, mà chỉ vòng tay ôm Signor chặt hơn một chút, để hai trái tim dán chặt vào nhau, hòa làm một, sau đó anh mới chậm rãi nói: "Tôi đã đi đến tinh cầu thực nghiệm, còn đến Nam Cảnh Nhất Tinh, ban đầu cứ tưởng sẽ trở lại ngay, nhưng bị trì hoãn một chút, nên mới về muộn."

Signor không lên tiếng, hắn biết Du Hằng bận rộn công việc, nhưng trong lòng vẫn cuộn trào, dằn vặt, bất an, không thể chịu đựng được việc Du Hằng một mình đi đến nơi xa, sợ rằng một ngày nào đó Du Hằng sẽ không quay lại.

Ý nghĩ này không đúng, nhưng lại không thể kìm nén, khiến Signor chỉ muốn nhốt Du Hằng lại, biến anh thành con chim trong lồng của mình.

Signor cố gắng kiềm chế, chôn những ý nghĩ đáng sợ vào sâu trong lòng.

Một lúc sau, Signor buông Du Hằng ra, thật cẩn thận hỏi: "Hùng chủ, sau này ngài có thể đưa em đi cùng không?"

Du Hằng không muốn thấy Signor cẩn trọng như vậy, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Signor, nghiêm túc nói: "Bảo bảo, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, kiêu ngạo hơn, bá đạo hơn, nói lại những gì em vừa nói."

"...... Bá, bá đạo?" Signor nghĩ rằng tỏ vẻ đáng thương sẽ khiến Du Hằng mềm lòng và đồng ý, nhưng hắn không ngờ Du Hằng lại nói như vậy, "Thư quân không thể hung dữ như vậy."

Du Hằng vừa định bịa chuyện để thuyết phục trùng, thì Berne từ bên ngoài đi vào, thản nhiên hỏi: "Thư quân hoàn toàn thuận theo hùng chủ, tướng quân Signor, cậu nên nghe lời hùng chủ của cậu, con trai tôi, nếu không hắn sẽ lấy lại vị trí thư quân của cậu rồi đuổi cậu ra khỏi nhà."

Signor run rẩy, không tin vào những lời vô nghĩa của Berne, mà chỉ đơn giản là không dám nghĩ đến viễn cảnh Du Hằng không cần hắn nữa.

Hắn hít sâu một hơi, định phản bác lại lời nói của Berne, nhưng không ngờ Du Hằng lại hiểu lầm.

Du Hằng nhìn Berne rất không vui, nói: "Trong nhà không có phòng cho khách, ông có thể tìm một chỗ nào đó để ngủ tạm."

Nói xong, Du Hằng đứng dậy đỡ lấy mông Signor, bế Signor lên như bế trùng con, vừa nói vừa đi lên lầu: "Đừng nghe những lời vớ vẩn của trùng khác, nhà chúng ta không có cái từ ly hôn này, em là thư quân duy nhất của ta, và sẽ mãi như thế."

Signor mở miệng, muốn nói rằng hắn tin tưởng Du Hằng, nhưng hắn lại không nỡ bỏ qua cảm giác được Du Hằng dỗ dành, hắn nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn ôm cổ Du Hằng, gật đầu nói: "Em chỉ nghe lời hùng chủ."

Vào phòng, Du Hằng ấn Signor lên giường, trán áp vào nhau, nhìn đôi mắt xanh xám của hắn, anh không nhịn được mà hôn lên, nói: "Thật ngoan."

Bình Luận (0)
Comment