Du Hằng đã dựng lên vô số flag, cuối cùng tất cả flag đều sụp đổ.
Bình thường anh không quan tâm lắm, flag đổ một lần thì còn dè dật một chút, nhưng khi đã đổ vô số lần thì anh sẽ càng trắng trợn hơn.
Nhưng lần này, Signor lại dùng chính mình làm con bài mặc cả, điều này khiến Du Hằng không dám tùy tiện dựng flag nữa, anh hiểu rõ Signor, tên nhóc này nói được làm được.
Sau một hồi cân nhắc, Du Hằng nắm lấy tay Signor thương lượng: "Bảo bảo, em là bảo bảo ngoan, tôi nghĩ em nên cho tôi vài ngày, nếu, ý tôi là, nếu tôi mất tích, em phải đợi tôi vài ngày, ít nhất cũng giúp tôi ổn định Thủ Đô Tinh trước, được không?"
Signor lắc đầu, "Không."
Du Hằng: "......"
Xem ra không thể nói lý với bảo bảo được rồi, anh chỉ có thể cố hết sức để không xảy ra chuyện, mà dù có xảy ra chuyện, thì trước đó anh cũng phải loại bỏ hết tất cả S-001, không để Signor có cơ hội nhảy vào quả cầu thời không màu đen.
*
Tây Cảnh, Thánh địa.
Khang Tùng đã ổn định tất cả lực lượng của mình tại đây, theo lệnh của Du Hằng, anh ta cũng không sắp xếp bất kỳ trùng nào đến gần quặng đen nữa.
Nhưng tại căn cứ có nền công nghiệp quân sự phát triển này, dù không cần phải hy sinh tính mạng vẫn có thể tiếp cận quặng đen và hiểu rõ hơn về nó, vì đã có những nghiên cứu viên đặc biệt phát triển máy móc để tiếp cận và tìm hiểu.
Khang Tùng biết rõ chuyện này, cũng bởi vì không có tai nạn nào xảy ra, nên anh ta mở một mắt nhắm một mắt, coi như không thấy.
Nhưng không ngờ rằng, khi Khang Tùng dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để xem video phát sóng lễ đăng cơ của hoàng thất ở Thủ Đô Tinh, những trùng cuồng nghiên cứu vũ khí đó lại cho nổ tung tất cả quặng đen trong bán kính trăm dặm quanh Thánh Địa.
Đúng lúc đang xem tới khúc tiểu điện hạ vừa thề nguyện, vừa tỏ tình với Signor trên toàn mạng. Nghe thấy tiếng nổ, Khang Tùng giật bắn người.
Khang Tùng đột ngột đứng dậy, nhanh chóng gọi giám sát, nhưng còn chưa gọi xong, một báo cáo khẩn cấp từ Viện Nghiên cứu Công nghiệp Quân sự truyền đến: "Giáo chủ! Quặng đen của Thánh Địa đã nổ tung! Sương mù màu đen bao phủ Thánh Địa đang lan rộng ra toàn bộ tinh cầu căn cứ!"
Khang Tùng sững sờ, "Toàn bộ tinh cầu căn cứ?"
"Vâng, Giáo chủ Khang! Mau báo cho Điện hạ, Điện hạ có thể vượt qua không gian trong chớp mắt, để điện hạ đến cứu chúng ta! Để Điện hạ đến cứu chúng ta—"
Khang Tùng im lặng một lúc rồi nói: "Các cậu tập trung lại, chuẩn bị phi thuyền, tôi sẽ liên lạc với Điện hạ."
Bên phía Viện nghiên cứu công nghiệp quân sự không hề nghi ngờ gì, lập tức cúp liên lạc, nhanh chóng phối hợp cùng những trùng phụ trách bắt đầu chuẩn bị sơ tán một cách có trật tự.
Khi nguy hiểm ập đến, họ không hoảng sợ dù chỉ một chút, bởi vì họ tin tưởng vững chắc vào khả năng của Du Hằng và tin rằng Du Hằng sẽ đến để cứu họ.
Tuy nhiên, không có trùng nào biết, Khang Tùng hoàn toàn không liên lạc với Du Hằng.
Khang Tùng nhìn màn hình lớn, từng hệ thống giám sát lần lượt mất tín hiệu, anh ta chậm rãi ghi lại những lời cuối cùng của mình.
"Điện hạ, tôi là Khang Tùng. Tôi không biết liệu ngài có thể xem được đoạn ghi hình này hay không, nhưng tôi vẫn muốn báo cáo công việc lần cuối cùng."
"Tinh cầu căn cứ số một của Tổ chức Dị Thần, do sự sơ suất của Giáo chủ Khang Tùng, đã không nghiêm khắc ngăn chặn Viện Nghiên cứu Công nghiệp Quân sự dùng công nghệ thăm dò quặng đen, dẫn đến quặng đen phát nổ. Tinh cầu căn cứ số một đã thất thủ. Đây là do sự thất trách của căn cứ số một, của viện nghiên cứu công nghiệp quân sự, và trên hết là do sự thất trách của tôi, chúng tôi phải trả giá cho sai lầm này."
Nói đến đây, Khang Tùng dừng lại, yết hầu khẽ nhấp nhô, khó khăn kéo ra một nụ cười: "Điện hạ, bây giờ ngài đã lên ngôi, sự tồn tại của chúng tôi, theo một cách nào đó, sẽ là một vết nhơ của ngài. Sau khi quặng đen nổ tung, tất cả các dạng sống sẽ bị cuốn vào đó, sạch sẽ không còn dấu vết, và tổ chức Dị Thần của chúng ta sẽ biến mất một cách sạch sẽ, từ nay về sau,...... Điện hạ, vết nhơ mà chúng tôi đã áp đặt lên ngài cũng sẽ không còn nữa."
Khi anh ta nói những lời này, sương đen của quặng đen đã lan đến bên ngoài cửa sổ.
Chúng phá vỡ cửa sổ và dần dần ăn mòn Khang Tùng.
Khang Tùng để lại câu cuối cùng: "Điện hạ, Khang Tùng, khẩn cầu ngài trong lúc tại vị, bốn bể yên bình, hùng thư bình quyền."
Lời nói vừa dứt, Khang Tùng hoàn toàn tiêu tán trong màn sương đen, nhưng chiếc máy quay vẫn tiếp tục hoạt động cho đến khi hết pin.
Khang Tùng cố tình để lại đoạn ghi hình này, nhưng anh ta không ngờ rằng Du Hằng hoàn toàn không có cơ hội xem nó.
Cung Thái tử.
Du Hằng một mình chiến đấu chống lại bảy con S-001 do chiến hạm viễn chinh mang đến, Du Hằng dự định cởi bỏ vòng cổ của bảy con S-001 này, để lần sau sẽ tìm bảy con khác thay thế rồi gắn lại vòng cổ lên, bù lại cho bọn Đường Luật sử dụng.
Bằng cách này, anh có thể tự tin và mạnh dạn tạo ra từ trường mới, và đưa S-001 vào không gian loạn lưu thích hợp dành cho chúng.
Mặc dù bị bảy con S-001 bao vây, Du Hằng không có một chút hoảng loạn nào, trái lại còn cảm thấy thoải mái, để tiết kiệm thời gian, anh còn chuẩn bị tháo cùng một lúc.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc chiếc vòng cổ bị tháo ra, bảy con S-001 trực tiếp tạo ra một khe nứt không gian khổng lồ.
Sắc mặt Du Hằng hơi thay đổi, linh cảm có chuyện chẳng lành, anh xoay người chuẩn bị chạy, nhưng lực hấp dẫn của khe nứt không gian do bảy con S-001 tạo ra qua mạnh, anh không thể chống lại lực hút mạnh mẽ này.
Khi chuyện này xảy ra, Du Hằng cũng không hoảng sợ, cho dù bị hút vào không gian loạn lưu, anh vẫn có thể tự do hành động trong đó, đợi khi dòng chảy hỗn loạn lắng xuống, anh sẽ tìm cơ hội phá vỡ không gian và thoát ra ngoài.
Du Hằng từ bỏ kháng cự, mở rộng tinh thần lực của mình và gi.ết ch.ết S-001 đang đánh nhau với Signor, còn giả thành bộ dạng nó chạy trốn.
Anh còn gửi tin nhắn qua vòng tay nhận dạng cho Signor, đồng thời gửi tin nhắn cho ba người Đường Luật, do vấn đề từ trường, tín hiệu chưa truyền đi được, Du Hằng không lo lắng, anh cởi vòng tay nhận dạng, trực tiếp ném nó ra ngoài.
Chiếc vòng tay nhận dạng rơi xuống nền đá của cung Thái tử, phát ra một tiếng cạch nhẹ. Ngay khoảnh khắc đó, Du Hằng cùng bảy con S-001 bị hút vào dòng chảy hỗn loạn của không gian.
Trong đại sảnh bên trái của cung Thái tử, Signor nhìn S-001 tan thành làn sương đen, nhạy bén cảm nhận được có gì đó không ổn, lần đầu tiên hắn gặp S-001, lúc đó nó bị Du Hằng nuốt chửng, cảm giác khi đó không khác bây giờ chút nào.
Đó là Du Hằng, Du Hằng đã giết S-001!
Signor giật mình ngẩng đầu lên nhìn vào đại sảnh phía đông của Thái tử cung, không có rung lắc, không có tiếng gầm thét, không có...... Mùi hương quen thuộc, cũng không có luồng tinh thần lực quen thuộc.
Du Hằng, biến mất rồi.
*
Khi Du Hằng tỉnh lại, thứ đầu tiên anh ngửi thấy là hương hoa.
Một mùi hương hoa quen thuộc, khiến anh cảm thấy yên tâm, nhưng nếu hỏi đó là loại hoa gì, Du Hằng không nói ra được.
Ngay sau đó, anh cảm thấy trên mặt hơi ngứa do chạm vào cỏ. Du Hằng sững sờ ngồi dậy, ánh mắt dần dần tập trung, sau đó phát hiện mình đang nằm trong biển hoa, trời xanh mây trắng, cả một đại dương hoa.
Những bông hoa này hơi giống hoa cách tang ở quê hương trước đây của Du Hằng, từng được gọi là hoa của biên giới trong sách cổ, nhưng mùi hương của hoa này không giống với mùi hương của hoa cánh tang.
Du Hằng có chút bối rối, đây là...... Đâu?
"Đây là lăng mộ của Dị Thần", khi Du Hằng sững sờ, một thanh niên tóc vàng mắt đỏ đi tới trước mặt Du Hằng, khoanh chân ngồi xuống, "Bảy con S-001, thần dân của ngươi, hoan nghênh ngươi về nhà."
Du Hằng nhíu mày: "Đàm Ảnh?"
Người đàn ông tóc ngả người ra sau, hai tay gối dưới đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta làm trùng đực hoàng tộc, đã làm...... ừm, rất nhiều năm, khi thư quân của ta mang thai trùng con, ta liền đến nơi này, lúc đó ta mới biết, linh hồn ta vốn được nuôi dưỡng từ biển hoa này, sau đó đầu thai ở một thế giới khác và tìm kiếm một cơ thể thực sự."
"Khi hậu duệ của ta tồn tại, ta sẽ trở lại biển hoa này, sử dụng tinh thần lực của mình để nuôi dưỡng biển hoa, giúp duy trì ngôi nhà của dị thú trong dòng chảy hỗn loạn của không gian."
"Nhóc con, ngươi-"
Trước khi Đàm Ảnh nói xong, Du Hằng đột nhiên đứng lên: "Ông vừa nói khi hậu duệ của ông tồn tại, ông sẽ đến nơi này?!"
Đàm Ảnh mím môi, nghĩ thằng nhóc này phản ứng thật nhanh.
"Ừm, có vấn đề gì không?"
"Tôi phải trở về!" Du Hằng không chút do dự lập tức giải phóng tinh thần lực của mình cố gắng tạo ra một quả cầu thời không màu đen để rời khỏi nơi này, trở về bên cạnh Signor.
Đàm Ảnh chậm rãi bứt vài bông hoa, thong thả đan chúng thành một bó, đồng thời nói: "Ngươi không thể trở về, Chừng nào ngươi chưa đánh bại ta và kế thừa biển hoa này để trở thành Dị Thần, thì ngươi sẽ không thể rời đi."
Du Hằng phớt lờ nó, tiếp tục cố gắng xây dựng quả cầu thời không màu đen, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã bị Đàm Ảnh phá hủy.
"Đây là cuộc thi đấu của chúng ta, khi ta không thể phá hủy quả cầu thời không màu đen mà ngươi chế tạo, ngươi sẽ thắng" Đàm Ảnh đứng dậy, phủi rớt những mảnh cỏ dính trên áo choàng, sau đó cầm bó hoa đã đan xong, đi về phía xa.
Dư Hằng nhìn thấy rất rõ—ở nơi giao nhau giữa biển hoa và đường chân trời, Đàm Ảnh đã đưa bó hoa đó cho một trùng cái cao lớn, anh tuấn, mặc quân phục màu bạch kim.
Du Hằng: "......"
Trước giờ toàn là anh ép người khác ăn thức ăn cho chó, giờ lại bị nhét một miếng to, cảm giác đúng là khó chịu thật.
Đàm Ảnh trông có vẻ tùy hứng, nhưng mặc kệ hắn ta vui chơi ở đâu, mặc kệ hắn ta có cuồng yêu đương thế nào, Du Hằng vẫn không thể nào tạo ra được một quả cầu thời không màu đen trong biển hoa này.
Có lúc vừa mới bắt đầu đã tan biến, có lúc đến bước cuối cùng lại sụp đổ.
Càng thử càng nôn nóng, càng nôn nóng càng thất bại.
Du Hằng sắp phát điên rồi, anh sợ mình bị giữ ở đây quá lâu, Đường Luật và những người khác cũng không kịp ngăn cản Signor, để Signor nhảy vào dòng chảy hỗn loạn của không gian.
Nếu thật sự là như vậy, trong vũ trụ mênh mông này, anh biết đi đâu tìm Signor đây? Đặc biệt là Signor đang mang thai trứng trong bụng.
Sau hàng ngàn lần cố gắng, cuối cùng Du Hằng cũng không kìm được nữa, vội vàng chạy đến chỗ Đàm Ảnh và thư quân của hắn đang tình tứ, làm một bóng đèn thật sáng.
"Tiền bối, xin chỉ giáo."
Đàm Ảnh vừa định lắc đầu từ chối, nhưng đúng lúc đó, biển hoa bỗng nứt vỡ, từ trường vốn ổn định đột nhiên hỗn loạn.
Trên bầu trời, vô số quả cầu thời không màu đen xuất hiện.
Ban đầu, ngoại đôi chồng chồng Đàm Ảnh và Du Hằng, trong biển hoa không có sinh vật nào khác. Nhưng lúc này, một lượng lớn dị thú nữa hóa hình bỗng xuất hiện từ biển hoa, chúng vừa cười đùa vừa bay lên bầu trời, rồi lao vào những quả cầu thời không màu đen kia.
Du Hằng sững sờ, có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Đàm Ảnh thay đổi: "Xảy ra ra chuyện rồi, bên phía Trùng tộc có một con S-001 đã biến hóa thành công, nó đang sử dụng đặc tính chủng tộc để tạo ra điểm nhảy không gian ổn định. Giờ tất cả dị thú ở đây đều đang đổ xô về Trùng tộc!"
" Nếu chúng đến đó thì sẽ thế nào?" Du Hằng chợt nhớ tới những 'bán thành phẩm' mà mình đã để lại ở tinh cầu thực nghiệm, nhìn vô số dị thú trên bầu trời, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, "Liệu bọn họ có khơi mào chiến tranh với Trùng tộc không?"
Vẻ mặt Đàm Ảnh trầm trọng gật đầu: "Rời khỏi biển hoa này, nếu không có tinh thần lực của Dị Thần bảo vệ và áp chế, chúng sẽ dần dần mất đi lý trí, biến thành những con quái vật chỉ còn bản năng dã thú."
Lúc trước, những dị thú chưa hóa hình đã mạnh mẽ như vậy, bây giờ, khi những dị thú đã hóa hình lao đến đó... có lẽ sẽ gây ra đại họa trời long đất lở.